Mục lục
Khuynh thành phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 112: TRẦN VŨ TRÚC “MANG THAI”




CHƯƠNG 112: TRẦN VŨ TRÚC “MANG THAI”

Tin tức phế hậu truyền ra, dân chúng đều sợ hãi.

Phụ thân của Hoàng hậu là Tiêu Hữu Tướng và huynh trưởng Hoàng hậu là tướng quân Tiêu Viễn đều đồng loạt bãi triều. Vương gia Trí Viễn và Vương gia Ninh An cũng cùng dâng sớ, mong cầu Hoàng đế gác lại chuyện phế hậu.

Vì chuyện Hoàng đế muốn phế hậu, trên dưới triều đình và dân chúng đều vô cùng khiếp sợ hành động này của Hoàng đế, rất nhiều người đều chọn bàng quan. Chuyện phế hậu quá đột ngột, hơn nữa không có lý do, cộng thêm thế lực bộ tộc Tiêu Tướng Gia lớn mạnh, ai dám tán thành?

Đầu tháng tư, Vương gia Ninh An phạm tội lén lút qua lại với Nam Chiếu Quốc mà bị đánh nhốt vào đại lao. Tất cả người ở Vương phủ Ninh An đều bị giam lỏng, hàng loạt thị vệ canh giữ ngoài Vương phủ, không cho phép bất kỳ người nào ra vào. Hoàng hậu Tiêu Thị bị giam lỏng, chỉ đợi ý chỉ tháng tư phế hậu rồi sẽ bị đày vào lãnh cung.

Chuyện này đến quá đột ngột cơ hồ làm cho người ta trở tay không kịp.

Cả chuyện này, người rõ ràng nhất là Quốc sư và Cửu vương gia.

Hoàng đế bắt đầu bệnh từ đầu tháng ba, bắt đầu phát bệnh đau đầu do gió, đau liên tiếp mấy ngày, ngự y đã khám chữa bệnh nhưng cũng không có hiệu quả, ngược lại còn đau hơn. Sau đó Hoàng thượng đã dùng Ngũ Thạch Tán cũng đỡ đau hơn một chút, đau đầu do gió cũng bắt đầu đỡ hơn.

Hoàng đế bệnh, Cửu Vương gia cũng chỉ có thể ‘bệnh’ theo. Hoàng đế mau chóng triệu Quốc sư suy tính tung tích của Ôn Yến, Quốc sư nghĩ Ôn Yến đã về đến kinh thành nhưng tung tích thì lại không rõ.

Lúc này, Quốc sư nêu lên ý kiến với Hoàng đế, nói đại phu Ôn rất có thể chính là Vương phi Ninh An Ôn Yến ngày trước, cô trải qua kiếp nạn quay về cho nên khả năng cuối cùng sẽ về bên Tống Vĩnh Kỳ. Lời này của là do có Cửu vương điều khiển. Cửu Vương gia rốt cuộc cũng thương xót Ôn Yến, không nỡ để cô cả đời đau khổ vì chia lìa người yêu, cho nên muốn qua miệng Quốc sư tranh thủ vì họ một chút. Còn kết quả cuối cùng thế nào còn phải xem tạo hóa.

Cửu vương gia thừa nhận, vào kinh là vì mạng sống, vì báo thù. Nhưng thời gian này trả qua sự mất tích của Ôn Yến, hơn nữa ở bên Hoàng đế mấy tháng, vì Hoàng đế và ông ta là huynh đệ nhưng Hoàng đế cũng chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo, ông đã dần dần từ bỏ ý niệm trả thù, chỉ cần giữ được tính mạng và rời đi. Nhưng hy vọng trước khi đi có thể vì Ôn Yến làm được chút gì đó, cũng không uổng tình cảm huynh muội bọn họ.

Đáng tiếc, lòng người luôn là chuyện khó có thể nắm bắt nhất trên đời.

Hoàng đế nghe nói Ôn Noãn có khả năng là Ôn Yến ngày trước đã chết và sống lại, nhớ đến năng lực cải tử hoàn sinh của cô, hơn nữa trước đây Quốc sư đã từng nói cô là quý nữ, mệnh cách quý không thể nói rõ, hơn nữa trước khi Thái hậu mất đã bổ nhiệm cô là chủ nhân của Phi Long Môn, ông ta đã cân nhắc nhất định phải là Ôn Yến rồi, chủ nhân Phi Long Môn trong Hoàng cung có ý nghĩa là thân phận gì, ai cũng biết. Cho nên chuyện phế hậu ông ta chưa từng lo lắng, vì chỉ cần quần thần biết Hoàng hậu mới là chủ nhân Phi Long Môn sẽ không ai dị nghị điều gì.

Mà trước mắt điều quan trọng nhất là ép Ôn Yến xuất hiện.

Hai tháng trước hai chân Ôn Yến đã ổn rồi, cô đóng giả nam nhân, làm đại phu ở y quán, Tống Vĩnh Kỳ cũng luôn biết điều này. Tống Vĩnh Cung chốc chốc lại trao đổi tin tức với chàng, gần như là Ôn Yến đã làm gì, tâm trạng tốt hay không, Tống Vĩnh Kỳ đều biết. Nhưng chàng kiềm chế bản thân không đến gần Ôn Yến, Hoàng đế một ngày chưa từ bỏ ý định cưới Ôn Yến vào cung, chàng sẽ không thể đi tìm Ôn Yến, chàng không thể hại chết cô.

Nhưng dù chàng có tính toán thế nào cũng không thắng được cha mình. Đó chính là gừng càng già càng cay, Hoàng đế biết tình cảm vợ chồng Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ, một khi Tống Vĩnh Kỳ mắc tội, cô nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Sau khi Tống Vĩnh Cung biết Tống Vĩnh Kỳ mắc tội vẫn luôn đi tìm chân tướng sự việc. Nhưng toàn bộ tin mật báo đều gửi ở ngự tiền, chàng ta không thể động đến nên căn bản không tra được gì chứ đừng nói đến ứng cứu Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Cung không có cách nào, định một mình lẻn vào Nam Chiếu Quốc, điều tra rõ chân tướng việc này.

Trước khi chàng ta đi, Ôn Yến đã đến tìm.

Cửu vương gia đã tới tìm Ôn Yến, nói toàn bộ sự việc cho cô. Rốt cuộc Cửu vương gia vẫn để ý đến tình cảm thúc cháu với Tống Vĩnh Kỳ, không thể trơ mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ chịu chết cho nên ông ta cầu xin Ôn Yến ra tay cứu giúp.

“Sao muội lại đến đây?” Tống Vĩnh Cung thấy Ôn Yến đến phủ một mình lại còn thay thành đồ nữ, không khỏi tức giận: “Phụ hoàng đang tìm muội khắp nơi đấy, muội mau về đi.”

Ôn Yến lẳng lặng nhìn Tống Vĩnh Cung, chàng ta đã thay một bộ trường bào màu xanh nhạt, hạ nhân bên ngoài đang kéo xe ngựa đứng chờ, cô biết chàng ta muốn đến Nam Chiếu Quốc. Hiện nay, Nam Chiếu Quốc đang tuyên chiến cùng Lương Quốc, chàng ta đến Nam Chiếu Quốc sẽ nguy hiểm trùng trùng, cho dù dẫn theo một đội quân cũng chỉ sợ có đi mà không có về, chứ nói gì đến đi một mình.

Chỉ tình cảm huynh đệ này thôi cô đã vô cùng cảm động rồi.

Cô nhẹ giọng nói: “Ta đến để cáo biệt ngài, ta muốn vào cung!”

Tống Vĩnh Cung kép cánh tay cô, đè thấp giọng, tức giận nói: “Không được, lúc này muội vào cung khác gì dâng cừu lên miệng cọp.”

Ôn Yến nhẹ nhàng cúi đầu, cười yếu ớt: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Ta không vào cung thì nỗi oan ức của Kỳ cũng không thể rửa sạch, chàng ấy đã vì ta mà bỏ ra rất nhiều thứ, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa nguyên nhân chuyện này bắt đầu từ ta, đương nhiền cần ta đến kết thúc.”

Tống Vĩnh Cung lắc đầu nói: “Không, Hoàng đệ đã dặn dò bản vương cần phải chăm sóc tốt cho muộ. Muội không cần phải quan tâm, bản vương đến Nam Chiếu Quốc điều tra manh mối, Kỳ bị oan, chỉ cần bản vương tìm ra chứng cứ, phụ hoàng nhất định sẽ thả chàng ra.”

Ôn Yến cười khổ: “Ngài vẫn không rõ sao? Kỳ căn bản không lén lút qua lại với Nam Chiếu, cũng không có người báo cáo lên, cái gọi là chứng cứ đều do phụ hoàng ngài ngụy tạo, ông ta chỉ muốn ép ta xuất hiện, anh ta đã biết thân phận của ta.”

Tống Vĩnh Cung hoảng sợ, sắc mặt nháy mắt trấng bệch: “Muội nói gì? Tất cả đều là quỷ kế của phụ hoàng? Muội nói ông ấy cố ý đổ oan cho Kỳ thông đồng với địch là để ép muội xuất hiện?” Anh ta lắc đầu, không thể tin được, vì để ép Ôn Yến xuất hiện, ông ta lại vu hãm con trai do chính mình sinh ra thông đồng với địch phản quốc, thông đồng với địch phản quốc là tội danh lớn thế nào? Nếu như thật sự là vậy, dân chúng sẽ không dung tha, cho dù Kỳ không chết thì trên dưới Lương quốc cũng sẽ không bỏ qua cho chàng.

Hổ dữ không ăn thịt con, sao ông ta có thể làm ra chuyện như này chứ?

Ôn Yến thoải mái nói: “Chuyện đã đến bước này, nói nhiều cũng vô ích. Ngài yên tâm, ta nhập cung cũng tự có năng lực bảo vệ mình.” Dừng một lát, cô lại có chút ưu thương nói: “Nhưng chắc chắn Kỳ sẽ vì chuyện nhập cung mà tự trách, ngài hãy khuyên giải Gia Cát Minh nhiều nhé.”

Tống Vĩnh Cung có thể tưởng tượng ra tâm tình Tống Vĩnh Kỳ. Người phụ nữ mình yêu sâu đậm vì mình mà bất đắc dĩ hy sinh bản thân, nói dễ nghe một chút là không còn cách nào khác, nói khó nghe thì chính là bất lực. Chàng là một người tâm cao khi ngạo như vậy, chỉ sợ chưa chắc đã chịu được đả kích này.

Ba tháng nay, chàng đến gặp Ôn Yến một lần cũng không dám vì sợ phụ hoàng sẽ biết tung tích Ôn Yến. Nhưng không ngờ trốn thế nào cũng không trống được một kiếp nạn này.

Tất cả mọi chuyện dường như lại trở về vạch xuất phát, thậm chí còn kinh khủng hơn lúc ban đầu.

Tống Vĩnh Cung cũng cảm thấy bản thật thật bất lực, chàng ta từng nói sẽ bảo vệ Ôn Yến nhưng bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt đưa cô vào cung, trong lòng nghẹn một cục tức, phát tiết không được mà nuốt xuống cũng không xong.

Ôn Yến đang chào tạm biệt chàng ta thì thấy thị vệ ngoài cửa vội vàng chạy vào, đè thấp giọng nói với Tống Vinh Cung: “Vương phi Ninh An đến ạ!”

Tống Vĩnh Cung kinh ngạc, vội vàng nói: “Mau để nàng vào!” Vương phủ này trước sau đều bị bao vây, sao nàng có thể ra được? Một khi để phụ hoàng biết, chỉ sợ sẽ gây nguy hại đến cả Trần Nguyên Khánh.

Thị vệ nghe vậy liền mau chóng ra ngoài.

Ôn Yến lùi sang một bên, cô vẫn chưa từng gặp Vương phi Ninh An, nhưng đến nay cũng không muốn gặp cô ta, chỉ nghe cái danh Vương phi Ninh An thôi trong lòng đã thấy chua xót, khó chịu rồi.

Cho nên cô muốn nhân lúc Trần Vũ Trúc chưa đến nhanh chóng nói với Tống Vĩnh Cung: “Ngài chào hỏi nàng ấy đi, ta đi trước.”

Tống Vĩnh Cung kéo cô lại nói: “Bây giờ muội muốn đi đâu? Muội đừng vào cung vội, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”

Ôn Yến cười lạnh lùng: “Không cần đâu, ta đã quyết định rồi.” Nói xong, cô nhẹ nhàng thoát khỏi Tống Cung Vĩnh, ngẩng đầu nhìn chàng ta, nhẹ giọng nói: “Chàng ấy xin nhờ ngài!” Nói xong, xoay người ra ngoài.

Mà lúc này, Trần Vũ Trúc mặc đồ của nha hoàn nhanh chóng cùng thị vệ đi vào, cô ta cúi đầu, vẫn chưa nhìn thấy Ôn Yến mà Ôn Yến cũng không định nhìn cô ta, nhưng khi cô ta đi qua người mình vẫn không nhịn được nhìn một cái.

Chỉ là một cái nhìn này đã khiến máu toàn thân Ôn Yến như ngừng lại.

Trần Vũ Trúc giống hệt bản thân trước đây! Không, nên nói là Trần Vũ Trúc giống hệt Dương Bạch Lan!

Ba tháng này, Tống Vĩnh Kỳ chưa một lần đến tìm mình, dựa theo lời Tống Vĩnh Cung, chàng không hề tin tưởng sự sắp đặt của sư phụ, không đến tìm cô chỉ vì sợ để lộ hành tung của cô. Cô tin tưởng, nhưng hôm nay thấy Trần Vũ Trúc rồi, cô lại không chắc chắn nữa.

Cô biết Tống Vĩnh Kỳ động tình với mình, là khi cô vẫn còn là Dương Bạch Lan. Cô từng học qua một chút về tâm lý học, biết con người sẽ nảy sinh cảm giác tin cậy và ỷ lại khó hiểu với dung nhan quen thuộc. Ví dụ như có người giống với mối tình đầu của chàng, chàng sẽ vì thế mà nảy sinh một loại tình cảm kỳ lạ, từ đó tiếp cận nàng hoặc yêu nàng.

Tâm lý con người rất kỳ lạ, cũng không phải là nói tim bạn biết cô ấy không phải người mà bản thân đang nghĩ tới đó mà sinh ra bài xích, con người không phải động vận hoàn toàn tự chủ. Có lẽ chàng biết chàng không thể ở bên mình, vì thế sẽ chuyển tình cảm này đến người khác tương tự mình. Tình cảm di dời này vô cùng thường gặp hơn nữa cũng có lý để phát triển.

Cô thu lại ánh mắt đau thương của mình, cúi đầu rời đi. Thôi được, nếu đã không thể ở bên nhau, lẽ nào còn bắt chàng phải vì mình mà đau thương cả đời? Hiện giờ có một người xuất hiện, thay vị trí của cô, cũng là chuyện tốt, chí ít cô vào cung cũng có thể yên tâm, không phải sao?

Tống Vĩnh Cung thấy Ôn Yến ra đi như vậy, trong lòng có một dự cảm xấu, tạm thời không để ý đến Trần Vũ trúc, nhanh chóng chạy ra kéo Ôn Yến, nghiêm túc nói: “Muội trước hết đừng làm chuyện lỗ mãng, cho dù phải vào cung, chúng ta cũng cần bày mưu tính kế đã mới được!” Nói xong, mạnh mẽ kéo cô vào phủ.

Sau khi Trần Vũ Trúc vào phủ thấy Tống Vĩnh Cung bước nhanh ra ngoài thì cũng đuổi theo, cô ta thấy Tống Vĩnh Cung đang lôi lôi kéo kéo một cô gái, không khỏi âm thầm hoài nghi. Nhưng cô ta cũng biết chuyện này không liên quan đến mình, cô ta không phải người nhiều chuyện, hơn nữa dù sao trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.

Cô ta tiến lên rồi quỳ xuống, nói: “Hoàng huynh, xin ngài hãy cứu Vương gia!”

Tống Vĩnh Cung đại khái cũng biết cô ta đến vì chuyện gì, nói: “Ngươi đứng lên trước đi, vào trong nói chuyện!”

Ôn Yến thấy trên mặt Trần Vũ Trúc mang theo vẻ lo âu, trong đôi mắt vẫn còn nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng thương. Cô ta tới tận cửa cầu xin như vậy, vô cùng danh chính ngôn thuận, có thể thấy quan hệ phu thê bọn họ cũng không tệ.

Trần Vũ Trúc nhẹ nhàng đứng dậy, lông mi còn vương nước mắt khẽ chớp, bi thương nói: “Hoàng huynh, ngìa nhất định phải nghĩ cách cứu chàng, trong bụng ta đã có con chàng ấy, đứa bé không thể vừa ra đời đã không có cha, ngài hãy dẫn ta vào cung tìm phụ hoàng, ta muốn biện bạch với phụ hoàng.”

Như là sét đánh giữa trời quang, Ôn Yến chỉ cảm thấy não mình trống rỗng, huyết sắc trên mặt cũng đột nhiên rút sạch, cô đưa tay chống vào thân cây bên cạnh, nước mắt dường như sắp tràn ra.

Tống Vĩnh Cung lo lắng nhìn Ôn Yến, trầm giọng nói với Trần Vũ Trúc: “Vào trong rồi nói!”

Ôn Yến dùng sức lực toàn thân khống chế nước mắt và cảm xúc như muốn sụp đổ của mình, cô ổn định hô hấp, đi lên nói: “Vương gia làm việc trước đi, tiểu nữ cáo lui1” Nói xong, xoay người ra ngoài.

Tống Vĩnh Cung lo lắng nhìn bóng lưng cô, lúc này chạy lên ngản cản có thể nói gì với cô? Chuyện này bản thân nhất định phải tự vượt qua, người bên cạnh cũng không thể giúp được.

Đáy lòng chàng ta khẽ thở dài một tiếng, cho người dìu Trần Vũ Trúc vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK