Chương 619: Tình thế nguy cấp
“Trọng Lâu, con thật sự là Trọng Lâu ư, con tới đây để dẫn ta ra ngoài đúng không? Trọng Lâu, không uổng công mẫu phi thương con, con đúng là một đứa bé ngoan, con...” Lúc nói Khanh Nhi không kiềm chế được muốn ôm Trọng Lâu vào lòng.
Không ai biết mấy ngày nay Khanh Nhi đã trải qua giày vò và chờ đợi như thế nào, cũng không ai biết giờ nàng ta mong được gặp mặt sư ca mình đến cỡ nào.
“Ta có chuyện gấp muốn nói với sư ca, con mau dẫn ta đi gặp phụ hoàng của con đi!” Khanh Nhi không cảm nhận được sự bài xích trên người Trọng Lâu, nàng sốt ruột nắm lấy tay cậu bé, trên mặt tràn đầy vẻ cấp bách.
“Được, con dẫn mẫu phi đi ngay.” Trọng Lâu không ngờ Khanh Nhi lại bị lừa dễ dàng như thế, uổng công cậu bé và Kinh Mặc bàn bạc lâu như vậy...
“Trọng Lâu, chúng ta mau đi thôi, nếu chậm trễ sẽ không kịp mất, nhanh lên con.” Khanh Nhi định kéo Trọng Lâu rời đi, không ai biết giờ nàng sốt ruột đến nhường nào, thậm chí nàng còn chẳng để tâm đến dung nhan của mình.
Nàng sợ, nếu mình chậm trễ sẽ phá hủy giang sơn xã tắc của sư ca, như vậy, sư ca sẽ thật sự không bao giờ tha thứ cho mình.
Trọng Lâu vốn đang sốt ruột định dẫn Khanh Nhi tới Thái Vi cung, cuối cùng lại bị Khanh Nhi dẫn ra khỏi cung Quý Phi, nhưng vừa ra tới cổng cung, Khanh Nhi lại không biết mình nên đi hướng nào?
Nàng nên đi tới Ngự thư phòng hay Thái Vi cung?
Sau khi Ôn Yên rơi vào hôn mê, thì đây là nơi mà sư ca ở lại lâu nhất, nhưng vừa nghĩ tới Thái Vi cung, trong lòng nàng vẫn cực kỳ bài xích.
Đó là ác mộng của tất cả phi tần trong cung, nhưng lại là thiên đường của một mình Ôn Yến.
“Phụ hoàng con...” Khanh Nhi bỗng ngừng bước hỏi Trọng Lâu, nàng rất hy vọng cậu bé có thể nói với nàng rằng sư ca nàng đang ở Ngự thư phòng.
“Khoảng thời gian này, phụ hoàng con cũng xử lý chính vụ trong Thái Vi cung.” Trọng Lâu rất thẳng thắn nói.
Từ lúc nhận ra sức khỏe mẫu thân ngày càng kém, ngoài thời gian lên triều thì toàn bộ đại sự quân quốc đều được phụ hoàng giải quyết trong Thái Vi cung.
“Vậy con dẫn ta đi tới đó đi.” Khanh Nhi sửng sốt một lát, cố gắng che giấu sự khó chịu trong lòng, sau khi nói xong thì đi về phía Thái Vi cung.
Trọng Lâu dẫn Khanh Nhi đi vào Thái Vi cung, Thái hậu thấy dáng vẻ chật vật của Khanh Nhi thì nhìn Trọng Lâu không vui: “Ngươi tới đây làm gì? Mau quay về đi.”
Khanh Nhi nhìn những người trong phòng, do dự một hồi, rồi cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ lớn tiếng nói vào phòng ngủ Ôn Yến: “Sư ca, muội có chuyện vô cùng cấp bách muốn thông báo với huynh, phiền huynh ra đây một lát.”
“Ngươi đừng đứng đây ầm ĩ nữa, mau cút về đi.” Tống Vĩnh Cương nghe Khanh Nhi nói thế thì tức giận quát.
Những người có mặt ở đây đều là người thân và bạn của Ôn Yến, giờ cô đang đứng trên ranh giới sống chết, nên bọn họ không muốn cho Khanh Nhi tới đây để quấy rối.
Rất nhiều năm về trước, Khanh Nhi đã trở thành kẻ thù của bọn họ rồi.
“Người đâu, mau dẫn Như Quý phi rời khỏi đây!” Thái hậu chán ghét nói rồi lo lắng nhìn về phòng ngủ, sau khi Khanh Nhi bị người khác bắt quả tang quan hệ bất chính với người khác, Thái hậu hận không thể giết chết người phụ nữ tồi tệ này, nhưng sau đó Hoàng thượng Nam Chiếu đã gửi quốc thư tới, xin Tống Vĩnh Kỳ có thể giữ lại mạng cho nàng ta, nên nàng ta mới được sống sót đến ngày hôm nay.
Nhưng giờ rõ ràng Khanh Nhi đã không còn là Công chúa Vân Thâm dựa vào Nam Chiếu khiến bọn họ phải kiêng kỵ như mấy tháng trước nữa rồi.
Bởi vì Nam Chiếu đã không còn khả năng bảo vệ nàng ta hơn nữa, nên bọn họ cũng lười kính trọng vị Công chúa này.
“Thái hậu, binh mã Nam Chiếu đã ở bên ngoài Kinh Thành rồi, đợi khi nào Ôn Yến sinh con, tâm trí Hoàng thượng rối bời sẽ đánh vào thành, hơn nữa...” Tất nhiên hộ vệ Phi Long Môn bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của Thái hậu, nghe Thái hậu nói thế thì tiến lên ngăn cản Khanh Nhi, nhưng không ngờ nàng ta lại vùng vẫy nói ra những lời khiến những người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Binh mã Nam Chiếu đã bao vây Kinh Thành?
Chuyện này quả thật rất nguy hiểm, sao binh mã Nam Chiếu có thể che giấu tướng sĩ cửa khẩu mà xâm nhập vào Kinh Thành từng chút một như thế?
Nhưng rất nhanh trong lòng những người có mặt ở đây đều đã tìm được đáp án cho câu này.
Nếu người Đại Lương quốc trong ứng ngoại hợp, thì việc Nam Chiếu đưa mấy chục nghìn binh sĩ vào xâm nhập Kinh Thành cũng không phải là điều không thể.
Người làm được điều này chỉ có thể là Tống Vân Lễ và Trần Nguyên Khánh.
Nên chỉ trong nháy mắt, những người có mặt tại đây đều di chuyển tâm trí từ sức khỏe Ôn Yến ra bên ngoài Kinh Thành.
“Mọi người mau thông báo cho sư ca biết đi, mau lên, bằng không...” Khanh Nhi thấy đáy mắt người trước mắt đều là chấn động, thì vội nói, nhưng nàng vừa mới nói được một nửa thì nhất thời biến sắc.
“Mọi người đều có mặt ở đây, còn Hoàng thượng thì đang ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ... chẳng lẽ...” Giọng nói của Khanh Nhi đã trở nên run rẩy, cuối cùng nàng vẫn tới trễ một bước rồi ư? Ôn Yến sắp sinh rồi, vậy mấy người Tống Vân Lễ...
“Ngươi có thể đi được rồi.” Thái hậu đứng dậy, lúc nhìn về phía Khanh Nhi, đáy mắt bà đã mang theo vẻ hung ác.
Khanh Nhi có thể biết được chuyện cơ mật như thế, thì chỉ có một nguyên nhân, chuyện binh mã Nam Chiếu bao vây Kinh Thành không thể thoát khỏi quan hệ với nàng ta.
Nhưng giờ, bọn họ vẫn thật sự chưa thể lấy mạng nàng ta, nhưng đúng lúc này, đáy lòng Thái hậu đã hạ quyết tâm, đợi mọi chuyện lắng xuống, bà phải diệt trừ tai họa này.
Nàng ta không những hãm hại Ôn Yến và nhi tử mình, mà giờ ngay cả giang sơn cũng sắp...
Hạng người này chết cũng không hết tội.
“Thái hậu, cho mẫu phi đứng đây đợi một lát đi ạ, mẫu phi chỉ muốn gặp phụ hoàng thôi, mẫu thân cũng đã dặn chúng con, đợi khi nào mẫu thân sinh thì phải dẫn Như Quý phi tới đây.” Trọng Lâu khẽ nói, lời nói ngoan ngoãn lại chân thành như thế, mặc dù không ai muốn nhìn thấy Khanh Nhi, nhưng đây là nguyện vọng của Ôn Yến và Trọng Lâu, nên mọi người đều đồng ý cho nàng ta ở lại đây.
Khanh Nhi thấy mọi người không còn phản đối việc nàng ở lại đây nữa, thì đáy mắt thoáng qua ý cười, nàng cảm thấy họ làm vậy là do hài lòng về việc nàng đã mật báo cho họ.
Khanh Nhi cảm thấy mình đi bước này rất chính xác, trước mắt những người này đều là người mà sư ca quan tâm, có bọn họ nói tốt thay mình, chẳng phải mình và sư ca...
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Khanh Nhi ngày càng tươi hơn.
Nhưng khuôn mặt đầy nhăn nheo của nàng ta lại không đeo mặt nạ, nên nụ cười quỷ dị như ác quỷ.
“Hoàng thượng, không hay rồi, có binh mã bao vây tấn công Kinh Thành, thị vệ giữ thành nói có hơn trăm nghìn người, chỉ sợ thị vệ bên chúng ta...” Lộ công công vừa thấy có người tới bẩm báo thì nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi quay lại trên mặt đã tràn đầy vẻ cấp bách, chưa kịp đi tới cửa phòng ngủ của Ôn Yến đã lớn tiếng nói với người ở bên trong.
Những người có mặt tại đây đều cả kinh.
Ngoài Khanh Nhi.
Không ai ngờ rằng, chuyện này lại tới nhanh như vậy, tin tức Ôn Yến sắp sinh chỉ mới trôi qua khoảng một canh giờ.
Rõ ràng bọn họ đã mưu đồ từ lâu, chỉ đợi tới ngày hôm nay thôi.
Thảo nào trong khoảng thời gian này, bọn họ cam lòng bị đè ép ở trên triều, thảo nào mọi chuyện nhìn có vẻ đã sóng yên biển lặng, hóa ra là bọn họ đang ấp ủ âm mưu cho sự bạo loạn ngày hôm nay...
“Ta nói không sai chứ, sư ca huynh mau ra đây đi, Kinh Thành gặp nguy rồi, chỉ khi nào huynh đích thân dẫn binh mới có thể khiến bọn họ kinh sợ, sư ca, huynh...” Khanh Nhi vừa sốt ruột nói vừa muốn xông vào phòng ngủ của Ôn Yến.
Lúc trước Tống Vân Lễ từng nói, sở dĩ bọn họ chọn lúc Ôn Yến sinh con để khởi binh tấn công là vì muốn Tống Vĩnh Kỳ rối như tơ vò, khiến y không thể thống lĩnh quân đội ngự giá thân chinh.
Toàn bộ kẻ thù của Tống Vĩnh Kỳ đều biết, Ôn Yến là điểm yếu của y, nếu cô xảy ra chuyện, y sẽ không thể nào bình tĩnh lại được, càng không thể nào dẫn binh đi giết địch.
Nhưng giờ Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ tâm trí của y đều đặt trên người Ôn Yến, anh đang nhìn Gia Cát Minh dùng dao rạch bụng cô, màu máu đỏ tươi đập vào mắt như đang xé rách trái tim y.
Y nắm chặt tay Ôn Yến, nói thầm vào tai cô: “Ôn Yến, một lát sẽ xong ngay thôi.”