"Cá lớn?" Long Chương Kiệt nhướng đôi mày rậm lên, nghe ra hàm ý không bình thường trong lời nói của Lỗ Trì.
Lão già này lại muốn gây chuyện!
Hơn nữa còn muốn làm lớn!
"Lỗ đại sư, cá lớn ngài nói ám chỉ là..."
"Thôi." Lỗ Trì phất tay cắt ngang lời ông ta, lạnh nhạt nói: "Chuyện không nên nghe thì đừng nghe ngóng, tóm lại ông chỉ cần biết, thời điểm Long gia xưng bá Trấn Giang đã không xa."
"Đúng đúng..." Long Chương Kiệt khúm núm gật đầu một hồi: "Tôi chỉ lo tu vi của ngài chưa khôi phục, sợ xảy ra nguy hiểm gì, cũng không có ý gì khác."
"Nguy hiểm?" Lỗ Trì cười âm hiểm: "Cứ yên tâm đi, kẻ nên lo lắng sau này chính là họ Lương kia thậm chí toàn bộ phân bộ Võ Minh."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ba ngày sau, hai sư huynh của tôi sẽ đến."
Nghe xong, trước mắt Long Chương Kiệt lập tức sáng lên!
"Tốt!"
"Lỗ đại sư yên tâm, tôi lập tức dặn dò thủ hạ tăng lớn cường độ, bắt càng nhiều Huyền Vũ Giả để giúp ngài khôi phục tu vi."
"Mặt khác, tất cả tài nguyên tu luyện mà sau này hai vị sư huynh của ngài cần, Long gia tôi bao hết"
"Khặc khặc khặc..." Lỗ Trì nghe vậy thì cười quái dị một trận, thỏa mãn vỗ vỗ bả vai Long Chương Kiệt: "Làm không tồi, mặt khác trừ một số Huyền Vũ Giả ra, cũng có thể kiếm một vài cô gái chưa mất trinh, chuyện này càng dễ hơn tìm một vài Huyền Vũ Giả tu vi thấp."
Long Chương Kiệt lại vội vàng gật đầu, sau đó Lỗ Trì nhìn về phía Long Phi Vân.
Có lẽ là vì hai người đều từng thua trong tay Lương Siêu, bị hắn sỉ nhục, cho nên có cảm giác thân thiết đồng bệnh tương liên.
"Phi Vân, không phải cậu vẫn muốn học tập cổ thuật sao?"
"Hiện tại lão hủ thu cậu làm đệ tử, dạy cậu một vài chiêu thô thiển trước, chờ thêm mấy ngày lão hủ sẽ tự thu xếp, để cậu chính tay đâm họ Lương kia, giải mối hận trong lòng, thế nào?"
Long Phi Vân được coi trọng mà bất ngờ, lập tức quỳ xuống lạy Lỗ Trì.
"Sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy!"
...
Buổi chiều.
Sợ Liễu Băng Khanh , Lương Nghiên vẫn còn khiếp sợ, Lương Siêu vẫn luôn nán lại Hạ gia với họ.
Liễu Băng Khanh vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm với hắn, mà khi nhìn thấy cùng ngày Vương gia đưa tin lên sàn lại tuyên bố sập sàn, còn đứng trước khủng hoảng kinh tế thì không khỏi liếc Lương Siêu một cái: "Anh làm?"
"Có ác quá không?"
"Hả, ác à?" Lương Siêu chớp mắt gãi đầu một cái, cười hỏi: "Nếu em cảm thấy ác, vậy anh nghĩ cách để họ lên sàn lần nữa? Chừng nào em thấy bọn họ khó chịu thì anh lại đánh sập?"
Phốc!
Liễu Băng Khanh bị bộ dạng tác quái của hắn chọc cười một tiếng. Nếu thật sự làm như thế, chỉ sợ tim của người trong Vương gia sẽ chịu không được, đến cuối cùng không chừng sẽ bị tên này chơi đến mức đau tim mà chết.
"Đúng rồi, nghe nói Hạ Tử Yên bị thương, có nặng không?"
"Này, lúc ấy có anh ở bên cạnh, có thể nặng được hay sao?"
"Tĩnh dưỡng trong bệnh viện một tháng, truyền chút dịch dinh dưỡng là được, không cần lo lắng."
Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh không nói gì, đôi mắt xinh đẹp không chớp mà nhìn hắn chằm chằm, trong lòng âm thầm mắng.
Rõ ràng trong lòng rất lo lắng, rất quan tâm người ta, còn giả vờ với tôi?
Lại diễn à?
Xem có diễn được đến khi nào.
Bị Liễu Băng Khanh nhìn chằm chằm như thế, rất nhanh, ánh mắt Lương Siêu bắt đầu hơi né tránh.
"Băng Khanh , sao em nhìn anh chằm chằm vậy? Trên mặt anh có hoa à?"
"Trên mặt anh không có hoa, nhưng trong lòng anh mọc cỏ."
Lương Siêu khẽ giật mình, ngay sau đó mặt xụ xuống.
Người phụ nữ này... Con mẹ nó thật là thông minh, cái gì cũng không gạt được đôi mắt của cô ấy.
"Được rồi, muốn thì đến thăm người ta đi."
Cái này không phải là đào hố cho tôi nhảy vô đó chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Liễu Băng Khanh đột nhiên ghé sát tới, cảm nhận được từng làn gió thơm, trong lòng Lương Siêu nóng lên, sau đó chỉ thấy đôi môi đỏ hồng của đối phương dán lên.
"Đệch!"
Lương Siêu lập tức trợn to mắt, nụ hôn đầu của ông đây mất rồi sao!
Vừa hôn đã tách ra, mặt Liễu Băng Khanh ửng hồng, nói: "Em đã sớm biết, bên cạnh người đàn ông ưu tú như anh nhất định không chỉ có một mình em."
"Chỉ cần trong lòng anh có một vị trí dành riêng cho em, vậy em cũng hài lòng rồi, mau đi thăm đi, không đi thì có lẽ người ta sẽ gọi điện thoại tới mắng đấy."
Mà ngay khi Liễu Băng Khanh vừa nói xong, điện thoại của Lương Siêu đã reo lên.
Cái tên hiện lên trên màn hình là Hạ Tử Yên.
"À... Băng Khanh , em không đi xem bói thật đáng tiếc."
Lương Siêu cúp điện thoại, Lương Nghiên đang muốn đi chơi đột nhiên chạy xuống từ trên lầu, trợn to đôi mắt, đáng yêu mà nói: "Anh ơi, anh muốn đi thăm chị dâu thứ ba à?"
"Yên tâm đi, có em giúp anh ở nhà với chị dâu Băng Khanh, để chị ấy không ăn dấm chua nha."
"Cô bé, học được nhiều thứ như vậy từ đâu?"
"Hì hì, chị Băng Loan dạy á!"
Lương Siêu: "..."
Hắn im lặng đồng thời cũng cảm thấy may mắn Liễu Băng Loan không có tới, bằng không sợ là ba người phụ nữ không chỉ là một cái chợ, đến lúc đó tuyệt đối đủ cho mình chịu.
Bệnh viện Khang Nhân, trong một gian phòng bệnh VIP, Hạ Tử Yên đang hờn dỗi, còn triển khai thế công Tiểu Phấn Quyền vừa thông hiểu vào một con búp bê.
"Lương Siêu chết tiệt, Lương Siêu thối!"
"Đến Trấn Giang rồi vứt tôi ở bệnh viện không thèm ngó ngàng đến, còn bảo Trúc Nhi đưa tôi tới!"
"Tôi đã bị thương thành như vậy, không đến thăm còn chưa tính, còn dám cúp điện thoại!"
"Đánh chết anh, đánh chết anh..."
Đánh trong chốc lát, Lương Siêu đã đẩy cửa cười đi đến.
"Ôi chao, rất có sức sống đấy."
"Xem ra không đến một tháng, chừng hai mươi ngày là có thể xuất viện."
Thấy Lương Siêu lại đây, Hạ Tử Yên lập tức mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tức giận, dù Lương Siêu nói cái gì cũng không phản ứng hắn. Muộn như thế mới đến thăm, còn cúp điện thoại của mình, nhất định phải dạy cho hắn một bài học mới được.
Mà qua một lát, một mỹ nữ trang điểm cầu kỳ cầm một bó hoa bách hợp đi đến. Người này mặc toàn hàng hiệu, mùi nước hoa rất nặng, đeo vàng đeo ngọc trong có vẻ rất phúc hậu, là cháu gái của một trong ba vị phó bộ chủ của phân bộ võ minh Trấn Giang - Chu Lực, cô ta tên là Chu Đồng.
Bởi vì Chu Lực và Hạ Tam Hải xem như đồng nghiệp cùng cấp, cho nên Hạ Tử Yên và Chu Đồng cũng quen biết từ nhỏ.
"Tử Yên, vừa nghe nói cậu bị thương, tớ đã lập tức đến thăm cậu đây."
"Thế nào, đứa bạn nối khố này có tốt với cậu không?"
Hạ Tử Yên nhìn người tới, gương mặt vốn bình tĩnh mặt lập tức xụ xuống, lộ ra sự phiền chán đối với người này.
"Đừng có nhận quàng như vậy? Tôi không nhớ mình có cô bạn nối khố là cô."
"Cầm hoa của cô đi, đến từ đâu thì về chỗ đó."
Nghe lời nói mang gai nhọn của Hạ Tử Yên, Chu Đồng không giận còn che miệng cười duyên, eo thon uốn éo mà nói: "Cậu đang ra lệnh đuổi khách sao?"
"Hi hi... Không phải là vì biết tháng sau tớ sẽ đính hôn với Bộ chủ nên cậu hâm mộ ghen tị đó chứ?"
"Tớ nên nói rõ trước, lúc trước là cậu không thèm ngó đến cậu chủ Bạch, không biết từ chối người ta bao nhiêu lần, hiện tại tớ và cậu chủ Bạch ở bên nhau, cũng không phải chen ngang nha."
"Dựa theo quy tắc của phân bộ, tớ trở thành con dâu của bộ chủ, có phải sau này cậu nhìn thấy tớ cũng phải cúi chào, kính trọng gọi một tiếng thiếu phu nhân không? Ahihi..."
Danh Sách Chương: