Nàng thở dài một tiếng, nói: "Bạch Phi, chúng ta phải tin tưởng chàng, Vương gia sẽ trở về." Lúc nói những lời này, trong lòng nàng không có chút một chút tự tin nào. Nàng là người hiểu rõ tình hình nhất, nếu Tống Vĩnh Kỳ đột phá vòng vây để chạy thoát, chỉ có một khả năng là có cao thủ từ trên trời rơi xuống giúp đỡ chàng. Nhưng mà vào lúc đó, đường núi hoang vắng, ít có người tới, sao có thể có cao thủ đi ngang qua được đây?
Dương Bạch Phi thấy nàng vẫn luôn nói những lời lấp lửng sao cũng được này, bỗng nhiên trở nên tức giận, hung tợn nói: "Đều do ngươi, Vương gia võ công cao cường, cho dù gặp phải sơn tặc cũng có thể nguyên vẹn trở ra, chắc chắn là vì chàng cứu ngươi mới khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm. Vì sao ngươi không để chàng đem Linh Thảo về, rồi tự mình đi đối phó với sơn tặc đi? Ngươi chết là chuyện của ngươi, nếu chàng gặp chuyện gì không may, ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Khoảng thời gian này Dương Bạch Phi vẫn luôn suy nghĩ lung tung, suy nghĩ một nghìn một vạn khả năng, khả năng nào thì đáng tin nhất. Đương nhiên, cũng không thể nói là vì chàng bảo vệ Dương Bạch Lan được, chàng và Trí Viễn Vương gia anh em tình thâm, khi gặp phải sơn tặc, chắc chắn chàng sẽ muốn nàng đem Linh Thảo đi, tự mình đối phó với sơn tặc. Trong lúc đó không biết đã xảy ra chuyện gì, mà bây giờ chàng vẫn chưa về.
Cúc Hương đứng bên ngoài cửa điện hình như là nghe thấy tiếng nói chuyện, cho nên đẩy cửa tiến vào.
Dương Bạch Phi nghe thấy tiếng bước chân, lập tức thu lại vẻ mặt, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ, nếu như tỷ không ngủ được, thì để muội muội nói chuyện với tỷ!"
Ôn Yến nhìn thấy tốc độ lật mặt của nàng ta thì có chút ngạc nhiên, nhưng mà cũng không vạch trần nàng ta trước mặt Cúc Hương, chỉ mỉm cười nói: "Tỷ ngủ đủ rồi, nếu muội đã sẵn lòng nói chuyện với tỷ thì đúng là không thể tốt hơn."
Cúc Hương cười khanh khách tiến lên nói: "Vương phi, người tỉnh rồi ạ? Có đói bụng không? Nô tỳ đã sai người chuẩn bị cho người một ít cháo gạo kê, nếu như người đói thì nô tỳ lập tức sai người bưng cháo lên!"
Ôn Yến cảm kích cười nói: "Cảm ơn cô cô, làm phiền cô cô rồi!"
"Vương phi nói gì vậy? Đây là bổn phận của nô tỳ, không cần phải cảm ơn." Cúc Hương xoay người, ra lệnh cho các cung nữ phía sau đều đi xuống chuẩn bị cháo gạo kê, lại sai người lấy nước vào cho Ôn Yến rửa mặt chải đầu.
Làm xong tất cả mọi chuyện, nàng ta bình tĩnh liếc nhìn Dương Bạch Phi một cái, nói: "Trắc phi nương nương, bọn nô tỳ phải hầu hạ Vương phi , người bên cạnh Hoàng thượng truyền lời tới, nói Vương phi tỉnh thì phải bẩm báo, Hoàng thượng muốn đích thân tới đây thăm hỏi Vương phi. Không bằng mời Trắc phi nương nương chọn một bộ xiêm y cho Vương phi đi, nô tỳ tin vào ánh mắt của Trắc phi nương nương!"
Cúc Hương mỗi câu một lần Trắc phi nương nương, Dương Bạch Phi nghe thấy thì rất là tức giận, nhưng vì Cúc Hương là người bên cạnh Hoàng hậu, nàng ta cũng không dám đắc tội, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Được!"
Dương Bạch Phi tiến vào nội điện, Cúc Hương vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ôn Yến: "Vương phi không cần để ý đến lời nàng ta nói!"
Cúc Hương cũng nghe thấy lời nói của Dương Bạch Phi, thật ra nàng ta vẫn ở ngay sau hành lang gấp khúc, bởi vì cửa sổ hé mở, nàng ta còn là người luyện võ, hơn nữa khi Dương Bạch Phi nói câu cuối giọng rất lớn, cho nên đều rơi vào tai của Cúc Hương.
Ôn Yến nhìn ra được Cúc Hương thật tình yêu thương nàng, nên biết ơn nói: "Cô cô không cần phải lo lắng cho ta, nàng ta nói gì ta cũng chưa từng để trong lòng."
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta phải tin tưởng Vương gia, Vương gia chắc chắn có thể nguyên vẹn trở ra!" Cúc Hương chắc chắc nói.