CHƯƠNG 123: ĐẠI QUÂN HỒI TRIỀU
Du phi thấy ánh mắt Lăng quý phi chớp chớp, thì biết rõ nàng ta đã để ở trong lòng rồi, lập tức thấp giọng nói:"Việc này người bên ngoài đều biết được, nghe nói lúc đầu đưa tang Chung lão tướng quân, rất nhiều người nnhìn thấy hai người bọn họ ôm ấp cùng một chỗ rất lâu, lúc đó mọi người còn tưởng rằng nàng là vị hôn thê của Chung Phục Viễn nữa đó, ai ngờ, người này xoay người một cái vào Cung, đã được là Hoàng quý phi rồi, ngươi nói đây nếu là tiểu thư khuê các, chúng ta sẽ không có gì để nói, nhưng mà lại là một nữ nhân không sạch sẽ như vậy. Trước kia Cương nhi nói muốn tiến cử Chung Phục Viễn vào cung làm thống lĩnh ngự tiền thị vệ, bây giờ nghĩ lại, may mắn là không có tiến cử vào, nếu không khi tiến cung dây dưa không rõ với vị kia, hoàng thượng vấn tội xuống thì Cương nhi sẽ nị liên lụy rồi!"
Lăng quý phi nghe vậy, chân mày nhướng lên vài cái, ánh mắt đảo qua mặt của Du phi, chậm rãi hỏi :”Nghĩa tử Chu lão tướng quân này võ công như thế nào? "
Du phi nói:"Ai biết được? Bổn cung cũng chưa từng thấy qua hắn, chỉ là Chung lão tướng quân chính là hổ tướng của triều đình, võ công cao cường, đoán là nghĩa tử của ông cũng sẽ không quá kém."
Lăng quý phi nghiêm túc nói: "Bây giờ chính là lúc hoàng thượng dùng người, nếu nghĩa tử của Chung lão tướng quân của là một người hữu dụng, tự nhiên sẽ được vào cung, lại nói, nghe bên ngoài đồn cũng chỉ là nghe đồn, chưa được chứng thực, ta cũng không thể tin hay không tin? Lui một vạn bước nói, cho dù hắn thật sự sẽ dây dưa không rõ với Hoàng quý phi, đó cũng là hắn không nghĩ đến quân ân mà đi nhầm bước, cũng không có liên quan đến người đề cử. Chỉ là nếu có thể trung thành hết sức làm việc cho hoàng thượng, sau này rất có thể trở thành phụ tá đắc lực của hoàng thượng, vậy thì là công đức vô lượng rồi."
Du phi giả vờ trầm ngâm một chút, nói: "Quý phi cũng nói có lý, chỉ là Bổn cung không nghĩ sẽ đụng vào vũng nước đục này, nàng si mê cắn ngược có quan hệ gì với chúng ta đâu,? Lại nói, chúng ta là một lòng vì hoàng thượng, nhưng ai biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Cần Phi nhăn trán nói: "Nếu là có nghe đồn như vậy, cũng không nên đưa vào cung thì thỏa đáng hơn, đỡ phải lỡ như xảy ra bất trắc gì, hoàng thượng nổi giận, nhưng sẽ là chuyện rơi đầu."
Lăng quý phi lắc đầu, trên gương mặt được trang điểm tinh xảo thoáng qua một tia nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa địa đạo: “Cần Phi tỷ tỷ nói thế sai rồi, thống lĩnh thị Vệ chính trong cung là chức vị quan trọng, nếu như đắc lực, đừng nói là hoàng thượng, ngay cả hậu cung chúng ta cũng có thể bớt đi rất nhiều chuyện. Lại nói, cũng chưa chắc đúng như Du phi tỷ tỷ nói, nếu Hoàng quý phi là nữ tử như vậy, sao mà hoàng thượng lại phong nàng là Hoàng quý phi? Hoàng thượng anh minh đến bậc nào ? Nếu là nàng là giai nhân tuyệt sắc, cho dù hoàng thượng biết rõ nàng và Chung Phục Viễn dây dưa không rõ cũng muốn lấy vào trong cung thì không nói, tư sắc chỉ có thể coi là trên trung bình, đoán là nàng cũng không có tình cảm ám muội với Chung Phục Viễn như bên ngoài đồn đãi!"
Cần Phi suy nghĩ một lát, nói: "Lời của Quý phi nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ là việc này vốn không phải việc chúng ta quản, chúng ta hà tất gì phải nhiều chuyện, đừng nói những chuyện này nữa, Hoàng hậu nương nương đã nhiều ngày không khỏe, Bổn cung đến mấy lần, cũng không gặp được người, cũng không biết bệnh tình thế nào."
Du phi cũng hơi có vẻ lo âu, nói: "Có lẽ là lần trước lục soát cung bị hoảng sợ, đang yên đang lành lại có thích khách xông vào, ai mà không sợ? Nhưng mà nghĩ đến cũng không cần phải lo lắng, sức khỏe hoàng hậu nương nương rất tốt, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không có chuyện gì."
Cần Phi nói: “Chỉ hy vọng như thế! Nhắc đến thì cũng thực sự là kỳ quái, Bổn cung hỏi qua người trong cung, tất cả đều nói không ai nhìn thấy thích khách, cuối và cũng không tra ra được, không biết thích khách này cuối cùng trốn ở đâu rồi. "
Du phi thấp giọng nói: “Thích khách trốn ở đâu? Bổn cung nghe được tin tức, có người thấy Thiên Sơn bên người Hoàng quý phi tự mình tiễn một nam nhân xuất cung, có lẽ là dã nam nhân bên ngoài của chủ tử nàng rồi!."
Cần Phi sửng sốt: “Chuyện này sao có thể !? Sao mà dám trắng trợn như vậy?"
Du phi nói: “Thiên sơn dẫn nam nhân xuất cung, đó là tin tức ngự tiền truyền đến, Bổn cung suy đoán, hoàng thượng cũng là vì chuyện này mà cấm túc nàng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là Bổn cung suy đoán, sự thực đến và như thế nào, Bổn cung cũng không hiểu được."
Lăng quý phi nhíu mày: “Nếu chuyện Du phi tỷ tỷ nói là sự thực, nam nhân này thật đúng là cùng với Hoàng quý phi tình cảm thắm thiết! Biết rõ vào cung bị bắt thì chỉ có một con đường chết, hắn vẫn dám làm như vậy, nếu không có tình cảm sâu đậm, sẽ không làm như vậy."
Cần Phi xì một tiếng khinh miệt, chán ghét nói: “Người đã đều vào Cung rồi, cho dù là tình cảm thắm thiết cũng nên buông xuống! Dâm loạn đến hậu cung, truyền ra thì bộ mặt hoàng gia khó giữ được!"
Du phi vẻ mặt của Lăng quý phi, biết mục đích của mình đã đạt được, nàng đứng lên, hít thở sâu một hơi, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, nói: “chuyện của người bên cạnh, chúng ta cũng đừng để ý nhiều, hôm nay trời đẹp như vậy, chi bằng đi ra ngoài một chút đi!!"
Lăng quý phi lắc đầu: "Không được, hôm nay Bổn cung có chút không khỏe, muốn nằm nghỉ một lúc, hai vị tỷ tỷ đi dạo đi!!”
Cần Phi nghe vậy, đứng lên nói: “Quý phi nghỉ ngơi nhiều, chúng ta cũng không quấy rầy nữa!"
Lăng quý phi lệnh cho cung nhân tiễn hai người đi ra ngoài, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, khí lạnh bỗng nhiên xuất hiện, sau đó, khóe miệng nở một quỷ dị cười yếu ớt.
Màn đêm buông xuống, hoàng đế lại như thường lệ lật bài tử của Lăng quý phi.
Vui thích qua đi, Lăng quý phi gối lên trên vai hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, nô tì nghe nói Chung lão tướng quân có một nghĩa tử phải không?”
Hoàng đế nhắm mắt lại, chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy, sao?"
Lăng quý phi nói: “Chung lão tướng quân có rất nhiều thuộc hạ cũ, hơn nữa đều rất tôn sùng lão nhân gia, sau khi Chung lão tướng quân quy tiên, những bộ hạ này cũng hết sức yêu quý nghĩa tử này, hoàng thượng, bây giờ quốc gia đang trong thời buổi rối loạn, sao không để nghĩa tử của Chung lão tướng quân của vào cung, phong làm thống lĩnh thị Vệ, thứ nhất, tỏ vẻ hoàng thượng trọng dụng, thứ hai, cũng tiện lung lạc những bộ hạ cũ Chung lão tướng quân!"
Hoàng đế trợn mắt, đầu hơi ngẩng lên, nhìn chằm chằm Lăng quý phi: “Tại sao đột nhiên nói này việc này?”
Lăng quý phi nói: “Nô tì biết mấy ngày này hoàng thượng lo lắng triều chính, mấy ngày trước phụ thân vào cung, cũng nhắc đến sự tích Chung lão tướng quân lúc còn sống uy phong, nô tì nghe xong, vô và cảm khái, Lương quốc chúng ta đã mất một hổ tướng, đoán là nghĩa tử của ông ấy do ông ấy tỉ mỉ bồi dưỡng nên, nếu để đó không dùng đến cũng không khỏi đáng tiếc, cũng lãng phí nổi khổ tâm của Chu lão tướng quân, chẳng bằng trọng dùng một chút, nếu thật có tài cán, có thể đề bạt.”
Hoàng đế trầm tư một chút, trên gương mặt nghiêm túc nở một nụ cười, đưa tay vuốt mặt của Lăng quý phi: “Vẫn là ái phi suy nghĩ chu đáo!"
Chung lão tướng quân ngày xưa đã từng dạy Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vĩnh Cung cưỡi ngựa bắn cung và võ nghệ, Tống Vĩnh Cung lần đầu xuất chinh, cũng là theo chân Chu lão tướng quân, huynh đệ hai người đối với Chu lão tướng quân cũng hết sức tôn kính. Nếu có thể mượn dùng dư uy của Chu lão tướng quân để cho hai người thu liễm một chút, ngược lại cũng là chuyện tốt.
Ngày thứ hai, một đạo thánh chỉ ban xuống, Chung Phục Viễn được phong làm thống lĩnh ngự tiền thị vệ, hai vạn ngự lâm quân đều phải nghe lệnh y!
Sau khi Chung Phục Viễn vào cung, vẫn chưa đi gặp Ôn Yến. Chàng ta cũng biết Ôn Yến bị cấm túc, cũng biết dụng ý Ôn Yến muốn chàng ta vào cung, vốn không muốn tham dự vào chuyện hoàng gia, thế nhưng, nếu Ôn Yến đã bị liên lụy trong đó, chàng cũng không thể không đếm xỉa đến.
Chàng ta biết là Lăng quý phi đề cử mình vào cung, cho nên chàng ta cũng tự mình đến cảm tạ Lăng quý phi.
Trước đây Lăng quý phi chưa nhìn thấy Chung Phục Viễn, lúc đầu thấy chàng cũng có chút khẽ run, bởi vì Chung Phục Viễn không giống những nam tử khác, tóc ngắn, khuôn mặt càng phát ra cương nghị, hơn nữa ở còn khoác ngoài quan phục cái áo may-ô, nhìn qua có vài phần tiêu sái.
"Tóc của ngươi...” Lời nàng vừa đến miệng, lại phát hiện có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, liền thấp giọng nói: "Không cần tạ ơn Bổn cung, chỉ cần ngươi hết lòng làm việc vì hoàng thượng chính là một vốn một lời báo đáp bản cung tốt nhất!"
Chung Phục Viễn khoanh tay nói: “Vâng, vi thần nhất định sẽ cố gắng hết khả năng, tận trung đối với hoàng thượng!"
Lăng quý phi ừ một tiếng, nói: “Như vậy là tốt nhất! "
Chung Phục Viễn lui ra ngoài, tâm tình có chút kiềm nén, chàng ấy là vô lo, vẫn luôn không có lý tưởng, vào cung có thể bảo vệ bằng hữu mình quan tâm, xem như là một phần gửi gắm. Nhưng mà, thời gian dài ở trong cung, tranh đấu các loại, mặc dù chàng ta vẫn chưa cảm nhận được, cũng đã khó chịu thay Ôn Yến.
Đại quân hồi kinh, Tiêu Tương Lý tướng dẫn đầu tất cả quan viên nghênh tiếp ở cửa thành, dân chúng trong thành đã đứng trái phải hai bên đường hoan nghênh anh hùng về nước.
Xa xa, bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa lộc cộc đạp lên mặt đất vang vọng tận trời.
Tướng lĩnh mặc khôi giáp tiến vào thành, tiếp đó là phong trần phó phó tướng lĩnh. Phi Ưng tướng quân Tống Vĩnh Kỳ thân mặc một bộ khôi giáp màu vàng, cưỡi trên ngựa quý, ánh mặt trời vàng chói rơi ở trên người chàng, nhìn như bao phủ một tầng kim quang, uy phong lẫm liệt, tuấn mỹ như thần.
Nguyên soái Tống Vĩnh Cung cũng là cả người mặc khôi giáp màu vàng, vẻ mặt chàng có chút uể oải, nhưng mà phong tư không giảm, vẫn uy phong như trước.
Hai vị tể tướng tiến lên, dùng lễ nghi cao nhất nghênh tiếp anh hùng chiến công trở về, tất cả quan lại cũng nhao nhao quỳ lạy, hoàng đế vẫn chưa hạ lệnh phải quỳ lạy, nhưng tất cả quan lại vui lòng phục tùng, tự động hành lễ.
Trong mắt Tiêu Tương rung rưng, nhìn thấy ngoại tôn của mình, cầm tay chàng, nức nở nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng hỏi: "Trong kinh tất cả đều bình an?"
Tiêu Tương thở dài,: “Rốt cuộc vẫn bình an! "
Một câu thở dài, chất chứa bao nhiêu ủy khuất? Tống Vĩnh Kỳ chưa chắc đã nghe không hiểu, quá trình cực khổ, thế nhưng may mà cuối cùng mọi thứ đều bình yên. Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ đông lại một cái, biết ở chỗ này chàng cũng không thể nhiều lời, chỉ phóng người lên ngựa, phất tay hô to: "Vào thành... !"
Chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ triệt tận trời, người ở chỗ này đều có vẻ vô cùng phấn chấn, binh lính liên tục đi đường nhiều ngày, nghe được chiêng trống vang lên, trên mặt đều có vẻ mặt ngạo nghễ, có một binh sĩ ở kinh thành trong mắt có chứa nước mắt, xa cách thân nhân đã lâu, cuối cùng cũng có thể gặp mặt.
Lý Tương dâng lên Tống Vĩnh Cung đưa lên một cây chủy thủ găm Huyền sắt, đây là ông cố ý sai người chế tạo, cây chủy thủ này khắc bốn chữ “Thần dũng tướng quân”, lần trước Tống Vĩnh Cung chiến thắng trở về, Lý Tương liền hứa hẹn nếu lần sau chàng ta lại đánh thắng trận thì sẽ để thợ rèn Tây Vực chế tạo dao găm sắc bén nhất thiên hạ, cây chủy thủ này đã được sớm chế tạo xong, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp để tặng.
Tống Vĩnh Cung biết Lý Tương vẫn luôn rất bảo vệ chàng ta, vì chàng ta mà cản rất nhiều tin đồn trước mặt phụ hoàng,chàng ta ngưng mắt nhìn Lý Tương, nói: "Tạ ơn Tướng gia!"
Lý Tương tuy là cáo bệnh không có lên triều, thế nhưng ở trong triều hơn bốn mươi năm, trong triều thổi gió gì, ông còn cũng rất rõ ràng. Ông nhẹ giọng nói: "Vương gia, về sau chỉ sợ là thời buổi rối loạn rồi, lão phu Chúc vương gia mã đáo thành công! "
Ánh mắt Tống Vĩnh Cung lóe lên, nhẹ giọng nói: "Chỉ cầu bảo tồn Ngô gia!"
Nói cách khác, chàng ấy cũng không có lòng mơ ước ngôi vị hoàng đế gì đó.
Lý Tương hiểu, vẫn biết chàng ấy vẫn luôn lạnh nhạt với ngôi vị hoàng đế, chỉ là thế sự chưa chắc đều sẽ đi theo ước nguyện của chàng ấy, Lý Tương vỗ bờ vai của chàng ấy, nói: "Cho dù như thế nào, trận đại chiến này là không thể tránh được, Vương gia tự mình bảo trọng!"
Tống Vĩnh Cung nghe câu nói của Lý Tương thì biết rõ bây giờ thế cục trong kinh thành căng thẳng, khuôn mặt chàng ấy cứng lại gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đội quân bụi trần phía sau, lạnh lùng thốt: “Tướng gia yên tâm, vì bảo vệ người nhà bản vương, bản vương sẽ không tiếc bất kỳ giá nào!"