Soạt!
Toàn trường lập tức trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Miller, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Rốt cục cái tên này đang gây sự gì vậy?
Nhất là đám tinh anh Long Đường như Thẩm Động cũng thay đổi cách nhìn ngày bình thường đối với ma cà rồng, không chỉ ham giết chóc, máu lạnh, hơn nữa còn rất troll!
Một lát sau, trong đại sảnh vẫn chưa có động tĩnh gì, khóe miệng Miller lại kéo ra, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Không thể nào?
Trước đó Lương Siêu đã nói với mình rằng sẽ hiện thân trong khoảng thời gian này! Sao giờ này còn không thấy nửa bóng người?
Là chơi mình hay là quên rồi?
"Cung, cung nghênh chủ thượng!"
"Cung nghênh chủ thượng!"
Miller lại kêu to vài tiếng, hung hăng dập đầu mấy cái về hướng cánh cửa, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Lúc này vua ma cà rồng dần dần lấy lại tinh thần, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Miller, chậm rãi nói: "Chơi đủ rồi chưa? Thứ ngu xuẩn như mi thật là sỉ nhục của tộc ta!"
"Ai muốn động thủ, triệt để xoá bỏ tên bại hoại sỉ nhục của tộc ta?"
"Thuộc hạ nguyện đi!"
Một ma cà rồng trung cấp lập tức đáp lại, trước đó gã sớm đã thấy cái tên này không vừa mắt, sẽ không bỏ qua cơ hội chính tay đâm chết người này.
"Được."
Vua ma cà rồng nhẹ gật đầu, lập tức cong ngón tay rồi búng ra, bắn một giọt máu tươi của mình vào giữa mày của ma cà rồng trung cấp kia, khiến bên ngoài gã lóe lên ánh máu, máu trong người cũng bắt đầu sôi trào.
Cảm nhận được thực lực của mình tăng vọt trong nháy mắt, ma cà rồng trung cấp kia lập tức vui mừng, sau khi nói tiếng cám ơn với vua ma cà rồng thì chộp một trảo về hướng Miller!
Có máu của Quỷ Vương gia trì, gã ta tin tưởng cái tên nhát cáy Miller này không sống nổi qua ba chiêu khi đứng trước mặt mình!
Vẻ mặt Miller lập tức suy sụp, bị dọa đến đũng quần ẩm ướt!
Mà trong lúc gã cho là mình đại nạn lâm đầu, bị Lương Siêu hố chết, chỉ nghe "Đùng!" một tiếng vang lên!
Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị một sức mạnh to lốn hất bay, không sai không lệch đúng lúc nện trúng ma cà rồng trung cấp không chút nào phòng bị, đang muốn ra tay với Miller!
Gã ta còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm thì đầu đã bị nện nát nhừ, như trái dưa hấu bị quẳng xuống đất vỡ tan, máu bắn ra bốn phía...
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến thần kinh của tất cả mọi người đều siết chặt, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng nói lạnh nhạt truyền vào từ bên ngoài biệt thự: "Nô bộc của ta mà đám bẩn thỉu bọn ngươi có thể đụng vào à?"
Mấy giây trôi qua, dưới vô số ánh mắt kinh sợ, hung ác, một thanh niên gầy gò chậm rãi đi ra từ đống bụi bay mù mịt ngoài cổng.
"Chủ, chủ thượng!"
Thấy rõ người tới chính là Lương Siêu, Miller vui đến phát khóc, lại liên tục dập đầu mấy cái vang dội về hướng hắn.
"Ngài, ngài tới rồi! Nếu ngài đến chậm một bước thì nô tài thật sự sẽ bị ngài chơi chết! Hức hức..."
Lúc này, Thẩm Động, Mặc Vân cũng nhận ra Lương Siêu, Thẩm Động trừng lớn mắt kinh nghi lên tiếng: "Lương, Lương Siêu? Anh... Chỉ một mình anh đến?"
Lương Siêu cười cười với gã ta, khẽ nhún vai một cái rồi nói: "Không thì còn là ai? Đối phó với hạng giá áo túi cơm bọn này thì một mình tao đến đã rất để mắt bọn họ."
Đám tinh anh Long Đường Thẩm Động nghe vậy thì im lặng, đều nhìn Lương Siêu như đang nhìn một thằng ngốc.
Có phải đầu óc tên này hỏng rồi không?
Mà Mặc Vân càng trực tiếp, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Không biết sống chết. Nhân lúc cậu còn chưa trúng Huyết Độc thì lập tức cút, có lẽ còn có thể nhặt được một cái mạng."
Lương Siêu nhìn về phía Mặc Vân dùng cự kiếm chống đỡ thân thể mình, liên tục thở hổn hển, hồi tưởng lại tình cảnh trước đó lão này hà hiếp mình, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác rất hả giận thoải mái.
Ai cũng nói phong thủy luân chuyển, hôm nay đã trao đổi thân phận rồi.
Sau khi thầm nói trong bụng như vậy, Lương Siêu lập tức hả giận trêu chọc: "Ai u, ông già không biết xấu hổ này cũng có hôm nay sao? Trước đó không phải rất lợi hại sao? Rất biết hù người giả ngầu sao? Hiện tại sao thế này? Cả một đám đạo chính như vậy mà cũng làm ông lật thuyền?"
"Lương Siêu!"
Thẩm Động nghe không vô, che lấy lồng ngực đau đớn mà phẫn nộ quát: "Không cho phép anh bôi nhọ sỉ nhục gia sư như vậy! Anh..."
"Tôi cái gì? Tôi không bôi nhọ ông ta, tài nghệ của ông ta không bằng người là chuyện rõ như ban ngày, còn chuyện sỉ nhục ông ta thì đúng là tôi có ý này thật."
"Thẩm Động, nhìn anh lộ ra bộ mặt không phục đó, có phải cảm thấy tôi không có tư cách sỉ nhục tên sư phụ không biết xấu hổ của anh à? Lát nữa nếu tôi diệt sạch bọn đạo chích này thì có phải có tư cách không?"
"Anh? Diệt sạch?"
Thẩm Động tức giận đến cười liên tục, không nói đến vua ma cà rồng có thực lực sánh ngang với Huyền Võ Giả cảnh giới Nguyên Anh, chỉ riêng mấy ma cà rồng cao cấp kia, tùy tiện xách ra một người cũng có thể đánh chết thằng nhãi Lương Siêu này!
"Lương Siêu, mày, mày quả thực không biết trời cao đất rộng! Tự tìm đường chết!"
Bị một thằng nhãi chỉ có thực lực Thiên Tượng gọi là bọn đạo chích, còn nói muốn diệt sạch phe mình, dù tính tình vua ma cà rồng tốt đến mấy cũng nhịn không được, huống chi tính tình của ông ta vốn cũng không tốt.
Ông ta nhìn về phía một ma cà rồng cao cấp sau lưng, lạnh lùng nói: "Marta, ngươi đi đi."
"Giết thằng nhãi này trước, lại rút máu cả người của hắn ra để bản vương hưởng dụng, cuối cùng xoắn túi da, nội tạng và xương cốt cả người hắn nát thành mảnh vụn cho bản vương!"
"Thuộc hạ, tuân mệnh!" Ma cà rồng cao cấp nhận lệnh, lập tức nhếch miệng cười âm hiểm với Lương Siêu một tiếng.
Sau đó gã cũng không nói nhảm, bàn chân bỗng giẫm mặt đất một cái bắn nhanh ra như điện, đồng thời vì muốn dùng một đòn giết chết mà trực tiếp dùng ra sức mạnh thiên phú của mình.
"Thiên phú, áp sát!"
Trong nháy mắt, từng vòng từng vòng sóng ánh sáng năng lượng màu đỏ ngòm trực tiếp bao phủ Lương Siêu, Mặc Vân thấy thế thì thầm than một tiếng trong lòng.
Vừa rồi ông ta đã đích thân trải nghiệm uy lực của chiêu này, tuy nói ông ta có thể tiện tay phá đi, nhưng đối với Huyền Võ Giả cấp bậc như Lương Siêu thì tuyệt đối xem như kỹ năng tất sát!
Dù Lương Siêu tu luyện nội công, thuật pháp Đạo Môn chí dương chí cương, khi bị sóng năng lượng ánh sáng màu đỏ ngòm khóa chặt, dồn ép thì cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Vốn tưởng rằng là tài năng có thể đào tạo, thì ra là một tên ngu xuẩn."
"Lần trước xem ra là ta ánh mắt vụng về."
Nhưng sau khi Mặc Vân thầm than một tiếng trong lòng, Lương Siêu chậm rãi nâng tay phải lên, vung khẽ về hướng từng vòng năng lượng màu đỏ ngòm quanh người.
Trong chốc lát, từng vòng sóng ánh sáng huyết sắc như băng tuyết gặp nắng gắt, lập tức hòa tan...
Ngay sau đó còn không đợi đám người kịp phản ứng, Lương Siêu đã cười cười, bờ môi khẽ mở: "Chết."
Một chữ rơi xuống, thân thể vọt tới trước của ma cà rồng cao cấp kia lập tức khựng lại tại chỗ, hai mắt trợn lớn đến mức hốc mắt sắp căng nứt, đồng thời còn phun ra một ngụm máu tươi, ầm ầm ngã xuống đất...
Đứt hơi bỏ mình, sự sống tan biến!
Danh Sách Chương: