CHƯƠNG 110: TÌNH NGHĨA ANH EM
Lại nói sau khi Tống Vĩnh Kỳ trở về phủ, Trần Vũ Trúc đã sai người chuẩn bị xong bữa trưa. Thấy Tống Vĩnh Kỳ trở về, nàng ta cười nói: "Vương gia, ngài trở về thật đúng lúc, có món sườn xào chua ngọt mà ngài thích ăn đấy!"
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Sao nàng biết bản vương thích ăn sườn xào chua ngọt?"
Trần Vũ Trúc lại cười nói: "Không biết, ta chỉ cho rằng có lẽ Vương gia sẽ thích ăn thôi."
Tống Vĩnh Kỳ ngồi xuống và ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt vừa vui lại vừa buồn, trong lòng có cảm giác phức tạp nói không nên lời. Trần Vũ Trúc ngồi ở bên cạnh chàng và khẽ nói: "Ăn cơm đi!"
Nàng ta gắp cho Tống Vĩnh Kỳ một miếng sườn và lẳng lặng nhìn chàng ăn.
Cảm giác chua chua chua ngọt ngọt giống như cảm giác trong lòng Tống Vĩnh Kỳ lúc này, chàng ngẩng đầu mỉm cười: “Ăn rất ngon!"
Trần Vũ Trúc lại cười nói: "Ăn ngon thì chàng hãy ăn nhiều vào!"
Tống Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu và cúi đầu ăn thức ăn do Trần Vũ Trúc gắp cho chàng. Thật ra chàng không đói bụng, nghi ngờ trong lòng còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, chàng làm sao nuốt trôi được?
Chàng ăn được nửa bát cơm thì không ăn được nữa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Vũ Trúc. Gương mặt nàng ta quá giống với Dương Bạch Lan khiến trong lòng chàng có một nhận định, trước đây cơ thể Dương Bạch Lan có thể thích hợp với cô, cho nên bây giờ cô mới phải tìm một người tương tự với Dương Bạch Lan để nhập vào hay không? Chàng nghĩ vậy, trong lòng lại càng tin chắc hơn vài phần.
Chàng khẽ hỏi: "Đúng rồi, trong đầu nàng còn có ký ức gì không? Nàng còn nhớ rõ chuyện nàng gặp phải ở trong núi rắn không?"
Trần Vũ Trúc nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Hình như có, ta nhớ có người cõng ta đi qua núi rắn, nhưng đoạn ký ức này quá mơ hồ, không nhớ được cụ thể thế nào."
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ run rẩy. Chuyện này tuyệt đối không có người thứ ba biết được. Nếu nàng ta không phải là Ôn Yến, làm sao biết được chàng từng cõng cô đi qua núi rắn? Chàng giơ tay kéo cổ tay của Trần Vũ Trúc, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào trong lòng, vuốt ve tóc của nàng ta và lẩm bẩm: "Bản vương chờ nàng rất lâu rồi!"
Trong lòng Trần Vũ Trúc hơi nghi ngờ, nhưng lúc này nàng ta chỉ cảm thấy vui mừng, không thừa đầu óc để suy nghĩ kỹ về sự nghi ngờ này.
Mà sau khi Tống Vĩnh Kỳ ôm nàng ta vào trong lòng lại luôn có cảm giác kỳ lạ nói không ra lời. Cho dù chàng đã xác định nàng ta là Ôn Yến, nhưng trong lòng vẫn thấy trống rỗng. Trước đây chỉ cần chàng nắm tay Ôn Yến liền có cảm giác cả thế giới đều ở trong tay mình, dường như cả cuộc đời này không còn cầu mong gì nữa. Nhưng hôm nay, rõ ràng ôm một người vào trong lòng mà chàng lại không hề có cảm giác ấm áp.
Chàng cầm tay của Trần Vũ Trúc, tay của nàng ta rất lạnh. Chàng nhớ lòng bàn tay của Ôn Yến rất ấm áp. Mỗi lần chàng nắm tay cô, trong lòng đều giống như có ngọn lửa bốc cháy lên.
Chàng nhẹ nhàng thả nàng ta ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu hổ của nàng ta mà trong lòng dâng lên rất nhiều nghi ngờ. Chàng nhớ tới lời quốc sư nói, tất cả đều phải cẩn thận. Chàng không nên sốt ruột như vậy. Quốc sư cũng đã nói chắc chắn Ôn Yến đã trở lại kinh thành, cô không chết, chàng không nên chưa điều tra sâu đã nhận định Trần Vũ Trúc chính là Ôn Yến.
Vào lúc này Thiên Sơn đi tới, thấy hai người đối xử với nhau dịu dàng thì không được tự nhiên, gõ cửa một cái và thản nhiên chào: “Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi!"
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn: “Sao ngươi lại tới đây?"
Thiên Sơn nhìn Tống Vĩnh Kỳ nói: "Vương gia, thuộc hạ có một số việc muốn nói với Vương gia!"
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy: “Ừ, ngươi đi đến thư phòng đi."
Thiên Sơn nói: "Ở đây cũng có thể nói được, chuyện này có liên quan đến Vương phi, thuộc hạ muốn được điều qua bảo vệ Vương phi."
Tống Vĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn nàng. Thiên Sơn là thị nữ bên cạnh chủ nhân Phi Long Môn, nàng chỉ hầu hạ chủ nhân của Phi Long Môn, bây giờ tự nhiên chủ động xin được bảo vệ Trần Vũ Trúc? Chẳng lẽ nàng biết gì đó sao? Ánh mắt chàng thoáng động, nhìn Thiên Sơn nói: "Ngươi đi theo bản vương đến thư phòng!"
Thiên Sơn liếc mắt nhìn Trần Vũ Trúc, ánh mắt có hơi phức tạp. Tống Vĩnh Kỳ cũng để ý thấy ánh mắt này. Chàng thấy Thiên Sơn chắc chắn biết một vài chuyện gì đó, nhưng Thiên Sơn chưa chắc sẽ bằng lòng nói với chàng. Thiên Sơn đại khái đã sớm biết chuyện Ôn Yến chết rồi, bằng không sẽ không liên kết với Gia Cát Minh viết cho chàng những lá thư đó.
Tống Vĩnh Kỳ đi đến thư phòng và đóng cửa lại, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Sơn: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu bản vương đúng không?"
Thiên Sơn tránh né ánh mắt của chàng, cười mỉa mai nói: "Vương gia nói gì vậy? Thiên Sơn làm sao dám giấu Vương gia được?"
Tống Vĩnh Kỳ lấy từ trên mặt bàn ra những lá thư do Gia Cát Minh giả mạo Ôn Yến viết, ném vào trước mặt nàng và lạnh lùng nói: "Bản vương đã sớm biết Ôn Yến chết ở trên tay của hoàng huynh và chôn thân ở bãi tha ma, những lá thư này không phải là do Ôn Yến viết, mà là do Gia Cát Minh viết thay."
Thiên Sơn kinh ngạc, hai tay buông thỏng, không còn lời nào chống đỡ.
Tất cả cơn giận mà Tống Vĩnh Kỳ cố kìm nén trong thời gian này lập tức được trút ra: “Ngươi cũng giống như Gia Cát Minh, đều xem bản vương là kẻ ngu si đúng không? Ngươi nghĩ rằng các ngươi không nói thì bản vương sẽ không điều tra ra được sao? Từ khi ngươi cầm về lá thư đầu tiên, bản vương đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Sở dĩ bản vương không truy cứu là vì biết động cơ của các người là muốn tốt cho bản vương, sợ bản vương biết được tin Ôn Yến chết sẽ không có cách nào tiếp nhận được, nhưng các người cũng không nên lường gạt bản vương hết lần này tới lần khác. Bản vương không phải là con rối mặc cho các người chi phối. Ôn Yến là thê tử của bản vương, là người duy nhất mà bản vương nhận định trong cả cuộc đời này. Chuyện của nàng cũng chính là chuyện của bản vương. Chuyện liên quan mật thiết đến bản vương, bản vương có quyền được biết cảm kích."
Chàng vừa nổi giận xong liền lạnh lùng hỏi: "Có phải Ôn Yến đã trở về hay không?"
Thiên Sơn vẫn buông thõng hai tay đứng thẳng, đầu cúi xuống, trong đầu có phần trống rỗng vì không đoán được chàng đã biết, cho nên trước đó còn chưa bịa ra được lý do nào để thoái thác, lúc này lại không biết nên ứng phó thế nào.
Tống Vĩnh Kỳ thấy nàng im lặng không nói thì đột nhiên nổi giận, đạp một cái vào ghế thái sư bên cạnh, chiếc ghế bành bay lên và rơi xuống trước bàn đọc sách, phát ra một tiếng động lớn. Chàng lạnh lùng nói: "Được, ngươi không nói đúng không? Vậy thì ngươi cút ra ngoài cho bản vương, về sau cũng không cho phép quay về vương phủ nữa!"
Thiên Sơn thình lình quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ và thành khẩn nói: "Vương gia, thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân để làm việc. Vương gia cần gì phải làm khó dễ cho thuộc hạ? Nếu ngài muốn biết sự thật thì có thể đi hỏi Vương gia Trí Viễn và Gia Cát Minh."
Ôn Yến là chủ nhân của nàng, chủ nhân bảo nàng trở về bảo vệ Trần Vũ Trúc, nàng không có cách nào, dù không tình nguyện tới đâu đi nữa cũng phải thực hiện nhiệm vụ. Nàng đối mặt với chất vấn với Tống Vĩnh Kỳ, rất muốn nói ra sự thật, nhưng chủ nhân còn chưa cho phép nàng nói thì nàng không thể nói ra.
Toàn thân Tống Vĩnh Kỳ dường như tỏa ra hơi lạnh, tức giận nói: "Cút ra ngoài!"
Thiên Sơn hơi do dự nhưng vẫn đứng dậy và nghe theo lui ra ngoài!
Tống Vĩnh Kỳ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trong tay cầm những thư hơi nâng lên, hai lá thư lập tức biến thành tro tàn. Chàng đá văng cái ghế trên mặt đất ra, ngồi ở trước bàn đọc sách với ánh mắt sắc bén, bởi vì phẫn nộ và đau lòng mà gương mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Chàng nhắm mắt lại, trong đầu đều là những cảnh tượng về Ôn Yến trước kia, những ký ức này luôn quanh quẩn ở trong đầu chàng, không ngừng làm cho chàng đau khổ. Vào nửa tháng trước, gần như mỗi đêm chàng đều tới bãi tha ma chờ đợi, chờ một hy vọng, chờ mong suốt một tuần, nhưng mỗi đêm chàng đều hụt hẫng. Tối hôm qua cuối cùng chàng cũng chờ đến, đợi được một tin tức tốt làm cho chàng mừng như điên. Bởi vì tin tức này mà tế bào trên cả người chàng đều hoạt động mạnh trong niềm vui sướng và hưng phấn.
Mà khi chàng dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng phát hiện ra mình đã quên mất một số việc nhất định. Chàng cảm thấy mình từ đầu đến chân đều là kẻ ngu si, tất cả mọi người biết nhưng đều giấu chàng. Mà nếu như chàng có thể làm một kẻ ngu si bị lừa dối, ngược lại cũng là hạnh phúc, nhưng mà không phải, chàng biết hết.
Tống Vân Cương vẫn luôn ở trong phòng của Ôn Yến, mãi đến chập tối mới trở về phủ.
Chàng ta mới vừa vào cửa phủ thì quản gia đã bước vội đến và khẽ nói: "Vương gia, vương gia Ninh An tới, còn đang chờ ngài ở sảnh chính."
Tống Vân Cương hơi kinh sợ: “Đệ ấy tới à? Đệ ấy đến đây từ lúc nào?"
"Buổi chiều ngài ấy đã tới, chờ ngài cũng hơn một canh giờ rồi." Quản gia nói.
Tống Vân Cương bước nhanh vào trong, quả nhiên thấy Tống Vĩnh Kỳ ngồi ở trên ghế thái sư trong sảnh chính. Tống Vân Cương đứng ở dưới thềm đá và hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc trên mặt, khóe miệng thoáng cười yếu ớt, sau đó đi lên thềm đá bước vào sảnh chính.
"Đệ tới à?" Tống Vân Cương đi vào với gương mặt có phần hiền hòa. Mà giữa huynh đệ bọn họ đã lâu không thân thiện như vậy rồi.
Tống Vĩnh Kỳ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chàng ta, nói: "Hoàng huynh có thể bảo đám người đi theo lui ra không?"
Tống Vân Cương hơi do dự nhưng vẫn giơ tay ra hiệu cho người xung quanh ra ngoài, đồng thời đóng cửa sảnh chính lại.
Tống Vĩnh Kỳ ngồi ở trên ghế không hề nhúc nhích, trong tay chàng cầm một chén trà, một chén trà đã sớm lạnh. Ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vào mẩu trà vụn trong chén trà và khẽ lắc. Mảnh trà vụn lại theo gợn nước di chuyển, đảo quanh ở giữa.
Tống Vân Cương cũng ngồi xuống. Chàng ta không chủ động nói chuyện, một tay gác lên tay ghế vịn. Chàng ta biết mục đích Tống Vĩnh Kỳ tới đây, nhưng trong lòng chàng ta đang do dự có nên tiếp tục che giấu hay là lựa chọn nói ra sự thật.
Tống Vĩnh Kỳ mở miệng nhưng không hỏi về chuyện của Ôn Yến, chỉ khẽ nói: "Hoàng huynh còn nhớ rõ nhị hoàng huynh không?"
Tống Vân Cương hơi sửng sốt, gương mặt lộ vẻ đau xót. Chàng ta trả lời với giọng nói cũng khẽ khàng kèm theo chút buồn bã: “Nửa đêm tỉnh mộng, ta vẫn luôn nghe được tiếng nhị đệ đang khóc."
Trên gương mặt điển trai của Tống Vĩnh Kỳ đầy vẻ đau xót: “Đúng vậy, mỗi khi đệ nhớ tới nhị ca, sẽ luôn nhớ tới tiếng kêu khóc của nhị ca trước khi chết. Hoàng huynh, ba huynh đệ chúng ta bây giờ chỉ còn lại có hai người chúng ta. Hoàng huynh còn nhớ tới tình huynh đệ này không?"
Trong lòng Tống Vân Cương mơ hồ thấy đau đớn. Sao không nhớ được chứ? Ở trong lòng chàng ta, tình thân vẫn luôn chiếm vị trí rất quan trọng. Những chuyện chàng ta làm trước đó, làm sao không phải là xuất phát từ tấm lòng của mình? Nhưng cũng tại trong lòng chàng ta đang nén cơn giận, lại nghe được rất nhiều tin đồn mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Chàng ta thở dài một tiếng và nói: "Chuyện lúc trước, hoàng huynh phải nói với đệ một tiếng xin lỗi!"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chàng ta: “Phụ hoàng tuyên bố ra ngoài, nhị hoàng huynh chính là chết đột ngột, nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, bởi vì chân nhị ca đạp Thất Tinh, cao tăng nói nhị ca sẽ mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, trong lòng phụ hoàng có kiêng kỵ nên tìm lý do xử trí huynh ấy. Thật ra, ai cũng biết huynh ấy không thể mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, từ khi huynh ấy ra khỏi bụng mẹ thì đã là một kẻ ngu si, thậm chí không thể xử lý được sinh hoạt hàng ngày."
Trong lòng Tống Vân Cương càng khó chịu hơn. Chàng ta cũng biết chuyện này. Khi Tống Vân Long chết mới mười sáu tuổi. Một hoàng tử vừa ra khỏi trong bụng mẹ đã bị ngốc, từ nhỏ luôn bị người khác xem thường mà phụ hoàng cũng chẳng thương yêu gì hắn, ngay cả mẫu phi hắn là Huệ phi cũng bị vắng vẻ. Mà cho dù là người ngốc nhưng phụ hoàng vẫn kiêng kỵ như vậy.
Chỉ có điều năm ấy vào lúc hắn mười sáu tuổi, Khâm Thiên Giám của Nam Chiếu Quốc tới kinh thành, phụ hoàng gặp mặt hắn ta thì vừa vặn nhị hoàng đệ xông vào. Khâm Thiên Giám lại nói người này có mệnh cách cao quý không thể nói hết, phụ hoàng lại ghi nhớ ở trong lòng. Sau khi phụ hoàng thăm dò vài lần thì phát hiện mặc dù nhị hoàng đệ là kẻ ngốc nhưng có rất nhiều cách nhìn đặc biệt, hơn nữa vì tâm tư đơn thuần lại tập võ từ nhỏ nên võ nghệ cao hơn Tống Vân Cương và Tống Vĩnh Kỳ, hoàng đế ra lệnh cho cao tăng của Hộ Quốc Tự tính toán cho hắn, lại tính ra chân hắn đạp Thất Tinh, mây tía từ phía đông tới, nhưng vì ý trời mang theo hình phạt nên khắc phụ thân, mẫu thân. Phụ hoàng lại nhẫn tâm, sắp xếp một tội danh để giết nhị hoàng đệ.