Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay chập tối hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, Lương Siêu thấy Hạ Tử Yên vẫn chưa về, hắn thầm nghĩ chỉ còn có mấy ngày nữa là đến Võ Minh báo danh, vì vậy hắn cũng không thể ở đây mãi được đúng không?

Nghĩ ngợi một hồi cũng thấy yên lòng, hắn liền đi gọi điện thoại cho cô.

“A lô, anh rốt cuộc nghĩ tới bà cô này rồi à?”

“Có chuyện cứ nói, có lời cứ sủa, bây giờ bà đây đang bận gần chết đây.”

“Bận gần chết ư?”

“Đã gần chín giờ tối rồi, cô bận rộn cái gì chứ?"

“Nói thừa, đương nhiên là bận tu luyện rồi!”

“Một nơi có điều kiện tu luyện tốt như tổng bộ Võ Minh thế này sao tôi có thể để lãng phí được chứ, sau này tôi sẽ đứng trước mặt anh giúp anh che mưa che gió ok không?"

Lương Siêu bị chọc cho cười lên một trận, còn liên tục không ngớt lời khen ngợi.

"Vậy cô cứ ở Võ Minh tu luyện, không có ý định trở về à?"

"Nói sau đi, ít nhất hai ngày này chắc là không về được rồi, khi nào có thể về tôi sẽ báo trước cho anh một tiếng, cũng phải bắt anh nấu một bàn lớn thức ăn ngon để khao tôi nữa mà."

"Được, không có vấn đề gì."

Nói xong, Lương Siêu cũng không muốn quấy rầy cô nữa, đang định cúp máy, nhưng sau đó liền nghe thấy bên phía Hạ Tử Yên vang một trận những tiếng gào la.

"Hạ Tử Yên, mới tới đây hai ngày thôi mà đã dám lười biếng rồi sao? Ngứa đòn rồi à!?”

“Mau giao điện thoại ra đây, tịch thu! Tối nay mày cũng đừng mong đi ngủ, đi dọn dẹp thật sạch Quảng trường phía Tây đi!”

“Phải rồi, tại sao mày vẫn chưa giặt quần áo bẩn của bọn tao? Sắp chất chồng thành núi rồi kia kìa! Dọn dẹp quảng trường phía Tây xong lập tức đi giặt bọn tao!”

“Tao cảnh cáo mày, nếu mày chưa giặt xong trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, thiếu một bộ bọn tao cũng sẽ quất cho mày 1 roi, 10 bộ thì bọn tao sẽ trực tiếp…”

“Tút tút tút…”

Trong micro đột nhiên truyền đến một âm thanh tút tút liên tục, nghe vậy, mày kiếm của Lương Siêu đột nhiên cau lại.

Bận rộn tu luyện? Luyện búa!

Tại sao những người phụ nữ thời nay đều chọn một con đường giống nhau vậy chứ? Rõ ràng là bị người ta bắt nạt tới ông bà ông vải rồi mà vẫn cố nghiến răng nghiến lợi chịu đựng?

Vậy còn muốn một người đàn ông hắn làm cái lông gì chứ?

Trong lúc bực tức, Lương Siêu lập tức gọi lại nhưng mãi không thấy bắt máy nữa, rõ ràng là không có ai trả lời, sau khi gọi nhiều lần liên tiếp, điện thoại di động của bên kia trực tiếp tắt máy, Một Khuynh Tuyết ở một bên nhìn thấy lông mày cau lại của Lương Siêu, cộng thêm dáng vẻ lo lắng và tức giận, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy nhắc nhở: "Chắc anh có số của Lăng Lão đúng không? Hoặc gọi điện thoại cho Khương Nhu hỏi xem cũng được.”

“Ừ.”

Nói xong hắn ngay lập tức gọi điện thoại cho Lăng Lão, nhưng người nghe lại là Khương Nhu.

“Chào anh, Lương Siêu."

"Ừm, chào Khương Nhu."

"Lăng Lão đâu?"

“Hôm qua thầy mới đi ra ngoài có việc rồi, không ở Võ Minh, lần nào thầy đi công tác cũng đều đem điện thoại di động giao cho tôi cất giữ, anh tìm thầy làm gì?"

"À là như vầy, tôi chỉ muốn hỏi tình hình hiện giờ của Hạ Tử Yên thôi."

"Ngày trước, khi tôi uống rượu với ông ấy, đã từng nhờ Lăng lão ở Võ Minh giúp chăm sóc Hạ Tử Yên, nhưng hiện giờ thấy cuộc sống của Tử Yên có vẻ không dễ dàng?"

“Hả?"

"Cái này..."

Khương Nhu lập tức ấp úng, nhưng cuối cùng cô ấy không thể kháng cự lại những câu hỏi lặp đi lặp lại của Lương Siêu, bất lực nói: "Tôi cũng biết một vài chuyện về tình hình của chị Tử Yên hiện giờ, trước đó cũng đã nhờ thầy giáo ra mặt giúp chị ấy rồi, nhưng Hạ Tử Yên lại kiên quyết từ chối."

“Ở tổng bộ Võ Minh chúng tôi, chuyện ma cũ bắt nạt ma mới tuy là xảy ra thường xuyên, dường như cũng đã trở thành một quy định bất thành văn ở đây rồi, nhưng chị Tử Yên đích thực là bị bắt nạt hơi bị thảm.”

“Cũng không biết mấy thành viên nữ ở Hổ Đường ăn trúng phải gì mà lại hợp sức để bắt nạt chị Tử Yên. Hai ngày này, họ bắt chị ấy làm đủ thứ việc nhà, thậm chí họ còn đánh chị Tử Yên rất thậm tệ, cả người trên dưới toàn vết thương. Chiều nay tôi còn thấy qua đó.”

“Nhưng chị Tử Yên sống chết không cho tôi báo lên chuyện này, không cho tôi nói với thầy dạy, và không cho tôi đi, thậm chí là giám sát tôi sợ tôi đi báo với người lớn."

"Chị Tử Yên cũng nói rằng những gì chị ấy đang trải qua là một dạng tu hành, vì vậy bảo tôi không can thiệp ..."

Coi việc bị ngược đãi là tu hành sao?

Nghe ra ý này, có nghĩ là một cô gái hoạt bát và sôi động như Hạ Tử Yên bây giờ đã bị bắt nạt thành một kẻ nghiện bị ngược đãi rồi?

Trong gang tấc, trong lòng Lương Siêu cảm thấy hơi đau và nhức nhối.

"Khương Nhu, tôi muốn đến trụ sở Võ Minh của cô bây giờ, cô có thể đưa tôi vào thêm một lần nữa không?"

“Hả?"

Khương Nhu rất thông minh, cô ngay lập tức đoán được Lương Siêu sẽ làm gì.

Mặc dù cô có nguy cơ sẽ bị các trưởng lão của luật hình sự trừng phạt, nhưng sau khi do dự một hồi cô cũng gật đầu: "Được, vậy thì anh phải hứa với tôi, đi vào trụ sở xong rồi không được tạo bất kỳ động thái nào quá lớn."

"Chỉ cần đưa chị Tử Yên ra ngoài, không cần động thủ thì cố gắng không động thủ.”

“Phù…”

Lương Siêu hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu.

"Được, tôi cam đoan với cô."

Hai giờ sau, ở tổng bộ Võ Minh phía Tây Quảng trưởng.

Nơi quảng trường này là nơi thi đấu thể thao diễn võ giữa các thành viện chấp sự, cho nên môi trường của nơi này có thể nói là nơi bẩn và loạn nhất ở trong tổng bộ Võ Minh, giờ phút này, Hạ Tử Yên đang phải chịu đựng ở đây cực khổ dọn dẹp.

Điều gây tức tối đó là mỗi khi cô dọn dẹp xong một khu vực, nhiều thành viên nữ đứng bên cạnh sẽ giẫm đạp lên khu vực đó và ném một ít rác đã được chuẩn bị từ lâu.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì!"

“Không phải cô nói điều này đối với cô là một loại tu hành sao? Vậy chúng tôi thân làm tiền bối của cô đương nhiên cũng cần phải quan tâm đến cô hơn, cho cô nhiều cơ hội tu hành hơn còn gì!”

Hạ Tử Yên nhất thời không thể nhịn được nữa, hung hăng ném xuống cây chổi lau.

“Bà đây đếch làm nữa!”

Thấy vậy, chừng hai mươi thành viên nữ lập tức rút roi sau lưng ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Yên với sự ác ý.

"Hạ Tử Yên, đến bây giờ mà mày còn muốn quẳng gánh giữa đường à? Hai ngày nay đánh mày vẫn chưa đủ sao? Tao thấy mày đúng là con chỉ biết ăn cơm mà không biết mình bị đánh đúng không?!”

“Vương Lan, lời này của cô không đúng rồi, hai ngày nay nó ngoài uống chút nước ra thì chẳng có tí ơm nào vào bụng cả, ngay cả rễ cỏ lá cây cũng chưa ăn qua, thì làm sao nhớ ăn cơm được?"

"Ôi chào, vậy thì nó là một con đĩ không nhớ ăn cũng không nhớ bị đánh!"

“Thôi đừng nói nhiều nữa, xông đến đi, cũng là để luyện tập cả thôi! Hãy vung cây roi trong tay của mình để xem con khốn này trở thành mục tiêu để chúng ta luyện tập kỹ thuật roi mà chúng ta vừa học được!”

Nghe tới đây, gương mặt của Hạ Tử Yên tối đi, cũng đành phải cắn chặt răng bày ra một tư thế.

Bởi vì bị động chịu đòn, không phải là tác phong của cô/

Và ngay khi mấy con nhện tinh đang cười và giơ cao roi sẵn sàng tấn công, một giọng nói pha lẫn sự lạnh thấu xương đột nhiên vang lên trong quảng trường này.

"Tôi nay, ai dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc của cô ấy, ắt người đó phải."

“Chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK