Chương 717: Ngoại truyện 7: Tên đầu sỏ
“Ta không có cách trốn khỏi nơi này, chết vẫn là có cách, so độ tàn nhẫn, ngươi chưa tàn nhẫn hơn ta đâu.” Lãnh Tố rất đắc ý nói với nam tử đó, nàng không sợ chết, chỉ là nàng không muốn từ bỏ cơ hội được sống tiếp mà thôi.
“Ta quả thật không tàn nhẫn bằng ngươi, ta chỉ sẽ đem thi thể của ngươi phanh ra, sau đó cách một khoảng thời gian đưa tới một khối cho Trọng Lâu, đến lúc đó...” Nam tử cười nham hiểm, trong lòng Lãnh Tố đều là ý lạnh, hắn ta quả thật không tàn nhẫn, sẽ không lấy mạng của nàng, nhưng sẽ thâm hiểm, nàng không lỡ khiến Trọng Lâu đau lòng buồn bã đâu, càng huống chi là hết lần này đến lần khác...
“Nói như vậy, ta thật sự mong chờ nhìn Trọng Lâu nổi giận vì hồng nhan đó, chỉ là không biết đến lúc đó Tử Húc và Đại Lương hai nước giao chiến, là hắn thắng hay là ta thắng...” Nói lời tà ác rồi, nam tử cười vô cùng đắc ý, giống như bảo thạch dưới ánh mặt trời, nếu như không phải là trong lòng quá hận hắn ta, Lãnh Tố cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị nụ cười này mê hoặc.
“Ngươi tại sao muốn ép hắn như thế, Đại Lương tuy dân giàu nước mạnh, lại không có dã tâm tranh bá thiên hạ, ngươi lại...” Đáy mắt của Lãnh Tố toàn là lửa giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, người trước mặt này sớm đã bị nàng lăng trì một vạn lần rồi. Truyện Nữ Phụ
“Ngươi quá ngây thơ hơn những gì ta nghĩ, ta và Trọng Lâu không có gì khác nhau, ta cũng không có dã tâm.” Nam tử thản nhiên giải thích vì mình, nhưng cũng mặc kệ Lãnh Tố có tin hay không, nói xong thì đi.
“Ngươi hồ đồ thành kẻ ngốc rồi, ta không ngốc, cho nên ngươi từng mơ lợi dụng ta uy hϊế͙p͙ hắn.” Lãnh Tố nhìn bóng lưng của nam tử mặc đồ trắng, đáy mắt là sự kiên định.
Nam tử mặc đồ trắng nghe thấy lời của Lãnh Tố, không khỏi khẽ thở dài, tự nói với mình: “Dã tâm của ta, chẳng qua là một mình nàng ấy mà thôi, nhưng các ngươi đều không để ta như ý nguyện...”
Không ai nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của nam tử, cũng không có ai biết, lúc này trong lòng Lãnh Tố công nương bị uy hϊế͙p͙ đã oán hận và quyết tuyệt như thế nào.
Điều mà tất cả mọi người đều biết là, trong đêm hôm đó, chiếc lều lớn nhốt Lãnh Tố đột nhiên bốc cháy, khi tin tức truyền đến tai của nam tử mặc đồ trắng, sắc mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi rồi, ngay cả quần áo cũng không màng mặc, chỉ mặc đồ trong chạy đến chiếc lều lớn, bất chấp mà lao vào trong chiếc lều lớn đang cháy bừng bừng đó.
“Tướng quân, tướng quân...” Không có ai hiểu hành động của nam tử mặc đồ trắng, người trong chiếc lều lớn đó chẳng qua chỉ là một tù binh mà thôi, nàng sao có thể tôn quý hơn tướng quân, nhưng tướng quân vậy mà ngay cả tính mạng của mình cũng không màng, thì...
Bởi vì tướng quân không màng đến an nguy của bản thân mà xông vào, cận vệ luôn đi theo bên cạnh tướng quân tự nhiên cũng không dám ở lại, lũ lượt xông vào trong biển lửa...
Mà bên ngoài chiếc lều nhìn thế lửa đã không khống chế được nữa các tướng sĩ liều mạng dập lửa, bọn họ đều rất rõ, nếu như tướng quân có mệnh hệ gì, Tử Húc Quốc của bọn họ không còn cơ thể đánh hạ được Đại Lương nữa, Quốc sư đã từng nói, tướng quân là thần của Tử Húc, nếu như tướng quân xảy ra chuyện, đừng nói những ngày này bị binh sĩ Đại Lượng đánh ép đến dữ dội, Hoàng thượng của Tử Húc cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Cho nên, cơ hội duy nhất bây giờ của bọn họ là tướng quân ở trong biển lửa đi ra, sống sót ra ngoài.
Nhưng, mặc kệ bọn họ muốn trận cháy này dừng cháy cỡ nào, bọn họ cũng không khống chế được thế lửa bừng bừng này, bọn họ gần như có thể cảm nhận người trong biển lửa đã không có khả năng sống sót nữa, nhưng bọn họ không cam tâm như thế...
Mọi người tuyệt vọng dập lửa, khi thế lửa đã dần dần yếu đi, một bóng người bế một người loạng choạng từ trong biển lửa đi ra, sau đó, là mấy thị vệ đi vào theo.
Áo trong của nam tử mặc đồ trắng đã cháy xém, sớm đã không thành hình dạng, chỗ cháy rách lộ ra làn da khỏe khoắn của hắn ta, bên trêи có dấu vết bị đốt cháy.
“Tướng quân, mời quân y đến khám cho người đi, thân thể người quý giá...” Phó tướng nhận được tin chạy tới thì thấy nam tử mặc đồ trắng đi ra, vui mừng như điên nói.
“Khám cho nàng ta trước, nhanh lên.” Nam tử bế nữ tử trong tay đưa cho tướng quân nói chuyện đó, nhưng tướng quân đó lại do dự cũng không dám đỡ lấy.
Quần áo của nữ tử trong lòng nam tử mặc đồ trắng cũng bị cháy rồi, treo hờ hừng trêи người, bế như này, chính là tiếp xúc da thịt.
Nữ tử có thể khiến nam tử mặc đồ trắng căng thẳng như thế, giữa hai người bọn họ... cho nên theo tướng quân đó thấy, tướng quân mặc đồ trắng tùy ý giao người cho mình như thế, rất không thỏa đáng.
“Tướng quân, nữ tử này và người... ta...” Tướng quân ngập ngừng muốn nói rồi thôi, sắc mặt của tướng quân mặc đồ trắng đều cứng nhắc, trước đó vội cứu người, hắn ta cũng quên mất nam nữ khác biệt.
“Tìm một nữ nhân, đem nàng ta đưa đến trong chiếc lều lớn khác, kêu đại phu khám, nhất định phải giữ được tính mạng của nàng ta.”
“Vâng vâng, ta nhất định kêu quân y cố gắng hết sức, tướng quân người cũng để quân y xem thử đi, trêи người của người hình như có vết bỏng, cái này...” Tướng quân khó xử nhìn tướng quân mặc đồ trắng thay đổi sắc mặt ở trước mắt, dò hỏi.
Tuy không biết lai lịch của vị tướng quân này, lại sớm đã biết hắn ta rất yêu tích ngoại hình và thân thể của mình, trước đó vì hắn ta làm phiền hắn ngủ dưỡng nhan, đánh hắn ta ba mười gậy, bây giờ trêи vai hắn có vết bỏng rồi, không biết phải...”
“Đợi quân ý chẩn mạch chữa trị xong cho nàng ta thì lại tới lều của ta, thân thể của ra, tự nhiên là không thể có bất cứ vết sẹo nào.” Nam tử nói xong thì nhìn sang thị vệ ở đằng sau, không đợi hắn ta mở miệng, có người đem áo bào trắng khoác trêи người hắn ta.
“Hôm nay khá mệt rồi, cuộc họp thường lệ của các ngươi vào sáng mai hủy bỏ.” Nam tử mặc đồ trắng khẽ nói, ngữ khí lại vô cùng bá đạo.
“Nhưng mà tướng quân, ngày mai chúng ta...” Phó tướng đó muốn nói, bọn họ vốn dĩ xác định vào ngày mai phải thương lượng kế hoạch công đánh Thành Kinh Mặc, bởi vì trong đêm nay mệt đến mức phải hủy bỏ cuộc họp, lần công thành trì này cũng không quan trọng bằng giấc ngủ dưỡng nhan của hắn ta, chuyện này...
Dường như cảm nhận được sự không vui của phó tướng, nam tử mặc đồ trắng ngoảnh đầu, trêи mặt nhiều thêm vài phần thâm trầm, khẽ nói: “Lương phó tướng nếu như cảm thấy mình có thể, ngươi có thể cùng các vị tướng quân thương lượng, ta không tham gia.”
Nam tử mặc đồ trắng nói xong thì đi, không màng đến sắc mặt xanh lè của tướng quân bị trở thành Lương phó tướng vào lúc này.
Nếu như hắn ta có bản lĩnh rời ra tổ tông đó, đâu sẽ căng thẳng như thế, run bần bật như thế nói với hắn.
Nhưng dù là run rẩy như thế, hắn ta vẫn là đã đắc tội với tổ tông đó.
Chỉ là bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt nhất để giải thích, hắn đều nói hôm nay mệt rồi, cái hắn ta muốn bây giờ không phải là chuyện cuộc họp ngày mai bị hủy, mà làm sao khiến tướng quân đại nhân bớt giận.
Khiến tướng quân đại nhân hết giận, lúc này cũng là vấn đề khó của tất cả mọi người trong doanh trướng, nam tử mặc đồ trắng sau khi đi vào trong chiếc lều lớn thì cởi quần áo đi tắm, tắm rửa xong thì ở trong gương nhìn thấy bả vai của mình bị bỏng, còn có vết đỏ trêи người, vốn dĩ sắc mặt đã xám xịt càng đóng băng lại.
“Kêu Diêu Lương của Tướng phủ đưa thuốc trị sẹo tốt nhất đến cho ta, nhanh.” Nam tử lớn giọng quát thị vệ ở đằng sau.
“Kêu Diêu Lương cùng tới, xem thử vết thương này phải làm sao cho ta.” Không đợi thị vệ rời khỏi, giọng nói trong phòng tắm lại truyền ra, thị vệ đáp ứng, sau đó vội vàng chuồn khỏi.
“Đến một nữ tử cũng không trông được cho ta, cần các ngươi làm gì nữa, đều cút ra ngoài, mỗi người ba mười trượng.” Rất rõ ràng, vết sẹo trêи người khiến tâm trạng của nam tử buồn bực đến cực điểm, các thị vị ở bên ngoài đợi xuất phát cao giọng đáp, ngoan ngoãn đi lĩnh phạt.
Bọn họ đều biết tính khí của chủ tử, càng biết lúc này quả thật chất vấn, khả năng chờ đợi bọn họ chính là mất đi tính mạng.
Chủ tử nói bọn họ vô năng, chính là vô năng...
Nhưng ai sẽ ngờ nữ nhân đó vậy mà ngay cả mạng của mình cũng không cần nữa, mà nữ tử tên Lãnh Tố đó muốn tìm chết, còn không phải là vì chủ tử của bọn họ nói gì đó, kϊƈɦ thích đến nàng rồi sao.
Tên đầu sỏ không phải là bọn họ vô dụng, là chủ tử anh minh thần võ của bọn họ được không hả.