"Hả? Còn anh bạn họ Lương kia thì sao?"
“Đúng vậy, vẫn chưa nhận phần thưởng mà, tại sao lại không thấy người đâu rồi?”
"Ha ha... Nói không chừng người ta không hiếm lạ gì mấy thứ này đâu, ‘Sự phất y đi, ẩn sâu công cùng danh’*, tuổi còn trẻ lại có được phần tâm tính này quả thực khó có được." (làm việc tốt, việc lớn, nhưng lại che dấu công lao, không cần danh lợi)
"......"
Trương Ngọc Đường nói xong, những người khác đều đồng ý gật gật đầu, sau khi thảo luận cuối cùng quyết định, mặc kệ Lương Siêu có coi trọng phần danh lợi này hay không, sau này y thánh được công nhận trong giới đông y Đế Kinh, chính là hắn!
“Y Thánh!”
“Lương Y Thánh!”
“Lương Y Thánh!”
Rất nhanh, hơn trăm bệnh nhân trong và ngoài y quán đều bắt đầu nhất trí hô to, còn điên cuồng tìm hiểu Lương Siêu làm việc ở bệnh viện nào, hoặc là mở y quán ở đâu.
Bệnh nhân còn chưa được xem bệnh trong sân vẫn còn rất nhiều!
“Tất cả im lặng hết đi!”
“Mấy người các ngươi kêu la bậy bạ cái gì đó!”
Hoa Tử Húc nhất thời nghe không nổi nữa, lúc này đưa tay xé rách phương thuốc kia, phẫn nộ rống lên: "Hắn là chỉ là tên nhãi hai mươi tuổi, sao có thể gánh nổi cái danh y thánh! So với ông của tôi, hắn..."
“Hắn là cái quái gì chứ!”
"Làm sao có thể lấy Lương thần y ra so sánh như vậy chứ? Một tên lang băm có tiếng mà không có miếng so sánh với một y thánh? Ông ta không xứng đâu!"
“Hai ông cháu các người mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa, dám nhận là hậu nhân Hoa Đà gì chứ, tôi thấy rõ ràng là các người bịa đặt ra để lừa gạt chúng tôi!”
"......"
Rất nhanh, hai ông cháu Hoa Văn Xương và Hoa Tử Húc đã bị mắng ngập đầu.
Hoa Văn Xương hoàn toàn không còn mặt mũi ở lại, vung mạnh ống tay áo phẫn nộ rời đi.
Mà khi Hoa Tử Húc cũng muốn rời đi, thì đột nhiên loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở trong đám người.
“Khuynh Thành?!"
Hoa Tử Húc kinh hô một tiếng vội vàng tiến tới, nhưng nghĩ đến hiện tại mình có thể có chút chật vật, nên vội vàng giải thích: "Vừa rồi là do tôi sơ suất một chút cho nên mới có thể để tên họ Lương kia chui vào chỗ trống."
"Nếu để tôi ra tay thật, tôi..."
"Ha..."
Diệp Khuynh Thành cười lạnh một tiếng cắt đứt hắn ta, nói: "Giao ước trước của anh và Lương Siêu đặt ra là sinh tử đấu, nếu như lúc nãy thật sự nghiêm túc, động tay động chân thật, hiện tại anh đã là một cỗ thi thể."
"Cho nên đúng ra anh nên cảm thấy biết ơn Lương Siêu, cảm ơn hắn không so đo với anh, tha cho anh một mạng."
"Hắn tha cho tôi?"
Vẻ mặt Hoa Tử Húc không cam lòng, Diệp Khuynh Thành cũng lười để ý tới hắn ta xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại nói: "Nhớ kỹ, sau này không cần dây dưa với tôi như vậy nữa."
"Nhân phẩm của anh quá kém, ngay cả tư cách làm bạn bè bình thường của tôi cũng không có."
Này!
Nghe xong, sắc mặt Hoa Tử Húc hoàn toàn âm trầm xuống.
“Đứng lại!”
Nhìn đối phương đã hoàn toàn chướng mắt mình, Hoa Tử Húc vẫn luôn biểu hiện rất nho nhã, bắt đầu trực tiếp trở mặt.
"Diệp Khuynh Thành, nếu không có ông nội tôi ủng hộ, cô sẽ bị vây trong vũng bùn của mấy phương thuốc mới kia mãi, không thể tự thoát ra đâu!"
"Không bao lâu nữa, cho dù là tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh to lớn như vậy cũng phải bị kéo xuống thôi! Bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc làm người phụ nữ của tôi đâu!"
Diệp Khuynh Thành dừng bước: "Uy hiếp tôi? Lòi đuôi rồi sao?"
"Chị Ngọc, chị nói cho anh ta nghe đi."
Một cô gái tóc ngắn đi theo bên cạnh Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, nói: "Về chuyện mấy loại thuốc mới kia, sau này sẽ không cần ông cháu các người quan tâm nữa."
"Những phương thuốc rác rưỡi lúc trước các người đưa tới, đã bị chúng tôi ném vào thùng rác hết rồi, toàn bộ đổi sang hiệu thuốc mới Lương Siêu cung cấp, dự tính hiệu quả sẽ cao gấp mấy lần cái bánh lớn lúc trước các người vẽ ra."
"Cái gì?!"
“Tên họ Lương kia, không, chuyện này không có khả năng!”
"Không có gì là không thể."
Tôn Ngọc cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Mặt khác, rất nhanh ông nội cậu sẽ nhận được một lá thư của luật sư, lúc trước ông ta lừa gạt tiền của chúng tôi, hiện tại chúng tôi không chỉ muốn ông ta phải nôn ra nguyên vẹn số tiền đó, mà còn phải giao ra thêm tiền vi phạm hợp đồng cùng các loại tiền bồi thường khác."
"Chỉ mong đến lúc đó số tiền cuối cùng tòa án đưa ra, sẽ không làm ông nội cậu sợ tới mức đau tim trực tiếp tắt thở ở đó."
Tôn Ngọc nói xong liền cùng Diệp Khuynh Thành rời đi.
Lộp bộp!
Hoa Tử Húc nghe xong sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp ngồi trên mặt đất, không ít người lui tới nhìn thấy đều tỏ vẻ mặt chán ghét lắc đầu.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, từ đây trở đi chỉ sợ y quán nhà họ Hoa ở trên con đường Đông y này sẽ bị tẩy chay.
Chiều cùng ngày.
Đại hội Đông y vừa kết thúc, tên của Lương Siêu liền ở trong giới Đông y, à không, phải nói là toàn bộ giới y học Đế Kinh tạo nên một trận chấn động không nhỏ!
Các bệnh viện lớn, phòng khám tư nhân nổi tiếng, và các y quán trung y nổi tiếng đang điên cuồng tìm kiếm Lương Siêu!
Có thể mời một vị y thánh được công nhận về tọa trấn, chắc chắn sẽ mang về một món lợi không nhỏ!
Mà Lương Siêu sau khi về đến nhà thì không ra ngoài nữa, vẫn luôn chế tác dược liệu, nấu thuốc chữa thương cho Hạ Tử Yên.
Buổi tối.
Lương Siêu tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc lớn phong phú, mấy cô gái hiếm khi tụ tập lại cùng với Lương Nghiên bắt đầu ăn một bữa lớn, ăn uống vô cùng vui vẻ.
Vừa ăn vừa nói chuyện gia đình, được một lúc thì Mộ Khuynh Tuyết nhìn về phía hai chị em Liễu Băng Khanh, cười nói: "Nghe nói Lương Siêu tài trợ cho các người mấy chục tỷ?"
"Vốn liếng sung túc như vậy, không muốn mở rộng nghiệp vụ ra ngoài một chút sao?"
"Hình như hiện tại trong nhà chỉ có một mình tôi là nhàn rỗi, nếu cần thiết tôi có thể giúp cô nha, không cần quá quan trọng việc tiền nong đâu."
Nói đến chuyện này, Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan lập tức bày ra vẻ mặt hạnh phúc, người trước cười nói: "Được, hiện tại chúng tôi cũng đang thiếu nhân lực, cầu còn không được."
"Sau hai dự án khu dân cư cao cấp đó, chúng tôi còn chuẩn bị tham gia đấu giá một địa điểm do chính quyền thành phố Hậu Thiên tổ chức."
"Đúng vậy, vị trí của mảnh đất này rất tốt, nằm ở bên cạnh vành đai 3 Đế Kinh, lưng tựa vào núi Tử Hoa, gần công viên lớn Hằng Hà, cho nên không khí cũng rất trong lành."
Liễu Băng Loan nói xong, Lương Siêu vừa nâng đũa lên liền dừng ở giữa không trung.
Lương Nghiên chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi bĩu môi nói: "Chị Băng Loan, chỗ chị miêu tả nghe rất giống với nhà em nha?"
"A?"
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
Liễu Băng Loan nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó Lương Siêu lại hỏi: "Mảnh đất mà cô nói đó, lúc trước có phải gọi là Thiên Hồ trang viên hay không?"
"Đúng."
Liễu Băng Khanh gật gật đầu, đang muốn cẩn thận giới thiệu, nhưng lại nhìn Lương Nghiên một cái, lời đến bên miệng liền nuốt xuống, sửa miệng nói: "Mảnh đất này hiện tại đã quy vào đất thành phố, nghe nói có không ít thương nhân bất động sản nhìn trúng mảnh đất này, nhiều lần biểu thị ý định mua, đến giờ thị phủ mới chuẩn bị lấy ra bán đấu giá."
"À."
Lương Siêu gật đầu, buông bát đũa xuống.
"Băng Khanh, tôi sẽ đi cùng các cô đến buổi đấu giá ngày mốt, ngày mai cô bắt đầu chuẩn bị đi."
"Mảnh đất này, tôi đã nhìn trúng rồi."
Thấy bộ dáng lạnh lùng của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, trịnh trọng gật đầu.
"Được."
"Yên tâm đi, Thiên Đạt chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó, cho dù tạm thời gác lại hai hạng mục nhà ở cao cấp kia, cũng nhất định tranh giành mảnh đất này."
Danh Sách Chương: