Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật tốt, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay!"

"Lâm Lâm, chờ một chút trước." Dương Thi Vũ giữ chặt Trâu Lâm, cô ấy nhìn ra sắc mặt Lương Siêu có chút không đúng, lập tức hỏi: "Ngài Lương, anh cảm thấy cách của đại sư có thể thực hiện được không?"

Hứa Tiến khó chịu nói: "Đại tiểu thư đừng hỏi ý kiến của hắn, cho dù hỏi hắn cũng không hiểu, trực tiếp làm theo lời lão hủ nói, đảm bảo không có sai sót."

Lương Siêu cười lạnh một tiếng, nheo măt lại nhìn chằm chằm Hứa Tiến.

"Lão già mất nết, nếu tôi đoán không sai thì trước khi đến ông đã nhận một khoản tiền dơ bẩn của người khác đúng không?"

"Cậu nói cái gì! Đừng có đứng đây nói bậy bạ chó má!"

Mặt Hứa Tiến đỏ ửng, rõ ràng có chút chột dạ, ngoài mạnh trong yếu mà quát lên: "Họ Lương tôi cảnh cáo cậu, còn dám bôi dọ danh dự của lão hủ thì nhất định không tha cho cậu!"

"Danh dự con khỉ!" Lương Siêu tức giận mắng: "Bộ bản thân ông không tự biết mình là thứ gì à? Người ta mời ông tới tiêu tai, ông lại đặc biệt chuốc họa cho người ta, chuyện buồn nôn như vậy cũng có thể làm ra mà ông còn nói danh dự với tôi? Tôi khinh!"

"Cái đó gọi là cơm chín cắm hương, vạn quỷ đến nếm."

"Ông đừng nói cho tôi biết đường đường là một đại sư Huyền Thuật mà cả cái này cũng chưa từng nghe qua."

Soạt!

Hứa Tiến biến sắc, trong lòng trầm xuống. Mẹ nó, thằng ranh này thật sự có chút đạo hạnh.

Dương Thi Vũ lập tức nhíu chặt mày, Trâu Lâm vội vàng hỏi: "Ngài Lương, lời này có ý gì?"

"Đơn giản mà nói, gạo chín cắm hương xem như một loại nghi thức chiêu quỷ dẫn quái, nếu thật sự làm theo lời lão già chết tiệt này bảo thì không những không thể diệt trừ được mấy thứ bẩn thỉu bám theo cô, ngược lại còn càng làm mọi chuyện hỏng bét."

"Nếu như cô còn tiếp tục ở lại nơi này thì không bao nhiêu ngày nữa, sợ là cô sẽ mất luôn cả mạng."

"A?"

Trâu Lâm bị dọa đến mức gương mặt xinh đẹp tái đi, mà khi Dương Thi Vũ nhìn thấy vẻ mặt tối sầm lại của Hứa Tiến thì lập tức tin lời Lương Siêu nói hơn phân nửa.

"Từ đại sư, đến cùng là chuyện gì!"

"Ông không giải thích câu nào với tôi à?"

Da mặt Hứa Tiến run lên, bày ra dáng vẻ chết cũng không thừa nhận.

"Hừ, đại tiểu thư thà tin một thằng oát con cũng không tin lão hủ sao?"

"Được rồi, nếu thằng nhãi này thật sự có bản lĩnh thì cô cứ bảo hắn tìm ra mấy thứ bẩn thỉu đó đi."

Thấy Dương Thi Vũ đưa mắt nhìn sang, Lương Siêu cười nhạt một tiếng: "Chuyện này thì có đáng gì?"

Hắn đi ra đại sảnh, đến phía dưới một bức tường nằm ở cuối hướng Tây trong trang viên, chỉ chỉ tấm gạch trên đất.

"Mấy thứ bẩn thỉu ngay ở chỗ này."

"Nhìn từ vết tích bị cật ra của những tấm gạch đó thì mấy thứ bẩn thỉu kia đã bị bỏ vào mấy ngày gần đây."

Nói, Lương Siêu lại tìm đến một cái cuốc rồi đào lên hai lần, lập tức móc ra một cái bình gốm bị bịt kín từ bên trong.

Dương Thi Vũ nhìn thứ này cũng không khủng bố mấy thì cả gan tiến lên cẩn thận mở bình gốm ra, đầu tiên là ngửi được một thứ mùi lạ, tiếp theo liền thấy bên trong chứa đầy bột phấn màu đỏ sậm.

"Đây là thứ gì?"

"Tro cốt."

"Còn từng bị người ta dùng âm huyết của người chết luyện chế qua, xem như vật đại hung."

Lương Siêu vừa nói xong thì Dương Thi Vũ đã hét lên một tiếng "A!" rồi vội lui hai bước, giận dữ quay đầu căm tức trừng Hứa Tiến.

"Hứa Tiến!"

"Bây giờ ông còn gì để nói!"

"Dương gia tôi vẫn luôn coi ông như khách quý, nhưng ông lại ăn cây táo rào cây sung, nhận tiền đen của người khác hại bạn của tôi! Lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao!"

Lúc này sắc mặt Hứa Tiến đã trầm đến đáy cốc, hận không thể trực tiếp xé xác Lương Siêu ra!

Nếu không phải thằng nhãi này làm rối thì sao ông ta lại chật vật như vậy?

"Đại tiểu thư, nghe lão hủ khuyên một lời."

"Chuyện này cô không nên nhúng tay vào nữa, bạn của cô đắc tội người không nên đắc tội, không ai cứu được cô ta, hơn nữa người tạo ra bình tro cốt âm huyết này là một nhân vật cực kỳ lợi hại."

"Nếu như để người đó biết cô cứ cố nhúng tay vàp, đến lúc đó không chỉ là cô, sợ là toàn bộ Dương gia cũng bị liên luỵ."

"Phì!" Lương Siêu thực sự nhịn không được, cười nhạo nói: "Ngôn luận chó má gì vậy? Hại người thì cứ nói hại người đi, còn ăn nói đường hoàng như thế làm gì?"

"Tôi cảm thấy nếu kéo cái mặt mo của ông xuống thì có thể làm ra một bộ thuốc cao da chó thật dày."

"Khốn nạn!" Hứa Tiến đỏ mặt tức giận mắng một tiếng, từ khi vào đời đến nay, ông ta luôn được người ta coi là khách quý, có lần nào chịu nhục nhã như vậy?

"Thằng nhãi, nể mặt đại tiểu thư, mày trực tiếp tự sát đi."

"Nếu để rơi vào tay tao thì tao đảm bảo mày sẽ chết rất đau khổ!"

"A..."

"Xem ra ông không chỉ là lão già mất nết, con mẹ nó còn là thứ thùng rỗng kêu to."

Thấy Lương Siêu còn mạnh miệng, Hứa Tiến cười giận dữ xong rồi gật mạnh đầu một cái, hai tay lập tức giơ ra, quanh người có sương đen phun trào.

Rất nhanh, một con rắn đen cao mười mấy mét, lớn bằng cánh tay đột nhiên xuất hiện rồi quấn quanh người ông ta. Dương Thi Vũ, Trâu Lâm thấy thế thì mặt mày trắng bệch, nổi hết da gà.

"Hứa Tiến, ông muốn làm gì!"

"Chẳng lẽ ông thật sự dám hại mạng người à!"

"Đại tiểu thư thật là ngây thơ, đối với tôi mà nói, giết người đã sớm không phải chuyện gì lạ, huống chi nơi này đằng trước không có thôn xóm, đằng sau không có quán tiệm, ai biết được kia chứ?"

"Tôi biết!" Dương Thi Vũ nghiêm nghị nói: "Bây giờ dừng tay còn kịp, nếu như ông dám làm tổn thương một cọng tóc gáy của ngài Lương thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!"

"À?" Hứa Tiến cười như không cười mà nhìn Dương Thi Vũ, ánh mắt lướt khắp thân thể yểu điệu của cô ấy một lượt.

Nhìn bộ dạng càng ngày càng không kiêng kỵ của ông ta, toàn thân Dương Thi Vũ cảm thấy thật khó chịu, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

"Ông, ông nhìn cái gì!"

"Khà khà... Đương nhiên là nhìn thân thể của đại tiểu thư, nói thật, lão hủ đã thèm muốn thân thể này thật lâu, hôm nay dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp hưởng thụ thỏa thích một phen!"

"Chờ chơi đủ rồi, chơi chán rồi, lại chơi chết cô rồi tế luyện cho đại bảo bối của tôi, ha ha ha!"

"Ông!"

"Ông vô sỉ!"

Tiếng mắng phẫn nộ của Dương Thi Vũ vang lên, Hứa Tiến lại chỉ xuống Trâu Lâm.

"Cả ngài Trấn Giang Long mà mày cũng dám đắc tội, đáng đời có kết quả này!"

"Chờ lão hủ giải quyết hai người bọn chúng trước rồi trực tiếp bắt mày tới cho ngài Long xử lý."

Nghe xong, Trâu Lâm bị dọa đến toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay Dương Thi Vũ: "Thi Vũ, bây giờ chúng ta nên làm gì? Ông ta, ông ta..."

Làm sao bây giờ?

Một cô gái yếu ớt như Dương Thi Vũ làm sao biết nên làm gì, lúc này đành phải nhìn về phía Lương Siêu xin giúp đỡ.

"Ngài Lương, hiện tại tôi nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô dụng, ngài xem có cách nào dẫn chúng tôi chạy thoát khỏi tay lão cẩu này không?”

"Nếu được thì Thi Vũ nhất định sẽ có hậu tạ."

"Còn tôi nữa! Tôi cũng sẽ hậu tạ!"

Trâu Lâm vội vàng nói, nhìn dáng vẻ cấp bách kia thì dù hiện tại Lương Siêu nói muốn cô ta lấy thân báo đáp, cô cũng không chút do dự gật đầu chấp nhận!

Đương nhiên, Lương Siêu không phải loại người như vậy, hắn liếc nhìn hai cô gái một cái rồi cười ha ha.

"Trốn?"

"Vì sao phải trốn?"

"Con chó già này đã buồn nôn, âm độc như vậy, logic bình thường không phải là giết lão trước, sau đó tôi lại thoải mái rời đi à?"

Giết trước rồi lại rời đi?

Khóe miệng hai cô gái giật giật, sao các cô không muốn chứ!

Nhưng anh có bản lĩnh này hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK