Trưởng quầy lấy tay đỡ gáy, nổ đom đóm mắt mà quay đầu nhìn về phía người trung niên đầy sự căm phẫn kia, trong lòng cảm thấy khó chịu, khi không lại đụng phải đám phá rối!
“Nó cùng lắm chỉ là một thằng nhóc tóc ba chỏm mới học thầy xong thôi, biết có tí châm cứu mang ra lòe người thì coi là thần y nỗi gì chứ?”
“Ông còn không về chuẩn bị tang lễ cho mẹ mình đi mà đến đây đánh tôi làm gì? Đầu ông bị điên à?”
“Phi!”
“Đầu ông mới bị điên ấy! Bệnh của mẹ tôi đã được chữa khỏi rồi, cần đếch gì phải chuẩn bị hậu sự!”
Cái quần què gì vậy chứ?
Trưởng quầy bất chợt trợn to hai mắt, ông ta cũng biết đôi chút về bệnh tình mẹ của người đàn ông trung niên này, chuyện cũng qua hai ngày nay rồi, muốn kéo dài mạng sống là điều không thể!
Chữa khỏi rồi?
Làm trò khỉ gì đây?
Nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi lại thì bà lão còn không đi nổi kia đã chậm rãi đi tới, phù tấy trên chân đã biến mất, vẻ mặt đau khổ cũng giảm đi rất nhiều.
Tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua tốt hơn nhiều so với trước!
"Bà, bà. . . "
Trên mặt trưởng quầy lộ ra vẻ như nhìn thấy ma, theo bản năng cho rằng đây nhất định là hồi quang phản chiếu thôi!
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm.
Cho dù là khi hồi quang phản chiếu, nó sẽ khiến cho sắc mặt bệnh nhân trở nên hồng hào hơn, nhưng phù nề ở chân thì mãi mãi không thể biến mất được, và bệnh nhân cũng không thể đi lại được mới phải?
Trưởng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, ông ta ngay lập tức đi tới bên cạnh bà lão để bắt mạch.
Mà mạch không bắt thì thôi, vừa chẩn mạch cái liền hết hồn!
Theo mạch đập, tình trạng của bệnh nhân thực sự đã được cải thiện rất nhiều! Các chức năng khác nhau trên cơ thể cũng đã bắt đầu hồi phục. Nếu cứ tiếp tục trong tình trạng tốt như vầy không phải là hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nếu có thể kiểm soát các tế bào ung thư của chính mình, thì việc có thể sống mười hoặc tám năm là không thành vấn đề!
Chưa kịp đợi trưởng quầy tỉnh lại thần hồn sau cơn sốc tận não, những bệnh nhân khác từng được Lương Siêu điều trị cũng lần lượt chạy tới.
Không ngoại lệ, tất cả đều đến để cảm ơn!
Ai nấy đều cung kính cầm cờ hiệu trong cả hai tay, cầu xin Lương Siêu chấp nhận nó!
Mọi người khiến cho nơi y quán trước giờ không nóng không lạnh, chả có gì đặc biệt này cũng phải sôi nổi hừng hực theo.
Cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong con phố trung y, đại hội tỉ thí cũng đã đến những chàng pháo tay cuối cùng.
Đến hiện tại chỉ còn lại hai bác sĩ trung y già cạnh tranh cho vị trí thánh y trên đài.
Một trong số họ là bậc thầy nổi tiếng gần xa của con phố trung y, đó là ông chủ của Đức Nhân Đường, Trương Ngọc Đường trưởng lão. Người ngoài đặt biệt danh cho ông là Quỷ Thủ thần y, người một tay nắm mười ba cây kim và đã đạt đến cảnh giới tuyệt diệu.
Người còn lại là một bác sĩ nổi tiếng thời thượng cổ, tên Hoa Văn Xương.
Mặc dù ông ta không giỏi châm cứu bằng Trương Ngọc Đường, nhưng lại có cái bóng của tổ tiên giúp đỡ, và có trong tay rất nhiều bài thuốc cổ quý hiếm. Bắt mạch bốc thuốc cứ gọi là tuyệt đỉnh.
Nhưng vào giây phút hai người này đang tiến hành trận đấu cuối cùng thì đột nhiên phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ.
Những kẻ trước đó có mài đầu xuống đường cũng muốn hưởng lợi lộc là khám miễn phí, dòng biển người muốn khám chữa bệnh bây giờ là chỉ còn thưa thớt hai chục, ba chục người...
Hơn nữa hai mươi ba mươi người này chỉ mắc bệnh bình thường thôi, những bệnh này đừng nói tới Hoa Văn Xương hay Trương Ngọc Đường, ngay cả những bác sĩ già trung y bất kỳ nào có mặt ở đây đều có thể chữa khỏi được như trở bàn tay.
Vầy còn thi thố gì nữa?
“Ông ơi"
Trong lúc cả đám bác sĩ trung y đang phiền não bưởi chuyện này thì một chàng thanh niên vội vội vàng vàng chạy tới, đó chính là cháu trai của Hoa Văn Xương, Hoa Tử Húc.
“Ông ơi, có người đến quậy sân rồi!”
“Cháu nghe ngóng được có một người thanh niên ở trong một y quán trước mặt cách đây không ra mở cửa để hành nghề, và hầu hết bệnh nhân mắc bệnh nan y đều đến chỗ anh ta để xếp hàng cả rồi!"
"Tên đó còn không biết xấu hổ mà tự xưng mình là tiểu thần y ạ, những bệnh nhân ngu ngốc đó cũng hô hào xướng theo, bây giờ danh tiếng của Lương tiểu thần y đã vang khắp cả con phố trung y này rồi ạ!”
"Cái gì?!" Đôi mắt Hoa Văn Xương đột nhiên chìm xuống, vẻ mặt không vui.
Ngay sau đó ông ta liền liếc mắt nhìn Trương Ngọc Đường một cái rồi nói: "Lão già Trương, nếu như đã có người tới phá rối, vậy ắt hẳn chúng ta cũng cần phải đi xem xét tình hình và gặp tên đó một lúc, phải không nào?"
Trương Ngọc Đường vuốt râu cười, sau khi thốt lên một câu thú vị đấy thì liền đi theo đám bác sĩ trung y già của Hoa Văn Xương khí thế hùng hồn mà đi về phía y quán mà Lương Siêu đang hành y.
Trên đường đi.
Hoa Tử Hức đến gần Hoa Văn Xương và thì thầm: "Ông ơi, vừa nãy khó khăn lắm con mới mời được Khuynh Thành tới đây, lát nữa ông cố gắng áp đảo ông già họ Trương kia, sáng ngời rạng rỡ, đoạt được danh hiệu thánh y để cho cháu nở mày nở mặt!”
"Ha ha..." Hoa Văn Xương cười ha hả lắc lắc đầu: "Tên nhóc này, cháu vẫn còn lưu luyến với con bé Diệp Khuynh Thành đó sao? Thật đúng là một nhóc nặng tình.”
“Yên tâm đi, sau hôm nay ông của cháu sẽ trở thành thánh y, mà cháu thân là truyền nhân của Hoa Thị, là cháu của thánh y, thì cho dù ghép đôi với Diệp Khuynh Thành kia cũng không hề kém hơn.”
"Hơn nữa, con bé đó bây giờ có lẽ sắp không chịu được nữa rồi, phương thuốc mới kia vẫn còn cần lão đây phải giúp cô ta nữa đó.”
Nửa giờ sau Trương Ngọc Đường dẫn một đoàn người chen lấn vào phòng khám, khi nhìn thấy cái người đang ngồi đó, Hoa Văn Xương bất ngay lập tức nheo lại đôi mắt già nua.
"Lương Siêu?"
"Hóa ra là cậu!"
"Ai cơ?"
"Lương Siêu á?!"
Sau khi nghe thấy cái tên này, đôi mắt của Hoa Tử Húc lập tức bùng lên sự ghen ghét, toàn thân hắn ta nổ tung! Cách hắn ta nghiến răng như muốn xé xác Lương Siêu ngay tại chỗ.
“Ông à, tên đó chính là bạn trai tin đồn đang lan truyền trên Internet của Khuynh Thành đúng không?"
“Đúng, là hắn!”
Nhìn thấy ông mình gật đầu xác nhận, Hoa Tử Húc bị chọc giận triệt để, hắn ta ngay lập tức tiến về phía trước chỉ thằng vào Lương Siêu rồi bày ra cái tư thế làm liều.
“Họ Lương kia”
"Vì Thanh Thành, tao muốn cùng mày làm một trận quyết đấu thật sự giữa hai thằng đàn ông với nhau!”
“Trận đấu sinh tử!”
Nghe xong lời này, Lương Siêu lúc đầu chỉ thở dài một hơi, uống ngụm trà xong mới ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn ta một cái, cảm nhận được khí tức của người đàn ông này, lập tức phun ra một ngụm trà.
Trong nháy mắt hắn phá lên cười.
Cười là vì anh bạn này khắp người từ trên xuống dưới chẳng có tí dao động huyền khí nào cả, không khác gì người thường, không, thậm chí so với người bình thường còn yếu hơn, vậy mà muốn cùng mình quyết đấu ư?
Lại còn là cuộc chiến sinh tử?
Có điều khi nhìn thấy gương mặt tràn đầy phẫn nộ, bộ dang mang khí thế vô cùng hùng hổ dọa người, Lương Siêu nghĩ một lúc rồi quyết định bắt nạt hắn ta một chút.
À không.
Phải là thành toàn cho hắn ta một lần.
“Được thôi, nếu anh đã muốn chiến đấu kiểu một sống hai chết, thì hãy ấn dấu tay của bạn trước khi đấu đi, hãy để mọi người có mặt chứng kiến, đến chết mới thôi, và đối phương không cần chịu trách nhiệm."
Nói xong, Lương Siêu lập tức đứng dậy và đập lòng bàn tay vào bức tường bê tông bên cạnh, và tạo ra một dấu tay sâu mười cm!
Hoa Tử Húc nhìn thấy vậy thì ngu luôn, trong chốc lát khí thế hoàn toàn ỉu xuống.
Một chưởng này nếu như vỗ trên thân người thì còn có mạng được sao?
Mà giây phút hắn ta nhìn thấy Lương Siêu sắp động thủ, Hoa Tử Húc đã hoàn toàn bị làm cho khiếp vía, hắn ta vội vàng giơ tay ra hiệu dừng.
"Dừng tay!"
"Tao, tao đang nói là thi đấu sống chết luận về y thuật cơ!"
“Tao muốn thi đấu y thuật với mày, ai thua thì tự tử ở nơi này, hai nữa là người kia không cần chịu trách nhiệm gì!”
"Thế nào, có dám hay không!"
Lương Siêu nghe vậy lại một trận buồn cười, nhìn sắc mặt đang thay đổi biểu cảm phành phạch của Hoa Văn Xương, hắn lại trêu đùa hỏi: “Hoa lão này, ông chắc chắn là không muốn ngăn cản cháu trai bảo bối này của ông chứ?”
Danh Sách Chương: