"A!" Bạch Vân Hi đỏ mắt quát to một tiếng, gân xanh trên cổ và trán đều nổi lên, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Con mẹ nó chặt tay mà chỉ là món đầu tiên... Sau đó còn có món chính, món hậu, món phụ...
Nếu thật sự tiếp tục như vậy thì quả thực chính là địa ngục trần gian!
Cam Mâu thấy thế thì sắc mặt triệt để âm trầm xuống, bỗng đứng phắt dậy: "Tôi bảo cậu dừng tay!"
Lương Siêu quay lại nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi làm việc còn chưa tới phiên ông đứng bên cạnh khoa tay múa chân?"
"Ngậm miệng!"
Cam Mâu: "..."
Bọn người Đỗ Bình: "..."
Một thằng nhãi Thiên Tượng Cảnh mà lại lộ ra khí thế của cường giả Nguyên Anh mới có, dám giận dữ mắng mỏ cả Cam Mâu trưởng lão Kim Đan kỳ?
Can đảm này...
Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì Lương Siêu lại chém một dao xuống, trực tiếp chặt tay còn lại của Bạch Vân Hi xuống.
Trong nhất thời, máu chảy ồ ạt!
"A!"
Bạch Vân Hi lại gào lên thê thảm, thét lên: "Sư phụ, mau, mau cứu con a!"
"Làm càn!" Cam Mâu phản ứng lại thì giận dữ quát lên một tiếng.
"Vụt!"
Ông ta đứng bật dậy từ mặt đất, phóng khí tức Kim Đan kỳ đến giới hạn cao nhất, nghiền áp thẳng vào Lương Siêu.
Nhưng trước đó hắn đã chịu qua sức nén của cường giả cấp bậc như Lăng Vũ, chút khí thế kia của Cam Mâu thật sự chẳng đáng chú ý. Lương Siêu khinh thường nhếch miệng, lập tức đối đầu trực diện với áp lực của Cam Mâu, không vội không nóng nảy mà tiếp tục
đâm một dao vào bụng Bạch Vân Hi, nhấn một cái rồi lại gọt, trực tiếp cắt xuống một miếng thịt!
"Tiếp theo chính là món chính. Thời cổ có một loại tra tấn tên là tùng xẻo, muốn thử không?"
Bạch Vân Hi bị dọa đến nói không ra lời, mà đối với hành vi mang tính khiêu khích của Lương Siêu, Cam Mâu tức giận đến mặt đỏ lên, hai tay bắt đầu nhanh chóng kết ấn.
Ngay lập tức, một chưởng ấn Huyền khí màu tím nhạt chậm rãi thành hình, khiến cả biệt thự bắt đầu đung đưa nhè nhẹ, giống như gặp phải động đất cấp bốn cấp năm, dẫn tới hai cha con Cung Bình, Cung Vũ cũng khủng hoảng trong lòng.
"Tiểu Lương, cẩn thận!" Cung Bình hô lên một tiếng, Lương Siêu quay đầu liếc nhìn, sau đó hít sâu một hơi tạm thời bỏ qua cho Bạch Vân Hi, chậm rãi đứng lên.
"Được, hôm nay tôi sẽ lĩnh giáo rốt cục cao thủ Kim Đan kỳ có chỗ nào khó lường!"
Bọn người Đỗ Bình nghe vậy thì nhìn lại Lương Siêu nhanh chóng khép hai tay lại, Huyền khí tràn ra như thật sự muốn đối đầu trực diện với Cam Mâu thì không khỏi hít sâu một hơi.
Lấy Thiên Tượng mà chiến đấu với Kim Đan?
Thằng nhãi này thật sự quá điên cuồng!
Sự ngông cuồng này chỉ sợ cũng không thua kém yêu nghiệt đứng đầu bảng Long Đường Võ Minh bao nhiêu?
"Tốt! Rất can đảm!" Cam Mâu cười giận dữ một tiếng: "Hôm nay lão hủ nói ngay tại nơi này, nếu một chưởng này không đập chết cậu, lão hủ..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng quát nhẹ xen lẫn giận dữ đột nhiên truyền vào biệt thự: "Hôm nay, hễ một chưởng này của ông dám chụp xuống thì cái mạng chó của ông cũng coi như kết thúc."
Nghe vậy, Cam Mâu nhìn chăm chú nhìn lên, nhưng không thấy bên ngoài biệt thự có bóng người nào, trong lòng không khỏi run lên.
Người chưa đến mà tiếng đã tới trước?
Đây là một thủ đoạn cực kỳ cao minh, cả ông ta không thể làm được.
"Ai! Giả thần giả quỷ, cút ra đây!"
Mấy giây sau, nương theo một cơn gió mạnh, một ông lão thân hình cao lớn tựa như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh biệt thự.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mà khi nhìn thấy gương mặt ông ấy, Cam Mâu bị dọa đến lập tức tan mất thủ ấn Huyền khí, bất giác kẹt chặt mông y như bọn người Đỗ Bình, vội vàng quỳ rạp xg đất.
"Chúng tôi tham kiến Lăng Lão!"
Lăng Vũ cũng là người có thân phận rất cao trong tất cả trưởng lão Võ Minh, từng lập ra chiến công hiển hách cho Võ Minh và toàn bộ Viêm Hạ. Tuy mấy năm gần đây tu vi có thụt lùi, thực lực càng ngày càng giảm, nhưng dạng trưởng lão tầng dưới chót như Cam Mâu cũng không có khả năng sánh bằng.
Làm người sợ hãi nhất vẫn là tính tình của Lăng Lão, có thể nói rất xấu tính, còn có một sở thích khó mà diễn tả bằng lời.
Đánh mông người ta!
Không nói những chuyện khác, chỉ bàn đến Long Đường mà ông ta quản lý, từ Tam Tiểu Vương đứng hàng top ba đến người đứng hạng chót, tất cả đều đã từng bị ông ấy đánh đòn!
Có người mông bị đánh thành bốn cánh, có người bị đánh thành tám cánh.
Mà người đứng đầu bảng từng làm ầm ĩ nhất, cuồng nhất trong Long Đường cũng thảm nhất, cái mông từng bị Lăng Lão đánh thành mười sáu cánh, nằm bò trên giường tận ba tháng.
Từ đó, thằng ranh xưa nay không biết lớn nhỏ, chống đối trưởng lão là chuyện thường ngày chỉ phục tùng một mình Lăng Lão.
Bởi vậy Lăng Lão còn có biệt danh là trưởng lão cái mông trong Võ Minh.
Mà ông ta thì sao? Trước đó còn bảo trưởng lão cái mông tính tình rất xấu này cút ra đây?
Nghĩ vậy, Cam Mâu lại run lên lập cập, lập tức hung ác dập đầu xuống đất.
"Lăng Lão, tôi, tôi thật không phải cố ý, thật sự không biết là ngài! Vừa rồi vì bắt giết cuồng đồ này, trong lúc nhất thời cảm xúc có chút kích động, cho nên mới nói sai..."
Lời còn chưa dứt thì Cam Mâu đã thấy Lăng Vũ vỗ nhẹ lên bả vai Lương Siêu, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ hiền lành, quả thật có thể coi là hiền từ.
"Tiểu Lương, thả lỏng."
"Lão hủ đã tới, thân là trưởng lão Võ Minh, vậy nhất định sẽ làm chủ cho cậu chuyện này."
Cam Mâu vô thức há to miệng, nhưng lại không nói ra lời.
Ngay sau đó, lại thấy Lăng Vũ chỉ chỉ mình, cười nói: "Con chó già này chẳng qua là con sâu làm rầu nồi canh trong Võ Minh chúng tôi, như vậy đi, hôm nay lão hủ để cậu làm chủ một lần. Muốn đánh cái mông ông ta thành mấy cánh thì cậu định đoạt, thế nào?"
Danh Sách Chương: