CHƯƠNG 8: ĐÁNH TRẮC PHI
Nha đầu đứng trước mặt mặc xiêm y màu xanh lá nhìn qua hiền lành nhưng trong mắt nàng ta xuất hiện tia khinh thường, nàng ta lãnh đạm nói: "Lời nói của nô tài là sự thật. Trắc phi Nương nương có ý tốt, nào ngờ Vương phi lại không những không cảm kích mà còn dùng hết sức tát Trắc phi Nương nương. Chúng nô tài nhìn thấy cũng không nhịn được sự bất công đối với Trắc phi Nương nương. Trắc phi Nương nương không muốn nô tài nói chuyện này với Vương gia, chỉ là trong lòng nô tài cảm thấy oan ức thay Trắc phi Nương nương."
Ôn Yến nói: "Ừ, nếu chân tướng mọi chuyện như lời ngươi vừa nói thì ta cũng cảm thấy oan ức thay cho Trắc phi Nương nương. Vừa rồi ngươi nói ta tát Trắc phi Nương nương, vậy ta hỏi ngươi, ta dùng tay nào tát Trắc phi Nương nương?"
"Tay phải." Nha đầu kia lập tức nói.
Ôn Yến giơ tay phải lên, hướng nha đầu kia tát một cái, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: "Đánh như vậy sao?"
Nha đầu kia ăn một cái tát lập tức phẫn nộ trừng mắt với Ôn Yến, nàng ta thấy dáng vẻ tươi cười vừa rồi của Ôn Yến đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt lạnh lẽo, nàng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu trong lòng ngươi làm việc xấu, thì lúc sợ hãi chính là lúc dễ dàng lộ ra sơ hở nhất.
Ôn Yến giơ tay hỏi lại một câu: "Ta hỏi ngươi, có phải ta đánh Trắc phi Nương nương như vậy không?"
Nha đầu khẽ cắn môi, liếc nhìn Bạch Phi . Trên mặt Bạch Phi không có bất kỳ thái độ gì, chỉ thản nhiên quét mắt qua nha đầu kia.
Nha đầu kia nhịn oan ức xuống tức giận nói: "Không sai."
Ôn Yến nhướn mày nói: "Vừa nãy ta chỉ tùy ý tát ngươi một cái, mặt ngươi đã lập tức sưng lên rồi. Như lời nói ban nãy của ngươi ta dùng sức tát Trắc phi Nương nương vậy vì sao hôm nay mặt của nàng ta vẫn bóng loáng mềm mại như vậy? Một chút đỏ cũng không nhìn thấy. Vậy có lẽ da mặt của nàng ta so với nha đầu này còn dày hơn."
Nha đầu kia ngang ngạnh nói: "Những chuyện khác nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ có thể thề với trời nô tỳ không nói dối."
"Được. Ngươi không biết tại sao lại như vậy ta đành phải làm thí nghiệm cho ngươi xem." Nàng đi đến trước mặt Bạch Phi mỉm cười nói: "Muội muội, nếu như chứng minh được tỷ tỷ thật sự đánh muội, tỷ tỷ cam tâm chịu phạt." Nói xong nàng giơ tay lên chuẩn bị tát lên khuôn mặt xinh đẹp củ Bạch Phi . Tống Vĩnh Kỳ thấy cô động thủ lập tức đưa tay ra muốn giữ tay nàng lại, tay hắn nhanh như tia chớp vậy mà lại rơi vào khoảng không. Bàn tay của Ôn Yến đã tát lên mặt Bạch Phi . Hơn nữa, còn vang lên một tiếng "Bốp". Cả người Bạch Phi ngã nhào xuống đất, trên mặt xuất hiện dấu vết của năm ngón tay.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Tiểu Chi và ma ma sợ tới mức toàn thân run rẩy. Ngày trước Vương phi nói lời đắc tội với Vương gia đã bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy, thế mà hôm nay nàng đánh Trắc phi mà Vương gia thương yêu nhất, thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Bạch Phi bật khóc, Ôn Yến ngồi xổm xuống đưa tay ra đỡ nàng ta lên rồi nói: "Muội muội chịu khổ rồi. Tỷ tỷ chỉ muốn làm thí nghiệm trước mặt Vương gia để chứng minh nha đầu này đã ăn nói bậy bạ, có ý muốn phá hoại mối quan hệ giữa hai tỷ muội ta. May mà muội muội phối hợp nên ta mới có thể vạch trần quỷ kế của nha đầu này. Không biết là người phương nào đã chỉ đạo nàng ta, còn muốn phá hỏng tình cảm tỷ muội chúng ta? Nàng ta là nha đầu của muội muội, vậy mọi chuyện để muội muội xử lý đi. Ta tin muội muội sẽ cho tỷ một câu trả lời hài lòng, cũng để cho Vương phủ trở lại bình yên, phải không?"
Bạch Phi đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "May mà tỷ tỷ nhìn rõ mọi chuyện, nếu không ta và tỷ đã bị tiểu tiện nhân này lừa gạt."
Tống Vĩnh Kỳ nhìn đến đây trong lòng cũng đã hiểu mọi chuyện như thế nào. Hắn không vui liếc Bạch Phi nói: "Người bên cạnh nàng đúng là phải giáo huấn thật tốt." Dứt lời quay sang nhìn nha đầu vừa bị Ôn Yến đánh với ánh mắt chán ghét: "Còn chưa cút ra ngoài?"
Nha đầu kia sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống dập đầu, sau đó mới ảo não lui ra cửa.
Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ nhìn Ôn Yến, dường như nàng có chút không giống với lúc trước. Trước kia ánh mắt nàng nhìn hắn đều mang theo u mê, điên cuồng. Nhưng hôm nay đôi mắt lạnh nhạt của nàng so với u mê trước kia hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ kiêu ngạo kia cũng trở nên hào phóng.
Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn mình trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường. Mặc dù nàng không phải là chủ nhân của cơ thể này, nhưng linh hồn nàng đang sống trong đó. Chỉ cần nàng không nói, dù tính tình thay đổi nhưng ai có thể nghi ngờ chứ. Cho dù có nghi ngờ thì đánh chết nàng cũng không nhận, vậy có thể làm gì được nàng?
Chiêu vừa rồi chính là tìm đường sống trong cõi chết. Dù nguy hiểm nhưng ngoài cái đó ra cô không thể nghĩ ra phương pháp nào khác. Nàng đang đánh cược với vị Vương gia này, cược dù hắn có chán ghét nàng nhưng với tư cách là người đứng đầu của Vương phủ hắn cũng không hy vọng thấy trong phủ có người lừa trên gạt dưới. Vì điều này nên nàng mới coi hắn như kẻ ngu mà trêu đùa.
Khi nàng thấy tức giận trên mặt Tống Vĩnh Kỳ biến mất, chỉ còn khuôn mặt nghi hoặc thì nàng biết ván bạc này nàng đã thắng.