CHƯƠNG 107: TIN TỨC CỦA ÔN YẾN
Hai người vừa nói liền làm, lập tức chia binh thành hai đường, Tống Vĩnh Cung vào cung tìm Quốc sư và Cửu vương; còn Gia Cát Minh thì đến vương phủ tìm Tống Vĩnh Kỳ, nói cho hắn tin Ôn Yến chết.
Đi tới đầu con phố chỗ Vương phủ, chàng ta đứng lại hít thở sâu một hơi, tập luyện một chút, lại phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, mặc dù nói dối Tống Vinh Khiêm như vậy là vì tốt cho hắn, nhưng chàng ta luôn cảm thấy bất an.
Đây là một lời nói dối nghiêm trọng, cần rất nhiều người diễn cùng. Cũng cần phải diễn xuất một chút, nếu không dù là xảy ra vấn đề gì, đến cuối cùng cũng sẽ bị lộ.
"Gia Cát tiên sinh?" Bả vai bị người khác vỗ một cái, chàng ta đột nhiên quay đầu, phát hiện Thiên Sơn đứng ở sau ngay lưng.
Bởi vì quá khẩn trương, chàng ta không hề nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Sơn. Nhưng Thiên Sơn xuất hiện rất đúng lúc, chàng ta kéo Thiên sơn đến một góc tối, trịnh trọng nói: "Ngươi tới đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn thương lượng!"
Thiên Sơn thấy thần sắc nghiêm trọng của chàng ta, biết chuyện không đơn giản, liền trầm giọng hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Gia Cát Minh nhẹ giọng nói kế sách của mình cho Thiên Sơn, cũng hỏi: "Đối với chuyện của chủ nhân ngươi, ngươi biết bao nhiêu?"
Thiên Sơn nhíu mày: "Biết cũng không nhiều, kế hoạch này, ta cảm thấy không thể được, về phía Trần Vũ Trúc, chưa chắc nàng ấy đã đồng ý làm như vậy, mặc dù nhìn nàng ấy có vẻ dịu dàng nghe lời, nhưng cũng là người rất có nguyên tắc, sao nàng ấy có thể giả mạo thành người khác? Hơn nữa, đây cũng là chuyện lớn , không xử lý tốt, ta sợ sẽ phản tác dụng."
Gia Cát Minh Hiểu rõ lo lắng của Thiên Sơn, chàng ta trầm tư một chút, nói: "Như vậy đi, ngươi đi nói trước với Trần Vũ Trúc một chút, ta thấy nàng ấy cũng có cảm tình với Tống Vĩnh Kỳ, dù cho nàng ấy không đáp ứng, muốn thẳng thắn chuyện này với Tống Vĩnh Kỳ đến cùng, vậy thì nàng cũng phải quan tâm tới cảm nhận của Tống Vĩnh Kỳ."
Thiên Sơn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đây dường như là cách duy nhất, đến hôm nay chủ nhân đã chết được nửa tháng, gần đây hắn đã không hỏi được tung tích của chủ nhân, chắc chắn cũng đã có nghi ngờ nên sai người lén điều tra.
Nàng ta nói: "Cũng được, nhưng trước hết người cũng không cần đi tìm Vương gia, Vương gia tối nay đến trại lính, phải ngày mai mới trở về. Ta sẽ thám thính phía Trần Vũ Trúc trước, nếu như nàng ấy đồng ý, đương nhiên sẽ là tốt nhất."
Gia Cát Minh gật đầu: " Ừ, cũng tốt, có tin tức gì, sớm thông báo cho ta!"
Thiên Sơn lên tiếng đáp lại rồi mau chóng rời đi.
Trong lòng Gia Cát Minh vẫn không yên, suy nghĩ một chút, liền quay lại chạy thẳng tới cửa cung, nếu như Quốc sư đồng ý hỗ trợ, tối nay sẽ rời cung đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, cứ ngăn lại trước đã, chờ cho Thiên Sơn nói chuyện cùng với Trần Vũ Trúc, xem nàng ấy có chịu phối hợp hay không rồi mới nói sau.
Chuyện này đến quá đột ngột, trước đó không hề được thương lượng chu toàn, trong lòng Gia Cát Minh cũng sợ xảy ra chuyện không hay. Chàng ta cảm thấy,vẫn nên ý kiến của Quốc sư trước đã.
Đợi một lúc, chàng ta liền nhìn thấy xe ngựa của Tống Vĩnh Cung lái ra, hắn tiến lên ngăn lại, sau đó lên xe ngựa.
Tống Vĩnh Cung vừa thấy chàng liền nói: "Kế hoạch ngưng lại, ngươi đã nói với hoàng đệ chưa? Nếu không thì đừng nói nữa."
Gia Cát Minh sửng sốt: "Quốc sư không muốn giúp? Đến người cũng không mời nổi ông ấy sao?"
Tống Vĩnh Cung lắc đầu, trên mặt lóe lên: "Cũng không phải, Quốc sư tính một quẻ, nói là Ôn Yến còn chưa có chết!"
Gia Cát Minh không dám tin nhìn chàng ta, đáy lòng dấy lên một tia hy vọng: "Người nói thật chứ? Nàng ấy thật sự vẫn chưa chết? Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?"
Tống Vĩnh Cung nói: "Vẫn chưa nói, chỉ nói rất nhanh nàng ấy sẽ trở lại."
Gia Cát Minh áo não than thở: "Rất nhanh, rất nhanh là khi nào? Cũng phải có một ngày cố định chứ."
Xe ngựa chầm chậm đi trên con đường đá, những cơn gió xuân đầu mùa nhẹ đưa vào rèm cửa, có chút lạnh, nhưng lại mang theo mấy phần ướt át.
Phu xe bỗng nhiên dừng lại, thu lại cây roi ngựa, kinh ngạc nhìn một đạo sĩ không biết từ nơi đâu xuất hiện.
Tống Vĩnh Cung vén rèm lên, hỏi: "Dừng lại làm gì?"
Chàng ta nhìn qua, chỉ thấy một vị đạo sĩ ôm một người phụ nữchậm rãi đi tới, bởi vì ánh sáng mờ tối nên chàng ta cũng không nhìn rõ dáng vẻ của đạo sĩ và người phụ nữ kia, chỉ từ trang phục mà có thể phân biệt hai người này.
Đạo sĩ đi tới bên cạnh đầu ngựa, mở miệng nói: "Bần đạo tham kiến Vương gia!"
Tống Vĩnh Cung nghi ngờ nhìn ông ta: "Ngươi biết Bổn vương?"
Đạo sĩ nhẹ giọng nói: "Biết, cũng biết cả Gia Cát tiên sinh!"
Gia Cát Minh nhìn ông ta bằng ánh mắt kì lạ, bởi vì chỉ để ý đến đạo sĩ, cũng không nhìn thấy người mà ông ta đang ôm, Gia Cát Minh hỏi: "Xin hỏi đạo trưởng là?"
Đạo trưởng chậm rãi mở miệng: "Bần đạo là sư phụ của Ôn Yến, lần này tới, là có chuyện muốn kính nhờ hai vị!"
Hai người nghe vậy, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đi tới trước mặt đạo trưởng, nhìn vào cô gái mà ông ta đang ôm, đó không phải là Ôn Yến thì là ai?
Hai người kinh hãi kêu thành tiếng: "Ôn Yến?"
Đạo trưởng đưa Ôn Yến lên xe ngựa, sau đó xoay người lại nói với hai người: "Trở về trước rồi nói."
Gia Cát Minh và Tống Vĩnh Kỳ lên xe ngựa, Gia Cát Minh nói: "Vào phòng của Ôn Yến, chúng ta nói chuyện!"
Tống Vĩnh Cung thấy Ôn Yến hôn mê bất tỉnh, lo lắng hỏi: "Nàng ấy thế nào rồi?"
"Nàng ấy chỉ là tạm thời hôn mê, ngày mai sẽ tỉnh lại, bần đạo lần này tới là có hai chuyện muốn kính nhờ hai vị, chuyện đầu tiên, hai chân Ôn Yến tạm thời không thể đi được, cầu mong thần y Gia Cát sẽ chữa khỏi cho nàng ấy. Chuyện thứ 2, đừng cho nàng ấy về lại bên người Tống Vĩnh Kỳ." Đạo trưởng trầm giọng nói.
Gia Cát Minh sửng sốt: "Chữa trị thì không thành vấn đề, nhưng vì sao không thể để cho nàng ấy trở lại bên người Tống Vĩnh Kỳ?"
Đạo trưởng nhìn Tống Vĩnh Cung một cái, chậm rãi nói: "Vương gia ở chỗ này, vậy bần đạo cũng không sợ tiết lộ thiên cơ, Tống Vĩnh Kỳ là hoàng đế tương lai, là thuộc về thiên mệnh. Ôn Yến là du hồn ở thế giới khác, nàng ấy và Tống Vĩnh Kỳ nếu như ở chung một chỗ, là chuyện không thể, nó sẽ phá vỡ trật tự của lịch sử. Hơn nữa, nàng ấy ở lại bên người Tống Vĩnh Kỳ , sớm muộn cũng sẽ phải chết, đến lúc đó, không ai có thể cứu nàng nữa. Nếu các ngươi muốn nàng bình yên vô sự sống ở triều đại này, vậy thì không được để nàng quay về bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ."
"Không có cách giải quyết sao?" Gia Cát Minh không cam lòng hỏi.
Đạo sĩ thở dài: "Khó khăn lắm, để xem vận may của bọn họ đi!"
Tống Vĩnh Cung và Gia Cát Minh kinh ngạc nhìn đạo trưởng, vận may sao, không thể nào, chuyện này đúng là không thể xuất hiện, vậy thì vẫn không thể nói với Tống Vĩnh Kỳ chuyện của Ôn Yến? Phía bên Tống Vân khiêm, phải làm thế nào đây? Ôn Yến còn chưa chết, cũng không thể cùng nói với hắn là Ôn Yến đã chết, nhưng nếu nói nàng vẫn chưa chết, hắn nhất định sẽ trăm phương ngàn kế tìm bằng được Ôn Yến, quá trình đó tuyệt đối không phải một tháng hai tháng.
Đạo trưởng đưa tay vuốt lên tóc Ôn Yến tóc, thở dài nói: "Đứa nhỏ này thiệ tính tình thiện lương, nhưng mạng khổ, nàng vốn dĩ có nhân duyên với Tống Vĩnh Kỳ , nhưng mấy phen trắc trở trùng trùng, làm cho duyên phận hai người càng nhạt nhòa, đến cuối cùng phải chịu cảnh tổn thương, cho nên, kiếp này vẫn nên tránh đi, nếu kiếp sau hữu duyên thì vẫn sẽ còn gặp lại."
Tống Vĩnh Cung không rõ: "Kiếp này có duyên, tại sao lại không thể cùng nhau? Nói vậy không phải rất mâu thuẫn sao?"
Đạo trưởng nói: "Để nói sau đi, bần đạo quả thật đã tiết lộ thiên cơ, tóm lại các người cứ nhớ lòi bần đạo nói, nếu muốn nàng bình an cả đời thì đừng để cho nàng và Tống Vĩnh Kỳ ở bên nhau. Về phía Tống Vĩnh Kỳ, bần đạo sẽ nghĩ cách trả lời hắn, kế sách trước của Gia Cát tiên sinh cũng không tệ, bần đạo sẽ tạo kí ức trước kia của Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ trong giấc mơ của nàng ấy, cái gọi là thật giả, người ngoài không nói, người trong cuộc nghĩ là thật là đủ rồi!"
Gia Cát Minh hoảng sợ, kế sách của mình không nói cho ông ta nghe, tại sao ông ta lại biết?
Đạo trưởng vẫn nhìn lại Ôn Yến một cái, sau đó đột nhiên nhảy xuống xe, hai người vội vàng đưa tay kéo rèm, lại không hề thấy bóng người của ông ta đâu nũa?
Vẻ mặt của Gia Cát Minh và Tống Vĩnh Cung đều ngờ vực, phu xe kia cũng hoảng sợ phải không nói nên lời, hồi lâu mới khiếp sợ nói: "Đây là người hay là ma vậy?"
Tống Vĩnh Cung ổn định lại tâm trạng, nói với phu xe: "Chuyện đêm nay, cậu phải giữ kín miệng, không được tiết lộ ra ngoài dù là nửa chữ, nếu không, tội chém đầu!"
Phu xe bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, vội vàng kêu: "Nô tài không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì!"
Tống Vĩnh Cung nói: "Đi thôi!"
Phu xe ngoan ngoãn nghe lời, giơ roi thúc ngựa, hai tay khẽ run, ngay cả môi cũng đang run lên, con ngựa hí dài một tiếng, tung vó chạy như bay.
Xe ngựa dừng ở trước nhà nhỏ của Ôn Yến, phu xe hô một tiếng dừng xe ngựa lại, Tống Vĩnh Cung nhảy xuống, chàng ta ôm lấy Ôn Yến, Gia Cát minh thì mở cửa đi vào.
Tống Vĩnh Kỳ chạng vạng tối đã rời khỏi trại lính, nhưng chàng vẫn chưa trở về phủ, đi đến bãi tha ma.
Dường như tối nào chàng cũng tới nới này, chàng cảm thấy nếu Ôn Yến đã chết, linh hồn nhất định sẽ xuất hiện ở chỗ này, ngày nào vào buổi tối cũng như vậy.
Bãi tha ma vào lúc nửa đêm lạnh lẽo vô cùng, gió đêm thổi vi vu, có đêm còn thấy cả những con thú đi kiếm ăn, quạ đen quanh quẩn, tìm thịt thối rữa, tiếng rên rỉ kêu khóc phảng phất đâu đây, làm cho người nghe không khỏi rợn tóc gáy.
Tống Vĩnh Kỳ lẳng lặng ngồi trước một đống xương trắng, đưa mắt nhìn chung quanh, bất kỳ nơi nào cũng không bỏ sót. Dù là là một trận gó lạnh, chàng cũng ôm một tia hi vọng mỏng manh chờ đợi, không hề biết là ai sẽ xuất hiện, nhưng tâm trạng mong chờ ngày một yên lặng lại, cuối cùng hóa lại thành hòn đá cứng ngắc.
Chàng nghĩ, nếu nàng không thể ra khỏi, chàng cũng có thể ở đây cùng với nàng, như vậy, nàng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Tối nay những vì sao dường như sáng hơn mọi ngày, giống như vô số đá quý khảm nạm trên nền trờ nhung đen huyền bí, những ngôi sao nhỏ lấp lánh, ảm đạm dần dần chìm xuống, chàng biết, mặt trời rất nhanh sẽ xuất hiện qua dãy núi đằng xa.
Người ta nói mặt trời mọc là đại diện cho hy vọng, nhưng chàng lại sợ nhất là nhìn thấy mặt trời mọc. Bởi vì chàng biết một khi mặt trời mọc, có nghĩa là chàng đã lại chờ qua một đêm. Chàng ảm đạm đứng dậy, hai chân như chết lặng, người đã sớm lạnh đến không có cảm giác, da trên mặt bị gió lạnh tạt vào nhiều đêm, dường như đã muốn tróc ra.
"Tống Vĩnh Kỳ!" Chàng vừa mới đứng dậy, sau lưng đã truyền tới một giọng nói, bây giờ, là thời gian trước bình minh, chấm nhỏ phía chân trời ngày càng chói mắt, bốn phía dường như không hề có tiếng vang nào.
Chàng chợt xoay người, trong bóng tối đen kịt, chỉ thấy một bóng người lờ mờ đứng ở phía sau, mặc dù nghe được là giọng của nam, nhưng chàng biết, nhất định là có liên quan đến Ôn Yến.
"Ngươi là ai ?" Chàng lên tiếng hỏi nhưng không dám tiến lên, sợ sẽ dọa người kia chạy mất.
Đạo trưởng từ từ đi đến trước mặt chàng, nhìn chàng chăm chú, Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng của ông ta, người này tầm hơn năm mươi tuổi, trên người mặc áo choàng đạo sĩ màu xanh , ông ta đứng ở nơi đó, nâng lên tay áo rộng lớn, cảm giác giống như tiên vậy.
"Ta là sư phụ của Ôn Yến!" Đạo trưởng nhẹ giọng nói.
Máu huyết toàn thân Tống Vĩnh Kỳ sôi trào lên, chàng không chỉ một lần nghe Ôn Yến nói về sư phụ của nàng. Trước đó sư phụ đã làm cho nàng sống lại không biết bao nhiêu lần, vậy lần này có phải là cũng có cách làm cho nàng sống lại hay không ? Chàng không nói tiếng nào liền quỳ sụp xuống đất, cầu khẩn: "Sư phụ, cầu xin người hãy cứu lấy Ôn Yến!"
Đạo trưởng sợ hết hồn, vội vàng đỡ chàng đứng dậy: "Ngươi đừng quỳ xuống, ngươi chính là... Ta đến tìm ngươi, là để nói cho ngươi biết trân trọng người trước mắt!"
Tống Vĩnh Kỳ không hiểu: "Sư phụ..."
"Đừng lo lắng cho Ôn Yến, nàng đã bình an, hơn nữa, nàng còn ở ngay bên cạnh ngươi, đi đi, sau khi trở về ngươi sẽ hiểu." Đạo trưởng thâm sâu nói.
Tống Vĩnh Kỳ vô cùng mừng rỡ nói: "Nàng đã trở lại? Người nói nàng đã trở lại? Nàng không sao cả?"
"Đúng vậy!" Đạo trưởng chậm rãi gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia đau khổ, lừa gạt một người thâm tình như vậy, quả thật là tội nghiệt !
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt, dường như là đã tỉnh ngộ, mau chóng phi thân xuống núi, bóng người của chàng nhanh chóng băng nhanh qua rừng cây, làm cho đám quạ đen phải giật mình!