Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cô cháu Tần Liên và Tần Nhược Đồng nghe thấy câu nói này xong bỗng sững người, hoàn toàn không hiểu ý của Lương Siêu nói là gì.

Pịtttttttttttttttt!

Đột nhiên, có một tiếng xì hơi dài thật dài vang lên, ngay sau đó là mùi hôi thối tràn ngập cả phòng riêng.

Hai cô cháu vội vàng bịt mũi và nhìn Hàn Húc với vẻ mặt chán ghét, đặc biệt là Tần Nhược Đồng, bởi vì người là do cô ấy mang đến đây nên khiến cô ấy cảm thấy mất mặt thôi rồi.

"Hàn Húc!"

“Anh anh bị điên à, tự nhiên đánh rắm trước mặt chúng tôi làm gì, đánh còn thối như vậy nữa!”

Hàn Húc vẻ mặt ủy khuất, nhưng nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu gào thét trong lòng: "Bổn thiếu gia cũng có muốn vậy đâu, nhưng khống chế không được thì phải làm sao?"

“Xì hơi vậy là đang muốn ăn đòn à…….”

Ngay sau đó.

"A!"

Tần Liên kêu một tiếng, vội vàng lui về phía tường, chỉ vào Hàn Húc đang ngồi xổm, khinh thường nói: "Anh không biết nhục à! Tự nhiên lại tiểu tiện tại chỗ là sao?!”

Tần Nhược Đồng lại nhìn xuống, không phải chứ?!

Dưới chân Hàn Húc chẳng biết từ khi nào có một vũng chất lỏng màu vàng tươi chảy ra, cả chiếc quần sáng màu của anh ta đều ướt sũng...

"U là trời… sao thối vậy?!"

"Sao lại còn thối hơn trước nữa? Hàn Húc, không phải anh lại đi đại tiện luôn đó chứ?

Hàn Húc: “…”

Anh ta hiện tại thật sự muốn chết, hình tượng tốt đẹp mà anh ta dày công tạo dựng trước mặt nữ thần hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Ngay sau đó, anh ta cảm thấy mình ngày càng mất kiểm soát khi đi tiểu và đại tiện, lúc này anh ta run rẩy đứng dậy, ưỡn người với vẻ mặt ai oán chỉ tay vào Lương Siêu, người đang dựa vào tường và bịt mũi xem một buổi biểu diễn kia.

"Tên họ Lương kia!”

“Tất cả điều này đều do mày tác oai tác quái đúng không?”

“Tao?”

Lương Siêu chỉ vào mũi mình cười nói: "Tao chỉ là đang làm một việc tốt thôi, tao nhìn khí sắc của mày thế kia chắc thường ngày hay ăn miếng cá to cắn miếng thịt lớn đúng không?”

“Vậy nên dạ dày của mày nhiều mỡ quá rồi, tao chỉ đang giúp mày thông ruột thôi.”

Thông ruột………

Miệng Hàn Húc run rẩy một trận, lúc này anh ta tức đến nỗi cho dù nuốt sống tim của Lương Siêu cũng được.

Hắn đem mình dằn vặt tới thành một cục thối um thế này mà lại ra vẻ đường hoàng như vậy sao?

Còn chút mặt mũi nào không vậy?

“Đương nhiên, vừa làm việc thiện, tao cũng nhân tiện thỏa mãn lòng hiếu kỳ, đó là được nhìn ngắm cảnh tượng cứt đái văng đầy quần….”

"Chậc, thật là ghê tởm."

Nói xong, hắn cầm lên mấy túi lớn nhỏ dược liệu trong tay, không thèm quay đầu lại mà vẫy tay với Tần Liên nói:

"Cảm ơn những dược liệu này của cô nhé, lần sau tôi sẽ trả lại cô một lần mát xa."

Tần Liên mở miệng, hơi do dự một hồi, cuối cùng nuốt xuống lời nói cuối cùng đã đến bên môi, trong lòng thầm thở dài.

"Lương Siêu!"

"Bổn, bổn thiếu gia nhớ mặt mày rồi, chuyện hôm nay chưa xong với tao đâu!”

“Thù này không báo thì tao, tao sẽ tình nguyện làm cháu mày!”

Hai câu cuối vừa buông ra, Hàn Húc cảm thấy tình trạng của mình đỡ hơn chút rồi, vừa muốn nhanh chóng xin lỗi tới Tần Nhược Đồng một tiếng, rồi giải thích đôi chút, nhưng mà hai cô cháu căn bản không muốn nhìn tới anh ta, mà xách túi rời đi không một lời chào hỏi.

Bên ngoài quán trà.

Tần Liên nhìn thấy Tần Nhược Đồng hơi nhíu mày, vẻ mặt bận tâm nặng nề thì không khỏi nhẹ nhàng thở dài:

"Bé con à, sau khi tận mắt nhìn thấy năng lực của Lương Siêu, cháu còn cảm thấy hắn không xứng với cháu sao? Cháu có hối hận không?"

"Vậy thừa dịp chuyện bây giờ còn chưa tới nông nỗi không thể vãn hồi thì nhanh tiến lên đi…”

“Cô nhỏ à, cô lại suy nghĩ lung tung rồi."

Tần Nhược Đồng lại trở về bộ dáng kiêu ngạo trước kia, hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp viết hai chữ.

Không phục.

“Cùng lắm là có chút công phu quyền cược với y thuật khá này nọ thôi mà.”

"Người như hắn ta bây giờ chỉ cần có tiền là bốc về cả đống, huống hồ mấy cái y thuật với võ thuật này không phải cũng phải đi phục vụ người khác sao?”

Tần Liên: "...”

Con bé này sao mà cứng mồm thế không biết?

Cô ta tuy không biết giá trị võ thuật của Lương Siêu cao thế nào, nhưng chỉ xét về y thuật của hắn thôi cũng tuyệt đối không phải thứ có thể mua được bằng tiền.

"Nhược Đồng, cháu có biết tại sao cô nhỏ lại cố gắng mai mối cho cháu như vậy không?"

“Mọi người chỉ biết rằng sư phụ của Lương Siêu năm đó đã cứu mạng ông nội của cháu thôi, nhưng không ai nhìn thấy quá trình chữa bệnh cả, nhưng cô thì đã nhìn thấy. Lúc đó phương pháp mà sư phụ của Lương Siêu đã sử dụng hoàn toàn nằm ngòai nhận thức của người hiện đại, và không ngoa khi nói rằng đó là phương pháp của một vị thần!"

“Còn Lương Siêu bây giờ lại là truyền nhân của ông ta, vậy chắc……….”

“Cô nhỏ à đừng nói nữa."

Nhược Đồng như hoàn toàn không có hứng thú nghe tiếp nữa, cô ta liếc trắng mắt nói: "Cô khen nhiều cũng vô dụng, cháu chọn bạn đời là có quan điểm của mình."

“Ồ vậy hử?"

"Vậy cháu nói cho cô biết, tương lai muốn tìm một tuýp đàn ông như thế nào?"

Rất nhanh, Tần Nhược Đồng trong đầu hiện ra một hình bóng cao gầy đẹp trai của một thanh niên, nghĩ đến đây cô ta không khỏi lộ ra một nụ cười.

"Người đàn ông của cháu nhất định là rồng trong số còn lại, hiên ngang với trời đất!"

"Cái tên Lương Siêu kia đúng là có chút tài hoa, nhưng còn kém xa lắm."

Nhìn bộ dạng dại trai của cô cháu nhà mình, Tần Liên hết chỗ nói luôn.

Đang muốn thuyết phục con bé lần nữa, thì Tần Nhược Đồng thấy phiền giơ tay ngăn cản: "Cô nhỏ, nếu cô đã coi trọng Lương Siêu như vậy, sao cô không tự mình gả cho hắn ta cho rồi, hoặc là để hắn ta ở rể nhà họ Tần của chúng ta cũng được. "

"Nếu như cha cháu đồng ý, cháu giúp cô thuyết phục ông, thôi cháu đi trước đây, tối nay còn tiết tự chọn phải học!”

Cô gả cho hắn sao?

Tần Liên sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu, trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm giác kỳ quái.

Lời đề nghị này xem ra thực sự có tính xây dựng ý nghĩ trong lòng cô ta.

Bốn mười phút sau.

Lương Siêu điên cuồng chạy, vội vã trở về khu biệt thự.

Vốn tưởng rằng ra ngoài lâu như vậy, Lương Nghiên có lẽ đã tỉnh lại đói bụng rồi, cho nên nhất định phải nấu chút gì ngon ngon cho con bé ăn.

Nhưng vừa vào khu biệt thự lại thấy cửa biệt thự khép hờ. Cửa bị mở ra

Tấm thảm ngoài cửa bị giẫm đạp dày xéo như một chó cắn và bị đá sang một bên.

Thấy vậy, Lương Siêu nâng cao cảnh giác và lao vào ngay.

Ở phòng khách biệt thự.

Lương Nghiên đang bị trói chặt từ trên xuống dưới. Lúc này đang bị quỳ xuống mặt đất, đầu run rẩy kịch liệt.

Bên cạnh cô bé còn có hai người khác, một người đang dùng dao vạch qua lại trên mặt cô bé, người còn lại đang dùng tăm xỉa răng không mạnh không nhẹ mà đâm vào cánh tay, đùi của cô ...

Trên mặt dưới đất, vẫn còn vương vãi một ít tàn thuốc...

Bùm!

Cảnh tượng trước mắt giống như bom hạng nặng nổ tung trong đầu Lương Siêu!

Cơn giận dâng trào không thể kiểm soát bắt đầu điên cuồng!

Cả người giống như dã thú cắn xé người!

Cơn thịnh nộ.

Cơn thịnh nộ ngút trời!

Nếu không vì ngại làm Lương Nghiên sợ, hắn đã xông vào luôn không do sự gì hết mà xé xác toàn bộ lũ chó má đó!

“Mấy thằng chúng mày…..muốn chết!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK