CHƯƠNG 131: HÀNH THÍCH VUA
Ôn Yến sắc mặt tái nhợt giữ chặt bàn cố gắng đứng vững, trong người chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí cuồn cuộn, cổ họng một trận tinh ngọt, cô cứng rắn đem máu nuốt trở về, càng cảm thấy đầu óc choáng váng. Vừa rồi đưa Tống Vĩnh Kỳ đi, là linh lực một loại cảnh giới cao nhất, gần như hao hết toàn bộ khí lực của cô, nếu không dưỡng mười ngày nửa tháng e là không khôi phục được.
Như cô hiện tại, suy yếu tới mức ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hạ gục cô!
Thị vệ xông vào, tra xét xung quanh.
Một thân ảnh ánh vàng nhanh như chớp tiến vào, theo sau là Vệ công công vẻ mặt thận trọng, Vệ công công lo lắng liếc mắt nhìn Ôn Yến một cái, Ôn Yến cúi người: “Tham kiến Hoàng Thượng!”
Hoàng Đế đáy mắt bốc hỏa, vẻ mặt đầy giận dữ, ông đứng trước mặt Ôn Yến, giơ tay cho Ôn Yến một bạt tai, lực đạo vô cùng lớn, người Ôn Yến vốn đã vô cùng suy yếu, một cái tát này khiến cô ngã gục trên mặt đất, đầu đập vào góc ghế, máu lập tức chảy ra!
Vệ công công chấn động, vội vàng tiến lên nâng Ôn Yến dậy, quỳ trên mặt đất cầu xin: “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận!”
Hoàng Đế hít một ngụm khí, cả giận nói: “Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội trẫm?”
Vệ công công vội vàng nói: “Hoàng Thượng, lão nô không phản bội Hoàng Thượng, chỉ là sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, lão nô cho rằng...”
“Còn có cái gì chưa rõ ràng? Cô ta thông đồng cấu kết với con trai của trẫm sau lưng trẫm, tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn có cái gì không rõ ràng? Kẻ làm loạn cung đình như nữ nhân này, cần gì phải thương tiếc nửa phần?” Giọng điệu Hoàng Đế ác liệt, dùng ánh mắt phẫn nộ khinh bỉ nhìn chằm chằm Ôn Yến: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn gì để nói? Trước kia trẫm ba lần bốn lượt hỏi ngươi, ngươi đều nói không có tư tình gì với nó, nếu ngươi ngày đó thoải mái thừa nhận, trẫm có lẽ còn có thể thành toàn các ngươi. Nhưng hiện giờ, ngươi đã là phi tử của trẫm, lại không biết xấu hổ như thế, không biết thu liễm, trẫm thật sự đã nhìn lầm ngươi!”
Ôn Yến cơ hồ muốn cười to ra tiếng, sao lại có người da mặt dày như vậy? Tình huống ngày hôm đó, làm sao cho phép cô nói nửa lời về quan hệ của cô với Tống Vĩnh Kỳ? Nếu như là ban đầu cũng thôi đi, sau đó ông ta rõ ràng biết mình là Ninh An Vương phi, chính là Ôn Yến ngày hôm đó, là con dâu của ông ta, nhưng ông ta lại lựa chọn không thừa nhận, thậm chí không cho phép cô tự nhận mình là Ôn Yến.
Hiện giờ ông ta lại coi mình là người vô tội, trách cứ cô ngày hôm đó giấu diếm, thật sự là buồn cười đến cực điểm a!
Ôn Yến chỉ cảm thấy một trận tức giận từ trong người cuồn cuộn bốc lên, kèm theo sự tinh ngọt từ trong cổ họng, một ngụm máu tươi rốt cuộc không nuốt được, phun ra ngoài.
Vệ công công đỡ cô, bất chấp lửa giận của Hoàng Đế, vội la lên: “Nô tài lập tức thỉnh ngự y cho hoàng quý phi!”
Ôn Yến lấy tay ngăn ông ấy, mới nói: “Cảm ơn công công, nhưng không cần đâu, ta không sao, cám ơn công công đã thương tiếc!”
Vệ công công giờ phút này thật sự hoang mang lo sợ, nếu bây giờ quá mức quan tâm Ôn Yến, thân phận kia của ông sẽ bị bại lộ. Nhưng cho dù bị bại lộ lúc này, cũng không giúp được Ôn Yến, long nhan Hoàng Thượng đã tức giận, nếu để cho hắn biết mình là người của Phi Long Môn, chỉ sợ dưới cơn tức giận, tính mạng của chủ nhân sẽ khó giữ được. Nhưng bảo ông ta khoanh tay đứng nhìn, ông ta cũng không làm được!
Thị vệ khám xét một lần, đi ra bẩm báo nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, không phát hiện gì!”
Hoàng Đế ngạc nhiên, ông ta cả giận nói: “Đã khám xét kỹ chưa?”
Thị vệ chắp tay trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã lục soát khắp nơi, ngoại trừ cung nhân của Thái Vi cung ở ngoài, không còn người nào khác!” Nói cách khác, chính là không tìm thấy Tống Vĩnh Kỳ.
Hoàng Đế nhìn chằm chằm Ôn Yến: “Người đâu?”
Ôn Yến đứng lên, vịn lấy mép bàn: “Nô tỳ không hiểu ý của Hoàng Thượng, người nào?”
Hoàng Đế tức giận đến sắc mặt xanh mét, ông ta hạ lệnh nói: “Lập tức phong tỏa cửa cung, điều tra tất cả các cung!”
“Dạ!” Tất cả thị vệ thối lui, lần đầu tiên điều tra tất cả các cung, chính là lần muốn hãm hại Hoàng Hậu. Ôn Yến trong lòng hiểu được, ngay cả người vợ kết tóc với mình hơn hai mươi năm ông ta cũng có thể ngoan tâm đối phó, đối với cô, lại càng không chút lưu tình.
Hoàng Đế nhìn chằm chằm Vệ công công, lộ ra sự nghi ngờ, Vệ công công cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Hoàng Đế thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói với Vệ công công: “Ngươi đi ra ngoài, đứng hầu ngoài điện!”
Vệ công công ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Yến một cái, cái liếc mắt này, lọt vào trong tầm mắt của Hoàng Đế, ông ta đã hiểu rõ là chuyện gì rồi.
Trên mặt, trên quần áo của Ôn Yến đều là vết máu đỏ sẫm, cô đã tự dùng kim châm phong huyệt đạo cầm máu, cường ngạnh tự mình đứng đó.
Cuối cùng, Vệ công công vẫn ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, lão nô ở đây hầu hạ!”
Hoàng Đế ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, khóe miệng tràn ra một nụ cười tàn khốc: “Được, được, trẫm quả thật là được mở rộng tầm mắt, Tiểu Đức Tử phản bội trẫm, ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm, còn giữ người lại làm gì nữa?” Ánh mắt Hoàng Đế trở nên lạnh lẽo âm độc, hàn quang trong tay chợt lóe, một thanh đoản kiếm nhanh như tia chớp đâm vào tim Vệ công công.
Ôn Yến cả kinh sắc mặt trắng bệch, máu của Vệ công công phun ra, phun trên tay cô, cảm giác ấm áp dinh dính, cô lao tới, đẩy Hoàng Đế ra, ôm lấy người Vệ công công đang lung lay sắp đổ, quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập hận ý: “Ông ấy hầu hạ ngươi mấy chục năm, ngươi sao có thể xuống tay được? Trái tim của ngươi có phải làm bằng đá hay không?”
Giết người, đối với Hoàng Đế mà nói, cũng không tính là việc gì. Ngôi vị Hoàng Đế của hắn, dẫm lên từ máu tươi của vô số người, để củng cố ngôi vị Hoàng Đế, hắn ngay cả con trai của chính mình cũng xuống tay được, một tên nô tài, sao có nửa phần thương tiếc? Vốn dĩ không nên có thương tiếc, vốn dĩ không nên đau buồn, nhưng, nhìn thấy lão nhân đi theo bên mình nhiều năm nhắm mắt lặng yên không một tiếng động, trong lòng Hoàng Đế vẫn thoáng qua một tia khó chịu. Nhưng, sự khó chịu này chỉ thoáng qua, ông ta xứng đáng, chính là vì ông ta đi theo bên người hắn nhiều năm, người phản bội hắn càng không nên là ông ta.
Chết chưa hết tội!
Vệ công công thậm chí không kịp nói một câu liền tắt thở, đoản kiếm của Hoàng Đế sắc bén vô cùng, đâm vào tim, cắt ngang qua động mạch chủ, Vệ công công cũng không chịu nhiều đau khổ, đã ra đi.
Ôn Yến buông Vệ công công, nước mắt như mưa, cô buông Vệ công công, phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoàng Đế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đúng là một kẻ điên!”
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, vứt đoản kiếm trên mặt đất, Ôn Yến phát hiện, trên đoản kiếm kia có khắc bốn chứ “thần dũng tướng quân”, tim Ôn Yến đập liên hồi, không dám tin ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế: “Ông...”
Hoàng Đế nắm cằm của của cô, ánh mắt tàn độc nhìn mặt cô, âm thanh lạnh lùng nói: “Như thế nào? Rất kinh ngạc sao? Hắn bây giờ đã ở trong thiên lao, hắn sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai!”
Ôn Yến lắc đầu, tái nhợt nói: “Chàng là con trai ruột của ông, ông sao lại đối với chàng nhẫn tâm như vậy?”
Hoàng Đế nở nụ cười, tươi cười âm trầm tựa như sắc trời tăm tối bên ngoài: “Con trai ruột? Thì sao chứ? Trẫm nghĩ tới cốt nhục thân tình, hắn lại muốn giết cha đoạt vị, trẫm không giết hắn, hắn liền muốn giết trẫm, nếu hắn bất trung bất nhân bất hiếu, trẫm giữ lại hắn làm gì?”
Ôn Yến nước mắt rơi như mưa, cả giận nói: “Bọn họ cũng chưa từng muốn ngôi vị Hoàng Đế của ông, từ trước tới nay bọn họ đều thầm muốn có một gia đình an ổn, trải qua cuộc sống bình yên!”
Hoàng Đế cười lạnh: “Quả thực là nguyện vọng tầm thường, nếu là như vậy, bọn chúng tại sao phải phí nhiều tâm tư như vậy?”
Ôn Yến căm tức nhìn ông ta, ánh mắt điên cuồng: “Đúng vậy, bọn họ tại sao phải phí nhiều tâm tư như vậy? Bởi vì bọn họ có một người phụ thân giết cha đoạt vị, bọn họ luôn lo lắng cũng sẽ giống ông ngày đó, sở dĩ chèn ép uy hiếp bọn họ, cho dù bọn họ có trung tâm bao nhiêu đi nữa, phụ thân của bọn họ đều nhìn không thấy, còn không ngừng nghĩ bọn họ muốn đoạt vị. Bọn họ vì nước xuất chinh, ở trong mắt phụ thân của bọn họ, là kiến công lập nghiệp chuẩn bị cho ngày sau đoạt thiên hạ. Bọn họ cùng triều thần lui tới, thương nghị việc triều chính, ở trong mắt phụ hoàng của bọn họ, lại là kết bè kết cánh...”
Ôn Yến còn chưa nói xong, lòng bàn tay giận dữ của Hoàng Đế đã rơi xuống mặt cô, đánh tới mức mắt cô hoa lên.
Một câu giết cha đoạt vị, khiến cho Hoàng Đế hoàn toàn rơi vào điên cuồng, ông đạp một cước vào trên bụng Ôn Yến, ngồi xổm xuống tát Ôn Yến liền mấy cái, mắt ông ta bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng, gân xanh lộ rõ trên trán, Ôn Yến đau tới mức gần như không thể thở, nhưng cô cắn chặt khớp hàm không cầu xin tha.
“Tiện nhân, trẫm cho ngươi bịa đặt, cho ngươi vụng trộm với đàn ông, trẫm giết ngươi!” Hoàng Đế tràn đầy lửa giận, tùy tay nhặt đoản kiếm dưới đất lên, nhấc lên đâm vào tim của Ôn Yến.
Ôn Yến không có khả năng chống cự, cô nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi cơn đau, chờ đợi tử thần tới.
Nhưng, đoản kiêm không đâm vào tim cô, cô nghe được thanh âm đương loảng xoảng một tiếng, cô mở to mắt, chỉ thấy Hoàng Đế thống khổ che ngực, có máu đen chảy ra từ khóe miệng, cô ngạc nhiên trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn Hoàng Đế ngã xuống trước mặt cô, cơ thể kịch liệt run rẩy vài cái, ánh mắt trắng dã, nhìn chằm chằm Ôn Yến, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà dữ tợn không thôi.
Ôn Yến cố gắng đứng dậy, lao tới trước người ông ta, muốn vươn tay nâng ông ta dậy, nhưng, đoản kiếm trong tay Hoàng Đế lặng yên không một tiếng động đâm vào bụng cô, vừa chịu đau đớn vừa bắt lấy tóc của cô, cả giận nói: “Tiện nhân... Ngươi dám hạ độc trẫm?”
Cơ thể của Ôn Yến trượt xuống, hắc ám nhanh chóng lan tới, cô cố gắng chống đỡ, muốn đi ra ngoài gọi người, nhưng, miệng vết thương đau đớn khiến cô gần như ngất đi. Cô nằm ở trên mặt đất, ngay trước khi hôn mê, cô thấy cửa điện mở ra, một đạo thân ảnh đi đến, cô cố gắng mở to mắt, chỉ nhìn thấy một đôi giày màu đen, chủ nhân của đôi giày màu đen nhặt thanh đoản kiểm trên mặt đất, trước khi cô nhắm mắt lại, nghe được thanh âm đoản kiếm đâm vào da thịt, sau đó, là âm thanh ứ nghẹn của Hoàng Đế, tựa như bị ai đó che kín miệng.
Chuyện sau đó, cô càng không biết.
Chỉ biết sau khi cô tỉnh lại, đã bị giam ở trong đại lao, bị buộc tội danh hành thích vua.
Mà ở cùng cô trong thiên lao, còn có Chung Phục Viễn, trên người tràn đầy thương tích, chỉ còn lại một hơi thở.
Ôn Yến lập tức lo lắng bò tới bên người Chung Phục Viễn, nâng hắn dậy, vỗ mặt hắn, vô cùng lo lắng hỏi: “Chung Phục Viễn, ngươi làm sao vậy?”
Chung Phục Viễn hơi hơi mở mắt, nhìn thấy một mặt đầy máu của Ôn Yến, hắn cười khổ: “Chúng ta đã chết?”
Ôn Yến lắc đầu, khóc nói: “Không, chúng ta còn chưa chết, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tại sao lại ở trong thiên lao?”
Chung Phục Viễn trên mặt hiện lên một tia thất vọng: “Còn chưa chết? Ta nghĩ có thể quay về sau khi chết, Ôn Yến...” Hắn đột nhiên ho một trận kịch liệt, khóe miệng chảy xuống một tơ máu, bộ ngực liên tục phập phồng.
Ôn Yến run rẩy dùng tay cởi áo của hắn, chỉ thấy trước ngực hắn có một dấu chân màu đen, có lẽ là do cao thủ, cả bộ ngực thậm chí bụng của hắn, đều bị sưng lên.
Ôn Yến quyết đoán lấy kim châm từ trong tay áo châm lấy máu cho hắn, sau mấy châm, Chung Phục Viễn cuối cùng cũng dừng ho khan, nhưng lại không ngừng hộc máu, Ôn Yến biết đây là tụ huyết phải nhổ ra mới có thể tốt hơn, cho nên, lại châm thêm mấy châm trên ngực hắn.
Ước chừng qua nửa canh giờ, sắc mặt Chung Phục Viễn thoáng chuyển biến tốt hơn, hắn nắm lấy tay của Ôn Yến, tái nhợt nói: “Ta nghe bọn họ nói, cô đã giết Hoàng Đế!”
Ôn Yến cả kinh, huyết sắc trên mặt đột nhiên rút đi, mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê tràn vào trong trí óc, cô đưa tay lên bụng, có người đã băng bó vết thương cho cô. Hoàng Đế đã chết? Cô không giết ông ta, trước khi cô hôn mê, Hoàng Đế đã ngã xuống đất, nhưng cô nhớ rõ khi đó Hoàng Đế còn chưa chết, là ông ta đâm cô một kiếm, còn dùng ánh mắt phẫn hận như vậy trừng cô, không, cô không giết ông ta.
Ôn Yến lắc đầu, hoảng sợ biện giải: “Ông ta đã chết? Ta không giết ông ta, ai nói ta giết ông ta?”
Chung Phục Viễn nhắm mắt lại, chịu đựng một cơn đau nhức, thật lâu sau, mới mở mắt nhìn khuôn mặt đang hoảng sợ của Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Lúc bọn chúng đưa cô vào, ta nghe được bọn chúng nói cô cả gan hành thích vua!”
Ôn Yến trong đầu một mảnh hỗn loạn, trước đó bởi vì đưa Tống Vĩnh Kỳ rời đi, hao hết tâm lực, sau lại bị Hoàng Đế tát mấy cái, cuối cùng trúng một kiếm ngã xuống đất, thần trí cô khi đó thực tế đã có chút hỗn loạn, cô bỗng nhiên hoảng loạn nghĩ, lẽ nào lúc đó cô mất đi lý trí, cố gắng phản kích giết chết Hoàng Đế?