Mục lục
Khuynh thành phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 714: Ngoại truyện 4: Xấu xa triệt để​






Lời của Trọng Lâu còn chưa nói hết, sắc mặt của mấy người ở đây đều thay đổi rồi, nếu như không phải là thân phận địa vị có hạn, bọn họ thật sự muốn hỏi Hoàng thượng của bọn họ, Lãnh Tố quả thật là chiều chuộng từ bé, nhưng đây là tiểu bá vương hoành hành ở kinh thần Đại Lương, thật sự nhu nhược đến mức Hoàng thượng mất ăn mất ngủ sao?

“Hoàng thượng, Lãnh Tố cô nương không đơn giản, không có một kém như người nghĩ đâu, võ công của nàng ta là theo nương của nàng ta mà học được, người bắt nạt nàng ta cuối cùng chỉ có thể bị nàng ta bắt nạt.” Tống Vân Canh ho khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở Trọng Lâu.

“Nhưng nàng ta một nữ tử yếu ớt bây giờ bị Tử Húc Quốc bắt làm tù binh rồi, nàng ta...” Trọng Lâu còn muốn nói tiếp, nhưng người ở đây đều không muốn nghe rồi...

Bọn họ luôn cảm thấy Hoàng thượng là quân chủ thánh minh nhất, thế nào nhắm mắt bịt tai đến mức độ này? Lời hay ý đẹp của bọn họ sao dường như không nghe được bình thường thế?

“Hoàng thượng, chuyện này dù sao có liên quan đến trưởng công chúa Kinh Mặc, người vẫn là hỏi ý của nàng trước xem, tính khí của trưởng công chúa Kinh Mặc người rõ nhất, nếu như nàng không bằng lòng chúng ta có muốn nàng hòa thân nữa cũng vô dụng, nếu như nàng bằng lòng, chúng ta muốn giữ lại ở Đại Lương cũng không giữ được.” Tĩnh Quốc Hầu người ông ngoại tiện nghi thích nhất tiểu nha đầu Kinh Mặc thông minh lanh lợi này, đương nhiên cũng hiểu tình tình của nàng, sau khi ông ta nói xong, tất cả mọi người đều đột nhiên hiểu, bọn họ ở đây bàn bạc, tranh luận thật ra là không có chỗ dùng.

Lúc này Trọng Lâu cũng hiểu, bản thân là minh quân trong mắt người khác này vậy mà cũng trong lúc hoảng loạn làm ra chuyện khiến người khác khó bề tưởng tượng, vậy mà quên giải quyết mấu chốt của vấn đề là Kinh Mặc.

“Chuyện này trẫm sẽ nói với trưởng công chúa, đến lúc đó dựa theo ý của trưởng công chúa làm là được rồi.” Trọng Lâu nói xong, trong lòng vẫn rất lo lắng, lo lắng Lãnh Tố bị người ta bắt đi đó, không biết cô bây giờ ổn hay không?”

Chúng thần rời khỏi, khi Trọng Lâu nhấc bút viết thư nhà cho Kinh Mặc mới biết cái gì là chuyện khó nhọc nhất trêи thế giới.

Trọng Lâu thân mang dị năng trước giờ đều không có cảm thấy có chuyện gì là không giải quyết được, nhưng viết thư cho Kinh Mặc về chuyện hòa thân, bản thân phải mở miệng như nào? Phải nói cái gì? Phải...

Trọng Lâu một đêm không ngủ, thư cho Kinh Mặc cũng chưa viết xong, một đống giấy vứt trêи đất, có bức thì Hoàng đế ra lệnh Kinh Mặc hòa thân, có bức mềm mỏng cầu khẩn, còn có bức vờ không biết mà thăm dò, còn đem cả chuyện của Lãnh Tố bị bắt tâm tư của mình viết lên giấy, nhưng không có một bức khiến hắn hài lòng.

Trọng Lâu thừa nhận mình cũng có hơi bất ổn, Kinh Mặc đó là song thai cùng một mẹ sống cùng hắn nhiều năm, hai người đánh đánh nháo nháo cả chặng đường, muốn hắn tách ra, trái tim sẽ đau.

Nhưng để mặc Lãnh Tố bị nhốt ở Tử Húc Quốc sao? Hắn càng không yên tâm.

Thư Trọng Lâu đã viết 14 bức, cuối cùng đều ném hết trêи mặt đất, hắn cảm thấy mình đã nghèo vốn từ rồi, bất cứ từ ngữ nào cũng không hình dung được sự phiền loạn trong lòng hắn lúc này.

Nhưng tin bắt buộc phải gửi đi.

Phải làm sao? Phải làm sao?

Trọng Lâu ở Ngự thư phòng đi đi lại lại, cuối cùng cúi người ở trong đống giấy, nhắm mắt chọn một bức trong đó, sau đó đưa vào phong thư, giao cho Tiểu Vinh Tử.

“Dùng bồ câu đưa thư cho trưởng công chúa.” Khoảnh khắc Trọng Lâu đưa thư ra, cảm thấy đột nhiên thả lỏng không ít, nhưng Tiểu Vinh Tử vừa đi, trái tim của Trọng Lâu lại treo ngược lên.

Nếu như Kinh Mặc nhận được là thư cầu xin của hắn, vậy nàng chắc chắn sẽ mắng hắn không ngớt, nếu như là thái độ cứng rắc của hắn, nàng phiền thì phải làm sao?

Nhưng Tiểu Vinh Tử chạy rất nhanh, hắn ngay cả bóng người cũng không đuổi kịp, hắn chỉ có thể trở về Ngự thư phòng, nhặt toàn bộ số giấy dưới đất lên, xem từng bức, sau đó thông qua loại trừ xác nhận lá thư gửi cho Kinh Mặc, nhưng bất cứ bức thư nào sót lại trêи đất bản thân hắn xem cũng tức giận...

Không có ai biết, lúc này Trọng Lâu ngay cả gánh vác giang sơn cũng không hề sợ, lúc này rất sợ sự cáu giận của Kinh Mặc, nếu như nàng không vui rồi...

Nhưng thư đã gửi đi, mọi chuyện đã không thể thay đổi nữa rồi.

Sự việc đã bày ở trước mặt hắn, hắn chỉ có thể để Kinh Mặc lựa chọn...

Nhưng kết quả sau khi suy nghĩ, Trọng Lâu bây giờ chỉ muốn xé nát tiểu tướng mặc áo bào trắng từ trêи trời rơi xuống của Tử Húc Quốc đó, vậy mà cho bản thân một vấn đề khó như vậy, thật là...

Khi Trọng Lâu hận đến nghiến răng nghiến lợi với tiểu tướng mặc áo bào trắng đó, tiểu tướng đó lúc này đang nằm ở trong quân trướng trong Tử Húc Quốc.

Một gương mặt với các đường nét rõ ràng, mày như tranh vẽ, mắt như sao sáng, mũi dao thẳng, môi mỏng, cười lên mang theo vài phần tà mị, hắn ta vừa cho quả nho trong tay vào miệng, vừa cười nhìn nữ nhân ở bên cạnh.

“Ngươi thả ta trả về, điều kiện tùy ngươi ra.” Nữ tử nói chuyện chỉ ăn mặc theo binh sĩ bình thường, trong mi tâm tràn ngập anh khí, chỉ là ánh mắt nóng bừng, rất muốn hàm chứa nước mùa thu, một ánh nhìn thì biết là mỹ nữ tuyệt sắc.

“Ta chỉ cần mỹ nữ.” Khóe môi của nam tử đó hơi cong lên, khẽ nói.

“Sắc lang, lưu manh.” Nữ tử đó thấy nam tử nhìn mình, đáy mắt toàn là sự phiền chán, tuy bị trói hai tay, khi nói chuyện còn tiến hai bước về phía nam tử.

“Như ngươi nhiều nhất tính là một nữ tử, cách mỹ nhân còn xa lắm, tự dâng hiến ta cũng không cần.” Nam tử thấy trêи mặt nữ tử toàn là sự khó chịu, rất tùy ý nói.

“Tưởng ai cũng thèm ngươi chắc, trừ trông đẹp một chút, võ công cao một chút, biết đánh trận ra, cái khác cũng chẳng có gì.” Bị chê bai thẳng thừng bản thân như thế, Lãnh Tố cô nương bình thường được nịnh nọt quen rồi cũng không khách khí mà phản kϊƈɦ, chỉ là lời nói ra, thật sự không có hợp lý gì cả.

Một nam tử trông tuấn lãng, biết đánh trận, võ công còn giỏi, đây chính tiêu chuẩn nam tử tài giỏi lại đẹp có được chưa hả?

“Ừm, cảm ơn ngươi không thèm ta.” Nam tử dường như rất vui khi trêu ghẹo nữ tử trước mặt, hắn ta đâu cần người khác thích, chỉ cần người hắn ta thích thích hắn là được rồi.

“Ta không muốn nói nhảm với ngươi, ngươi nói đi, muốn điều kiện gì mới có thể thả ta đi?” Lãnh Tố bị đưa đến tòa nhà này lâu rồi mới phản ứng lại, nàng lần nữa nói ra mục đích mình đến tìm vị tướng quân này.

“Ta sớm đã nói điều kiện với Đại Lương các ngươi rồi, chỉ cần trưởng công chúa của Đại Lương các ngươi gả cho An Thân Vương của chúng ta, ta không những thả ngươi trở về, còn trả lại những thành trì mà những ngày này các ngươi mất cho các ngươi.” Ngữ khí của nam tử rất nghiêm túc, hắn ta trước giờ không thích lòng vòng, cho nên từ lâu đã nói yêu cầu của mình với bên Đại Lương, nhưng quân thần của Đại Lương hình như rất không biết điều...

“Ngươi nằm mơ, Thân Vương bệnh tật đó của các ngươi còn muốn lấy trưởng công chúa của Đại Lương chúng ta, ngươi giết ta ta cũng sẽ không đồng ý.” Lãnh Tố không ngờ nam nhân này lần nữa nhắc đến chuyện An Thân Vương đó muốn lấy Kinh Mặc, nghe lời của hắn ta, Lãnh Tố gần như giậm chân.

Người Lãnh Tố ngưỡng mộ nhất chính trưởng công chúa Kinh Mặc, khi nàng sinh ra trưởng công chúa Kinh Mặc đã trấn thủ biên quan rồi, nhưng mỗi lần về kinh nàng đều sẽ đi theo đằng sau nàng, giống như mẹ của nàng từ đầu đến cuối đều đi theo Hoàng hậu vậy, lý tưởng lớn nhất của nàng ta chính là Kinh Mặc có thể trở thành môn chủ của Phi Long Môn, đến lúc đó bản thân có thể giống như mẹ, danh chính ngôn thuận bảo vệ nữ thần của mình.

Nhưng người trước mắt này, vậy mà muốn để nữ thần của nàng gả cho một tên bệnh tật, nàng sao có thể không nổi giận, khi nàng nổi giận trong mắt giống như đều có thể phóng ra ánh lửa, châm cài trêи đỉnh đầu bởi vì động tác mà khẽ đung đưa, giống như chú thỏ đang nhảy tưng tưng.

“Ngươi đồng ý hay không có tác dụng sao?” Nam tử thấy bộ dạng xù lông của tiểu cô nương trước mắt, ý cười trêи mặt càng sâu, hắn ta ngoảnh đầu nhìn Lãnh Tố, tò mò nói.

“Ngươi chính là một tên khốn, ngươi... đợi tiểu gia ta tự do rồi, ta nhất định phải đánh ngươi chạy đi tìm mẹ.” Lãnh Tố tức tối mắng chửi, nhưng nam nhân đáng ghét trước mắt này chỉ mỉm cười ôn hòa, vẫn thư thái nói một cái: “Ta mỏi mắt trông chờ.”

“Ngươi thả ta ra trước, ngươi...” Lãnh Tố đã không nhịn được mà muốn dùng tay xé nét nam nhân trước mắt này rồi, ác độc, âm hiểm, xấu xa... khi nhìn nam tử này, Lãnh Tố đã đem tất cả những từ ngữ hình dung một người xấu trong đầu mình đều dùng trêи người của nam nhân này, chính là xấu xa triệt để.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK