Chương 679: Thiên Sơn Rời Đi
"Công chúa, mặc dù người không nguyện ý thừa nhận nhưng phong cách làm việc giống nàng như đúc, sở dĩ ta trung thành với người không chỉ vì người là môn chủ của ta mà còn bởi vì người có thể đồng sinh cộng tử với ta, giống như lúc trước ta giữ chân những thích khách kia, người hoàn toàn có thể chạy đi nhưng người lại không hề rời đi; giống như người bây giờ, rõ ràng người chỉ cần nói một câu đã có được tình yêu của Hoàng thượng và lòng trung thành của ta dễ như trở bàn tay, nhưng người lại nói với ta một cách lý trí rằng người không phải là Ôn Yến." Lời nói của Thiên Sơn rất yêu ớt nhưng từng câu từng chữ lại giống như cái đinh đâm vào trong trái tim Ôn Tư công chúa.
Cô không ngờ lại có một người có cách làm việc giống mình như vậy, hơn nữa người kia còn giống mình cả về dung mạo, thế này có muốn trách thì cũng không trách được Tống Vĩnh Kỳ và Thiên Sơn đều nhận định mình chính là người kia.
Về phần võ công thì quả thực cô chưa từng học qua võ công, thậm chí cô còn không biết lúc mình đối diện với kẻ địch còn đánh ra chiêu thức.
"Ta có thể sẽ nhận lầm người nhưng Hoàng thượng thì không, người cho rằng những năm qua người biết Hoàng thượng chung tình với Ôn Yến môn chủ còn ít sao? Không phải chưa từng có ai đóng giả thành Ôn Yến nhưng bọn họ đều không qua được ánh mắt như hỏa nhãn kim tinh của Hoàng thượng, đó là người Hoàng thượng yêu hơn cả mạng sống nên Hoàng thượng sẽ không nhận sai người đâu." Thấy Ôn Tư công chúa vẫn nhận định mình và Ôn Yến không liên quan đến nhau Thiên Sơn hơi nóng nảy, ngoại trừ chiêu thức võ công và tính tình thì Thiên Sơn thật sự cũng không có lý do gì để thuyết phục Ôn Tư công chúa.
Nàng ta có thể nhận định Ôn Tư công chúa chính là Ôn Yến, một phần rất lớn là bởi vì cô là người mà Tống Vĩnh Kỳ nhận định.
"Từ tận đáy lòng ta vẫn mong rằng y không nhận lầm người, nhưng nếu như y thật sự nhận nhầm thì có lẽ là do ta giống Ôn Yến hơn so với những người kia một chút." Lúc Ôn Tư công chúa nói chuyện, trong đáy lòng còn đang suy nghĩ, nếu như mình thật sự là Ôn Yến thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng cô không phải là Ôn Yến, bởi vì cô không giống như Ôn Yến có thể hết lần này đến lần khác hi sinh cả tính mạng cho người mình yêu, cô không thể không để ý đến sống chết của bản thân mình giống như Ôn Yến để dùng y thuật cứu chữa cho Thiên Sơn.
Bọn họ đều có lý tưởng hành y cứu người nhưng hiển nhiên là Ôn Yến làm được nhiều hơn so với cô rất nhiều.
Đối với nữ tử mà cô tưởng tượng kia, trong đáy lòng cô càng nhiều hơn chính là sự khâm phục và ngưỡng mộ, cho nên cô mới không dám ngấp nghé nam nhân mà nàng ấy yêu.
Cô sợ có một ngày Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy mình chỗ nào cũng không bằng Ôn Yến sẽ thất vọng, sau đó chắc chắn tình yêu của y cũng sẽ tiêu tan.
Mặc dù thích Tống Vĩnh Kỳ nhưng cô không muốn trong tình yêu mình bị biến thành một người thế thân, cô là Ôn Tư độc nhất vô nhị chứ không phải Ôn Yến mà y thương nhớ si mê.
Bây giờ may mắn duy nhất của Ôn Tư chính là đầu óc của mình còn tỉnh táo, đương nhiên có đôi khi cô cũng hận bản thân mình quá mức tỉnh táo, nếu như có thể hồ đồ một chút mà sa vào tình yêu của Tống Vĩnh Kỳ, dù chỉ một thời gian rất ngắn thôi vậy thì đời này của cô cũng không uổng phí.
Nhưng cô không làm được, chuyện duy nhất cô có thể làm đó chính là rời đi, để dập tắt hi vọng xa vời này.
"Thiên Sơn, chờ thân thể ngươi khỏe hơn thì mang theo Niệm Y trở về đi, Niệm Y cũng nhớ phụ thân của nó rồi." Trong giọng nói của Ôn Tư công chúa lại mang theo mấy phần khẩn cầu, cô rất rõ ràng, nếu như Thiên Sơn cứ mãi ở bên cạnh mình thì một ngày nào đó cô sẽ đầu hàng, cô g không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Được copy tại ++ tr ùmtruyện. com ++
Thiên Sơn không nói gì, nàng ta hiểu rõ tính tình của Ôn Tư và Ôn Yến nhất, chuyện gì nàng đã đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
"Ta sẽ bảo Hoàng Thượng giữ lại cho người mấy ám vệ, yên tâm đi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn họ sẽ không xuất hiện đâu." Thiên Sơn sợ Ôn Tư từ chối nên nàng ta sốt ruột nói chuyện, không đợi Ôn Tư công chúa mở miệng thì nàng ta lại nói tiếp: "Nếu như người không muốn có bất kỳ liên quan gì với Hoàng thượng vậy thì ta sẽ phái người của Phi Long Môn đến bảo vệ cho người, mặc dù người không thừa nhận mình là môn chủ nhưng ta đã nhận định người là môn chủ của ta nên ta nhất định sẽ bảo vệ tốt sự an toàn của người."
Sau khi Thiên Sơn nói dứt lời thì nhìn Ôn Tư công chúa, đáy mắt đều là cầu khẩn và bất an.
"Trước khi tìm được nàng thì cứ để người của Phi Long Môn tới đi nhưng ta sẽ trả ngân lượng cho bọn họ, chờ ngươi tìm được Ôn Yến rồi thì phải bảo bọn họ lập tức trở về." Ôn Tư công chúa không cần cân nhắc đã đồng ý với Thiên Sơn, bởi vì nàng rất rõ ràng, dù cho mình có từ chối không nhận thì Thiên Sơn cũng vẫn sẽ cho người đến bảo vệ mình, trải qua chuyện hôm nay, cô cảm thấy không yên lòng khi bên cạnh mình không có người hộ vệ nào.
Có người của Phi Long Môn, sự an toàn của cô sẽ được đảm bảo, Thiên Sơn sẽ không lo lắng mà Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ không đưa thị vệ tới nữa, kết quả như vậy rất tốt.
"Được." Thiên Sơn biết Ôn Tư công chúa không muốn mắc nợ mình và Phi Long Môn cho nên mới nói là sẽ trả ngân lượng, thứ nàng ta muốn chính là bảo vệ Ôn Tư công chúa thật tốt, còn về quá trình, về phần có ngân lượng hay không thì nàng ta không quan tâm, chỉ cần Ôn Tư công chúa có thể cho phép người của Phi Long Môn bảo vệ là tốt rồi.
"Sau này Công chúa phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, có chuyện gì nhớ phải báo cho ta biết, trước khi khi tìm thấy môn chủ thì người vẫn là chủ tử duy nhất trong lòng ta." Thiên Sơn khẽ nói, Ôn Tư gật đầu, những ngày này cô cũng đã có tình cảm với Thiên Sơn, cô là người rõ ràng nhất Thiên Sơn đã chịu đựng thân thể suy yếu để nói ra những suy nghĩ này chính là bởi vì không yên lòng cho mình.
Ôn Tư nhịn xuống cảm giác không nỡ trong lòng, sau khi để Niệm Y ở lại thì rời đi, trước giờ cô không biết thì ra tẩm điện của mình cũng sẽ có lúc khiến cho mình phải đứng ngồi không yên như vậy.
Cô sợ nhất là bị tình cảm ràng buộc, nhưng đối với tình cảm mà Thiên Sơn dành cho mình, nỗ lực của Tống Vĩnh Kỳ đối với mình, cô vẫn bị động tâm, động tình.
Thiên Sơn cũng không hề chờ đến lúc cơ thể của mình khôi phục, bởi vì nàng ta đã nhìn ra Ôn Tư công chúa đang tránh né mình.
Vì để tránh cho lần sau gặp mặt sẽ xấu hổ, Thiên Sơn dẫn theo Niệm Y đi tới chỗ Lý Tuân.
Lúc ra đi, Thiên Sơn muốn cáo biệt cùng Ôn Tư công chúa nhưng Ôn Tư vẫn không hề đi ra khỏi cửa phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt kia, Thiên Sơn rơi lệ, tình tình môn chủ là như vậy, vô cùng quyết tuyệt khiến cho người ta vừa thích lại vừa phải than thở.
Niệm Y biết mình phải đi thì giãy dụa khỏi Thiên Sơn chạy đến gõ cửa ầm ĩ gọi mẫu thân, nhưng cuối cùng nước mắt của bọn họ vẫn không thể khiến cửa phòng của Ôn Tư công chúa mở ra.
Thiên Sơn rời đi khiến Huyên Nhi cũng khóc không thành tiếng, khoảng thời gian ở chung với Thiên Sơn này nàng ta đã thật sự thích vị tỷ tỷ có võ công cao cường kia, cũng nhận ra rõ ràng là Thiên Sơn thật tâm đối xử với Công chúa.
"Công chúa sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy chứ, Thiên Sơn tỷ tỷ tốt như vậy, có một người như thế ở bên cạnh người, an toàn của người cũng được đảm bảo, nàng ấy cũng không muốn đi, nàng..." Huyên Nhi vừa thấp giọng nói chuyện vừa lau nước mắt, Ôn Tư công chúa quay đầu lại nhìn Huyên Nhi, nước mắt trong khóe mắt kia khiến Huyên Nhi sửng sốt.
"Ta cũng không bỏ được nhưng nếu như bây giờ ta không bỏ được thì sau này sẽ vạn kiếp bất phục." Giọng nói của Ôn Tư công chúa rất trịnh trọng, Huyên Nhi không biết có chuyện gì nghiêm trọng đến mức có thể vạn kiếp bất phục như vậy cho nên trực giác cho rằng Ôn Tư công chúa chỉ đe dọa.
Ôn Tư công chúa cũng không hề giải thích, bởi vì cô rất rõ ràng, lúc Thiên Sơn rời đi chắc chắn cô sẽ dao động, mà bây giờ bất kể là vì phủ Thái tử hay là vì mình thì cô cũng không được dao động.
"Đứa bé Niệm Y kia thật sự coi người là mẫu thân của nó, khóc đến mức khiến cho người khác đau lòng không thôi." Huyên Nhi không hiểu tâm tư của Ôn Tư công chúa nên tiếp tục thuyết phục, bây giờ nàng ta rất hy vọng Ôn Tư sẽ đuổi theo giữ Thiên Sơn lại.
Ôn Tư công chúa nhìn Huyên Nhi, nhẹ giọng nói ra: "Ta cũng coi cậu bé như con của ta, lúc cậu bé gọi ta là mẫu thân ta cũng quên mất mình chưa từng thành thân..."