Trí Viễn Vương phi cũng đã khỏe lên, chuyện đầu tiên sau khi nàng ta khỏe lên, không phải đi gặp Hoàng tôn, mà lại ăn mặc ngay ngắn đến dập đầu với Ôn Yến, dọa Ôn Yến sợ tới mức vội vàng đến đỡ nàng ta dậy, tuy nói nàng ta đã được giải độc, nhưng dù sao vẫn còn đang ở cữ, sức khỏe còn rất yếu.
Sau khi đến gặp Ôn Yến, nàng ta còn muốn đến nói lời cảm ơn và xin lỗi Tống Vĩnh Kỳ, nhưng lại bị Trí Viễn Vương gia ngăn cản, Trí Viễn Vương gia thở dài nói: "Từ khi thần y Gia Cát trở về chẩn bệnh cho đệ ấy, hai ngày nay Hoàng đệ vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, phụ hoàng và mẫu hậu đều lo lắng, bây giờ còn lừa hoàng tổ mẫu bên kia, không dám để cho bà cụ biết, nếu như nàng đi, chắc chắn đệ ấy sẽ không gặp nàng đâu!"
Ôn Yến ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Chi, Tiểu Chi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Yến.
Tiểu Chi biết Tống Vĩnh Kỳ thật ra không khỏe, nhưng mà nàng sợ Ôn Yến lo lắng, sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, cho nên vẫn luôn giấu diếm.
Trí Viễn Vương phi nghe xong cũng buồn bã đau lòng, nàng ta đau buồn nói: "Đại ân đại đức của Hoàng đệ, chúng ta cũng không biết báo đáp thế nào nữa, chỉ mong đệ ấy có thể khỏe trở lại, cho dù ông trời muốn đoạt lấy hai chân của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Trí Viễn Vương gia ôm nàng ta nói: "Bây giờ nói cái gì cũng không có tác dụng nữa, chờ ngày khác khi tâm trạng của Hoàng đệ ổn định hơn, chúng ta lại đi thăm đệ ấy sau. Bạch Lan cũng đang bị thương, chúng ta cũng không làm chậm trễ nàng nghỉ ngơi nữa, về thôi!"
Trí Viễn Vương phi cầm lấy tay Ôn Yến, liên tục dặn dò: "Nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, không thể đi lại nhiều. Chờ muội khỏe lên, chúng ta đi thăm nghĩa tử của muội, Vương gia cũng nói với tỷ, bây giờ muội đã là nghĩa mẫu của An Nhiên rồi, Bạch Lan, nếu không có muội, bây giờ cũng không có mẹ con bọn tỷ."
Xem ra, Trí Viễn Vương phi vẫn chưa biết tình trạng của An Nhiên. Thật ra, lúc Vương phi nói lời này, Trí Viễn Vương gia cũng có nháy mắt ra dấu với Ôn Yến, Ôn Yến hiểu ý, lại cười nói: "Được, tỷ cũng phải chăm sóc mình thật tốt nhé, dù sao bây giờ tỷ cũng đang ở cữ, khí trời mùa thu cũng dần lạnh, tỷ cũng không nên đi lại khắp nơi."
Vương phi cười dịu dàng: "Ừ, được, tỷ nghe lời muội!"
Ôn Yến tiễn vợ chồng Trí Viễn Vương gia đi, sau đó muốn đi thăm Tống Vĩnh Kỳ.
Ma ma vội vàng ngăn nàng lại, nói: "Quận chúa, không phải không cho người đi, chỉ là bây giờ cảm xúc của Vương gia không tốt, hôm trước còn sai nô tài truyền lời bảo người phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu bây giờ người đến, chỉ sợ ngài ấy nhìn thấy ngài không chăm sóc vết thương cho tốt, sẽ lại muốn tức giận nữa."
Ôn Yến sao mà chịu nghe? Cố ý nói: "Nếu các ngươi không dẫn ta đi, ta sẽ tự mình đi!"
Ma ma và Tiểu Chi trao nhau một ánh mắt bất đắc dĩ, nói: "Nếu Quận chúa thật sự muốn đi, vậy lão nô dẫn Quận chúa đi là được rồi."
Dứt lời, nàng ta bèn khoác thêm quần áo cho Ôn Yến.
Trong lúc bận rộn, nàng ta cố ý vô tình nói: "Nghe nói hôm nay Hoàng thượng muốn xử trảm Thượng Quan ngự y, bởi vì ông ta không chữa được bệnh cho An Nhiên Hoàng tôn."
Ôn Yến ngừng tay, nâng mắt nhìn ma ma, kinh ngạc hỏi: "Tình trạng của Hoàng tôn bây giờ đã ổn định rồi , vì sao còn phải xử trảm ngự y?"