CHƯƠNG 154: LẠNH LÙNG ĐỐI ĐÃI
Ôn Yến vội vàng đỡ nàng dậy, lại kêu người tiến đến đưa nàng đi về nghỉ.
Làm một con ma men, Thiên Sơn hết sức không hợp tác, hung hăng lầu bầu mắng "tên thối tha", toàn bộ chén bát trên bàn đều bị nàng quét xuống đất, sau đó lại vung quyền ra chân, đánh mấy cung nhân đến sưng mặt mũi. Cuối cùng, vẫn là Bát Nương có kinh nghiệm, tiến lên nói vào tai nàng: "Không được quấy, ta dẫn ngươi đi tìm tên thối nát kia.” Thiên Sơn liền yên tĩnh trở lại, đầu rũ xuống một bên, thở phì phò bất động.
Thái giám vội vàng tiến lên đỡ nàng ra ngoài, Ôn Yến bị nàng quậy một trận, vốn là hơi say đã tỉnh lại. Cô dở khóc dở cười thu thập tàn cuộc, có cung nữ tiến đến thu dọn, cô ngồi xổm người xuống nói: "Không cần, các ngươi đều ra ngoài đi!"
Tiểu Thải vội vàng quỳ xuống, sợ hãi hỏi thăm: “Chủ tử, có phải nô tì hầu hạ không cật lực hay không?”
Ôn Yến dừng một chút, mỉm cười dịu dàng, hướng cung nữ đang quỳ nói: "Không phải, chỉ là ta muốn yên lặng một chút, các ngươi ra ngoài đi!"
"Nhưng nếu là Hoàng Thượng biết, sẽ trách phạt chúng ta!" Tiểu Thải vẫn không dám đứng lên, vẫn quỳ gối trên mặt đất đầy mạnh vụn.
Ôn Yến chán nản ngồi xuống đất, trong lòng lại càng chua xót hơn, mấy cô gái này, bị quy tắc trong cung buộc chặt, làm chuyện gì cũng sợ bị trách phạt, trong cung thận trọng từng bước, xem sắc mặt người khác mà sống. Cô cảm thấy cuộc sống là như vậy, con đường phía trước thật u ám, không nhìn thấy một chút ánh sáng.
Không biết lúc nào cô trở nên ưu sầu, dễ đa cảm như vậy, có lẽ, tình yêu sẽ khiến cho người ta thật dễ dàng biến thành Tường Lâm tẩu, lúc nào cũng muốn kể những điều bất hạnh của mình cho người khác, ông trời thật bất công.
Cô không thể lựa chọn, nhưng các nàng còn có thể, cô ngẩng đầu nói với các cung nữ: "Các ngươi đều ra ngoài đi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, không cần gác đêm, các ngươi nếu ai không muốn ở trong cung này, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi xuất cung, đi tìm tương lai thuộc về các ngươi, không nên bị bó buộc ở trong cung này.”
Cô bỗng nhiên nói một câu nói như vậy, dọa đến đám người càng thêm sợ hãi, hung hăng dập đầu nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, cầu xin chủ tử tha tội!"
Ôn Yến quyết tâm, tiến lên kéo từng người đứng dậy, nghiêm nghị đều: "Các ngươi đều không cần quỳ với ta, ta cũng không phải chủ tử gì đó, nơi này không ai là chủ tử cả, chủ tử của các ngươi là chính các ngươi." Cô nổi giận đùng đùng đá một cước vào cái ghế, tức giận nói: "Ta thật sự chán ghét nơi này, ta muốn về nhà, nơi này không phải nơi để ở lại.”
Chúng cung nữ đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai mặt nhìn nhau không dám phát ra âm thanh.
Bát Nương vừa đưa Thiên Sơn trở về xong, lúc vào cửa liền nghe tiếng Ôn Yến đang nổi giận, vội vàng đi vào, đuổi cung nhân ra ngoài.
Nàng vịn Ôn Yến ngồi xuống, thở dài nói: "Tội gì khổ như thế chứ? Ôn đại phu, cuộc sống không như ý thì sẽ thế nào!”
Ôn Yến kìm nến sự tủi thân và đau lòng, luôn luôn kìm nén, bây giờ bị một câu nói nhẹ nhàng thờ dài và an ủi của Bát Nương đánh trúng dường như muốn sụp đổ, cô vịn tay Bát Nương , có chút mờ mịt lúng túng ngồi xuống, sau đó nằm ở trên mặt bàn, như muốn khóc to lên.
Khi con người ở lúc yếu đuối nhất, sẽ rất nhớ nhà, cô nghẹn ngào một câu: "Bát Nương, ta rất nhớ mẹ ta!"
Đau đớn bi thương trong lúc tiếng nói của cô vang lên, hai vai cô không ngừng co rút, nước mắt thật lâu kiếm chế không được nữa, rốt cuộc như đê hồng thủy, phun ra ngoài.
Bát Nương thở dài một tiếng, vỗ về bờ vai của cô, thấp giọng an ủi: "Khóc đi, khóc lên liền không sao!"
Ôn Yến quả thật khóc lớn lên, tiếng khóc cực kỳ bi ai, khiến Bát Nương nghe thấy cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Mấy cung nữ đứng ngoài cửa cũng không dám đi xa, không dám tiến lên quét dọn, nghe được Ôn Yến nghẹn ngào một câu kia, tất cả mọi người đỏ mắt, nhớ nhà, nhớ đến cha mẹ, cũng làm các cung nữ đau lòng. Chỉ là các nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đó là nơi không có cách nào chạm đến, một khi chạm đến cuộc sống không có cách nào tiếp tục.
Ôn Yến dựa vào cơn say, cũng không biết khóc bao lâu, lúc ngẩng đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, cái mũi đã tịt. Cô biết nhất định hai mắt đã sưng như quả đào, giọng mũi nặng nề hướng Bát Nương nói: “Để ngươi chê cười! Ta quả thực vô dụng!"
Bát Nương ngồi xuống, đưa tay kéo tay Ôn Yến, thận trọng mà nói: "Ôn đại phu, còn nhớ nô tỳ đã từng nói Ôn đại phu từng cứu nô tỳ sao? Khi đó trấn quốc Vương phi trúng độc, Vương phi không thể cứu được, nô tỳ cho dù không thẹn với lương tâm, nhưng dựa theo tính cách của Tiên đế, nô tỳ không tránh khỏi có liên quan. Nhưng Ôn đại phu để trấn quốc Vương phi mẹ con bình an, nô tỳ mới thoát được một kiếp này.”
Ôn Yến trợn mắt, có chút kinh hãi nhìn Bát Nương! Lúc cứu trấn quốc Vương phi, cô vẫn dùng thân phận Dương Bạch Lam, mà Dương Bạch Lam sớm đã chết. Cô bây giờ là Ôn Yến, Bát Nương làm thế nào biết cô là Dương Bạch Lam ngày đó?
Bát Nương thấy sắc mặt kinh ngạc của cô, giải thích nói: "Tiên Thái hậu đã đem việc này nói lại cho nô tỳ, đồng thời ra lệnh cho nô tỳ sau này cho dù có bất cứ chuyện gì cũng phải bảo vệ cho Ôn đại phu.”
Ôn Yến lại lần nữa kinh sợ, trước đó Tiên Thái hậu để cô phải dùng tình mạng bảo vệ anh em Tống Vĩnh Kỳ, mặc dù cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng về đêm nhớ tới câu nói này của bà, cô luôn cảm thấy Thái hậu rất ích kỷ, nhưng hóa ra, Thái hậu cũng ra lệnh cho Bát Nương cùng Thiên Sơn dùng tính mạng bảo vệ cho mình, bà ấy với cô cũng tình cảm giống như với anh em Tống Vĩnh Kỳ.
Bát Nương lại nói: "Ôn đại phu đã từng cứu vô số người, làm sao có thể nói mình vô dụng đây? Con người sống ở trên đời giá trị có rất nhiều loại, tình yêu, chỉ là một phần của cuộc sống, không phải tất cả. Ôn đại phu trong lòng Bát Nương, là một người tốt bụng, chiến đấu với Tử thần, chiến sĩ chiến đấu hiên ngang. Tiên Thái hậu lệnh cho Bát Nương bảo vệ Ôn đại phu, nhưng nếu Bát Nương không kính nể nhân phẩm của Ôn đại phu, sao có thể dụng tâm như vậy? Chẳng qua là chuyện mặt mũi thôi, chỉ khi làm cho Bát Nương tin phục ngài, Bát Nương mới có thể dùng tính mạng để đối đãi. Cho nên Ôn đại phu không cần tự giận mình như vậy, ngài ở trong lòng Bát Nương so với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ đều hữu dụng hơn!”
Bát Nương an ủi, giống như nắng hạn gặp mưa rào thổi vào miền đất đang khô cằn trong cô, khiến cho niềm tin để tiếp tục sống trước đó của Ôn Yến một lần nữa bám rễ sinh chồi, đồng thời nhanh chóng nảy mầm. Cô đứng dậy ôm Bát Nương, giọng mũi vẫn nặng như cũ, nhưng giọng nói đã khôi phúc sức sống, cô nói: “Bát Nương, cám ơn ngươi, chính xác, để cho ta một lần nữa tìm được phương hướng và mục đích sống.” Đúng vậy, cô thật sự quá coi trọng chuyện nữ nhi tình trường, đúng vậy, người sống, chẳng lẽ cũng chỉ có tìm một người đàn ông thôi sao? Vì người đàn ôn này, vậy mà cô nghĩ muốn chết, kiếp trước Ôn Yến cô có thiếu đàn ông sao? Không có hắn, cô liền không chịu nổi nữa sao? Đầu cô thật sự bị con lừa đá rồi!
Bát Nương khẽ mỉm cười, đưa tay quét qua sau lưng cô, thương tiếc nói: "Chủ tử tốt của ta, ngài nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Giờ Hợi, Ôn Yến cầm cuốn Bách độc truyền trong tay đọc dưới ánh đèn, cuốn sách này có mất trang đã bị gỡ bỏ, cũng có nhiều chương lộ xộn, cho nên đọc rất tốn sức. Cô không biết lúc trước Khanh Nhi đem quyển sách này cho Tống Vĩnh Kỳ đã bị như vậy hay là do nàng ta cố tình làm, tóm lại, trong sách Ôn Yến nhìn thấy thật nhiều phương thuốc độc, nhưng không có một loại thuốc độc nào khiến cho người ta mất một lượng máu lớn, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.
Cung nhân gác đêm ngoài cửa vẫn đang ở đó, cô vốn đã nói không muốn bất kỳ ai gác đêm, nhưng các nàng vẫn chủ động ở lại. Ôn Yến không nói lại các nàng, đành phải thôi.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có tiếng hành lễ của Tiểu Thải: "Tham kiến Hoàng Thượng!"
Sắc mặt Ôn Yến khẽ thay đổi, hắn đến lúc này làm gì? Cô để quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên thấy một thân ảnh màu vàng tiến đến. Ôn Yến đọc sách, cho nên trong điện ánh nến sáng tỏ, hắn trong ánh sáng từng bước từng bước đi tới.
Ôn Yến đứng dậy, vái chào: "Tham kiến Hoàng Thượng!" Sắc mặt đã ổn định như thường.
Dường như cô đang cô gắng duy trì một khoảng cách vô hình, hắn chau mày nhìn cô, giọng nói mang theo một chút căng thẳng không dễ dàng nhận ra: "Bát Nương nói tối nay nàng không ăn cơm!”
Ôn Yến ừ một tiếng: "Đúng vậy, không đói bụng!"
Cô cúi đầu, như một cung nữ đứng trước mặt hắn, hắn hỏi một câu cô liền trả lời một câu, không nói nhiều, hắn không hỏi liền không nói.
"Người đâu!" Tống Vĩnh Kỳ dường như có chút giận dữ, thấp giọng hô một tiếng.
Tiểu Thải đứng đợi ngoài điện vội vàng khom người tiến đến: “Có nô tỳ!”
"Lệnh cho phòng bếp làm một chút đồ ăn, không cần nhiều, khéo léo một chút là được.” Tống Vĩnh Kỳ hạ lệnh.
"Rõ!" Tiểu Thải vái chào: "Nô tỳ lập tức đi ngay!"
Ôn Yến vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tống Vĩnh Kỳ ngồi trước bàn, nhìn thấy trên mặt bàn đặt một cuốn sách, hắn tiện tay cầm lên, lật xem vài trang, thản nhiên nói: "Quyển sách này là của Khanh Nhi?"
"Đúng vậy, Gia Cát Minh đưa cho dân nữ!" Ôn Yến trả lời.
Hắn nhíu mày, nghe được cái tên Gia Cát Minh, hắn dường như rất chán ghét, rất khó chịu. Hắn không nói gì thêm, đem sách nặng nề lại lại lên mặt bàn.
Sự im lặng tản ra giữa hai người, trong điện im lặng đến dọa người, người bên ngoài cũng không dám bước vào.
Rất lâu sau, Tống Vĩnh Kỳ mới ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống đi!"
Ôn Yến nghe lời ngồi xuống, hai chân đứng lâu đã rất mỏi, sau khi cô ngồi xuống vẫn không ngẩng đầu lên.
"Giữa nàng và Gia Cát Minh tình cảm thật không cạn!” Hắn nói với giọng châm chọc, ánh nên trên bàn chiếu vào trong ánh mắt của hắn, giống như con mắt hắn đang toát ra một ngọn lửa.
Ôn Yến vốn định mỉa mai nói cũng không sâu bằng giao tình của hắn và Nhu phi, nhưng nghĩ lại, cảm thấy nói như vậy có ý gì? Cho nên cuối cùng cô nói: “Vẫn tốt.”
"Nàng cũng không muốn tự mình giải thích vài câu sao?” Hắn lạnh lùng nói.
Thật sự là buồn cười, giải thích? Buổi tối sau khi xảy ra chuyện đó, cô giải thích cùng hắn, hắn lại nói không muốn nhắc lại chuyện này, cứ để nó trôi đi, mà bây giờ, lại nói cô không giải thích.
Ôn Yến thu lại tầm mắt, thản nhiên nói: "Không có gì để giải thích."
"Có ý gì?" Lông mày của hắn đột nhiên vặn một cái: "Nàng ra vẻ oán giận như vậy cho ai nhìn? Nếu nàng muốn xuất cung tìm hắn, trẫm cũng không trói chân của nàng.”
Ôn Yến vẫn không có chút rung động mà nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng cũng không trói chặt hai chân của ta!"
Tống Vĩnh Kỳ dùng tay đập bàn, phát ra tiếng đông đông đông, loại âm thanh này trong buổi tối yên tĩnh có vẻ hơi sợ hãi, giống như khúc nhạc dạo trước một trận mưa gió. Chỉ là cơn giận ngưng tụ trong con mắt của hắn ngưng tụ nhưng không có phát tác ra, cuối cùng hắn có chút bất đắc dĩ và lo lắng nói: “Giữa chúng ta, nhất định phải như vậy sao?"
Ôn Yến không ngẩng đầu lên, chỉ chút thở dài, nói: "Hoàng Thượng muốn thế nào?"
"Trước kia nàng chưa từng xưng hô với Trẫm là Hoàng Thượng.”
"Hoàng Thượng trước kia cũng sẽ không ở trước mặt dân nữ tự xưng Trẫm!" Ôn Yến nhàn nhạt nói tiếp.
Hắn sửng sốt một chút, thần sắc thời gian dần qua yên tĩnh lại, hồi lâu, hắn mới lộ ra vô hạn mệt mỏi nói: "Ôn Yến, chúng ta thật không thể quay về trước kia sao?"
Ôn Yến ngẩng đầu, ánh mắt có chút ưu thương: "Con người luôn luôn phải nhìn về phía trước.”
"Ta biết, nàng cũng không thương hắn!"
"Nói những chuyện này dường như không có ý nghĩa gì, chàng đã tin ta cùng hắn tư thông, cần gì phải nói những chuyện không đâu như vậy?” Ôn Yến mỉa mai cười.
Tống Vĩnh Kỳ trầm mặc, hồi lâu, lại nói: "Ta cũng không phải là không tin nàng, chỉ là tận mắt nhìn thấy, trong lòng không cách nào tiêu tan, nàng hẳn phải biết những ngày này ta cũng không dễ chịu!"
Ôn Yến nhìn chăm chú vào hắn, có chút đắng chát mà nói: "Đối xử tốt với nàng, nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, tất cả đều là vì yêu chàng.”
Tống Vĩnh Kỳ không nói, thở một hơi thật dài, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Đời này, ta có lỗi với nàng.” Câu nói này, giống như có ám chỉ điều gì khác, nhưng Ôn Yến cũng không tra cứu đến cùng, chỉ là lạnh lùng cười cười.