Chương 699: Đừng Vứt Bỏ Ta
Công chúa Ôn Tư vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nhưng thấy y khắc chế mình cố gắng duy trì khoảng cách với cô, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, cô thấy nam nhân cách đó không xa ngay cả nhìn cô một cái cũng không dám mà tự dưng thấy đau lòng.
“Người không dám nhìn ta sao?” Công chúa Ôn Tư khẽ hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ không nói chuyện, vẫn không dám nhìn công chúa Ôn Tư, độc mà nữ nhân đó hạ cho y, ý chí của y có thể kháng cự, nhưng độc của Ôn Yến, y sớm đã thẩm thấu vào trong xương tủy, nếu như công chúa Ôn Tư ở trước mặt bản thân, y chắc chắn sẽ không khống chế được mình.
“Công chúa nếu như muốn bảo vệ chu toàn bản thân, xin lập tức rời khỏi đi.” Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ đã mang theo sự cầu xin, y không biết mình còn có thể khắc chế được bao lâu nữa, chỉ cần nghĩ tới Ôn Yến của y ở bên cạnh, y hận không thể lập tức hóa thân thành sói, muốn nuốt chửng nữ tử mà mình yêu thương.
“Tống Vĩnh Kỳ, người không phải đã thích nữ nhân khác rồi sao, tại sao còn muốn chịu dằn vặt ở đây?” Công chúa Ôn Tư nghĩ rồi đi được hai bước về phía cửa tẩm thất, lại đột nhiên quay đầu, rất không cam tâm hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ sững người, nhưng sau đó, y mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa tình ý, y dịu dàng nói với công chúa Ôn Tư: “Đã từng có.”
Sau khi trải qua chuyện của Ôn Yến, trong mắt của y đâu còn có thể nhìn thấy nữ nhân khác, cho dù người cực kỳ giống Ôn Yến, ở trong mắt Tống Vĩnh Kỳ, đó cũng chẳng qua là một thế thân mà thôi.
Nước mắt của công chúa Ôn Tư bỗng rơi xuống, vì cậu nói đã từng có, vì sự khắc chế và dằn vặt của y lúc này.
“Tống Vĩnh Kỳ, cho dù vì người mất đi tính mạng, ta tin Ôn Yến cũng không hối hận.” Công chúa Ôn Tư kích động nói với Tống Vĩnh Kỳ, từng bước đi về phía y, đáy mắt ẩn chứa sự nhu tình, Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ của cô, ngọn lửa trong tim bùng lên.
“Tiểu Lộ Tử, dẫn công chúa Ôn Tư rời khỏi, mau lên.” Tống Vĩnh Kỳ nhắm mắt lại, lớn tiếng gọi ra ngoài cửa.
Y còn lý trí, y biết mình không thể làm bừa, công chúa Ôn Tư bây giờ còn chưa có ký ức của Ôn Yến, y nếu như đường đột rồi, vậy bản thân và cô không còn khả năng nữa.
Ông trời đối với y đã rất hậu đãi rồi, y không thể bào mòn phúc phận của ông trời đối với bản thân, y bắt buộc phải nhẫn nhịn, cho dù...
Tống Vĩnh Kỳ không dám nhìn công chúa Ôn Tư, y nhắm mắt lại, lại có thể cảm nhận được trong mũi của mình có mùi máu tanh trào ra, sau đó, một ngụm máu ngọt tanh ở cổ họng, y đưa tay bịt mũi lại, nhưng cũng cảm nhận được máu thuận theo đó mà trào ra ngoài.
Y bỗng quay đầu, theo bản năng không thể để Ôn Yến của y nhìn thấy cảnh bản thân chảy máu, lại không biết máu của y bỗng khiến công chúa Ôn Tư sức tỉnh lại.
Tất cả mọi chuyện năm đó bỗng tràn ngập trong đầu của cô, cô xuyên không đến thế giới xa lạ này, tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân này, lúc đó y chán ghét nhìn thấy cô..., sau này, cô vì Dĩnh Nhi đỡ để, cùng y đi tìm thuốc, cô vì chân mình bị thương, dáng vẻ y ngồi trên xe lăn... 3 năm sau cô lần nữa quay trở lại, khi y nhìn thấy cô đáy mắt đè nén sự phấn khích, sau đó... sau đó...
Tất cả mọi chuyện đang cuộn trào trong đầu, như động đất càn quét toàn bộ tâm trí của công chúa Ôn Tư.
Chỉ là không đợi cô hiểu hết tất cả thì cô không quản được hết mọi chuyện, không màng tất cả lao về phía Tống Vĩnh Kỳ.
Thân thể của Tống Vĩnh Kỳ cũng run rẩy, khi đôi tay ấm nóng của công chúa Ôn Tư vòng qua, y ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Lúc này, y tưởng không còn cơ hội khiến nữ nhân mình yêu chủ động ôm mình nữa.
Y không dám cử động, sợ đây là một giấc mơ, chỉ cần bản thân hơi cử động, giấc mơ này sẽ tan biến.
Công chúa Ôn Tư ôm chặt lấy Tống Vĩnh Kỳ, giống như trước đây Tống Vĩnh Kỳ ôm cô, ôm rất chặt, nước mắt của cô không theo khống chế mà rơi trên lưng Tống Vĩnh Kỳ.
Cách kiếp trước dài đằng đẵng, hai người bọn họ cuối cùng lần nữa ôm lấy nhau.
“Kỳ, ta ở đây, Ôn Yến của chàng ở đây.” Ôn Yến khẽ nói, trong lời nói tràn ngập tình cảm quyến luyến, còn thân thể của Tống Vĩnh Kỳ run rẩy càng dữ dội, sự cuồng hỷ trong lòng đè sự khô nóng của cơ thể xuống, y rất muốn lập tức quay đầu, ôm cô nương mình yêu vào trong lòng mà yêu thương, nhưng y bây giờ trong mũi và trong miệng đều chảy máu, y quay đầu, dọa nàng sợ thì phải làm sao?
Y không lỡ để cô lại tiếp tục chịu kinh sợ vì mình, y không lỡ cô vì bản thân mà đau lòng buồn bã, y không lỡ...
“Ôn Yến, buông ta ra, mau lên.” Sự khô nóng của cơ thể cuối cùng vẫn làm tan biến sự cuồng hỷ trong lòng, Tống Vĩnh Kỳ dùng chút lý trí còn sót lại nói chuyện với Ôn Yến, lời nói dịu dàng, giống như lớn tiếng một chút cũng có thể dọa Ôn Yến bỏ đi vậy.
“Kỳ, chàng quay đầu lại, nhìn ta, nhìn ta.” Ôn Yến khẽ nói, tay nhẹ nhàng vòng qua eo rắn chắc của y, ngón tay của cô giống như châm lửa, thiêu đốt toàn bộ các nơi.
Tống Vĩnh Kỳ không dám quay đầu lại, y thấp giọng nói với Ôn Yến: “Ôn Yến, nàng nghe lời, ra ngoài trước đi, ta không muốn làm nàng bị thương, ta...”
Tống Vĩnh Kỳ rất rõ trong tim mình tồn tại một mãnh thú, nếu như Ôn Yến ở đây, con thú này cuối cùng sẽ xông ra, lý trí của y sau khi không theo khống chế, Ôn Yến sẽ chịu tổn thương.
Y không dễ gì mới tìm được Ôn Yến, là vì bảo vệ, vì yêu, không phải là vì để cô lo lắng, không thể để cô buồn, không thể để cô chịu chút tổn thương nào. Truyện Mạt Thế
“Kỳ, ta ở trước mắt chàng, chàng không muốn ta, chàng là muốn nữ nhân khác có phải không? Nếu như phải, ta đi gọi nàng ta.” Lời nói của Ôn Yến rất nhẹ, lại như sấm sét vang lên trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, y bỗng quay đầu, vội ôm Ôn Yến vào trong lòng, hô hấp của y gấp gáp, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trong cổ họng lại là tiếng mãnh thú kêu gào, y nói: “Ôn Yến, đừng đi, đừng vứt bỏ ta.”
Ôn yến cảm thấy trái tim của mình đau đớn như bị dao cứa qua.
Y nói đừng vứt bỏ ta...
Nam nhân kiêu ngạo, mạnh mẽ, cháy bỏng đó xông vào trong cuộc đời của cô, vậy mà sợ cô vứt bỏ y.
Ôn Yến không dám lên tiếng nữa, cô vứt bỏ y quá nhiều lần rồi, dùng cách hy sinh bản thân để thành toàn cho y, vứt bỏ y, mặc kệ y bằng lòng hay không, mặc kệ y phải trải qua đau khổ và tổn thương như nào...
Có lẽ thế nhân đều sẽ nói Ôn Yến yêu Tống Vĩnh Kỳ đến mức ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, lại không có ai nói Tống Vĩnh Kỳ y trong những ngày tháng không có Ôn Yến sống dày vò đau khổ cỡ nào.
Cuối cùng, cô mới là người sai nhiều nhất.
Cô nhấc chân, từ từ hôn lên môi của Tống Vĩnh Kỳ, chỗ đó có sự dịu dàng mà mình quen thuộc nhất, cũng là cảm giác mà cô khó bỏ nhất, cũng có độ ấm đem bản thân thiêu đốt.
Y nhắm mắt, hưởng thụ hương thơm hợp hồn của giấc mơ này, để mặc bản thân trầm luân trong nụ hôn kỳ lạ này.
“Ôn Yến, có thuốc khiến ta khắc chế một chút không, ta như này, sẽ làm nàng bị thương.” Khi Tống Vĩnh Kỳ phủ người ôm Ôn Yến muốn đi về phía giường. Y bỗng nhớ đến điều gì đó, khẽ hỏi.
Cho dù đã nhuốm đầy dục vọng, cho dù đến lúc này, Tống Vĩnh Kỳ vẫn không quên thân thể của Ôn Yến, một kiếp này, đây là lần đầu tiên của bọn họ, y...
“Bỏ đi, Ôn Yến, châm cứu giúp ta, đè ngọn lửa xấu xa này xuống, ta muốn đợi đến ngày chúng ta đại hôn, đợi đến ngày chúng ta động phòng hoa chúc, ta...” Tống Vĩnh Kỳ thở dài, đưa ra quyết định.
Ôn Yến không nói chuyện, chỉ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, hồi lâu mới nói một câu: “Chỉ cần là chàng, mặc kệ ở đâu, mặc kệ khi nào, ta đều cam tâm tình nguyện.”
“Ôn Yến.” Lời nói của Ôn Yến lập tức quét sạch toàn bộ lý trí của Tống Vĩnh Kỳ, y hôn Ôn Yến, một lúc sau, y mới khẽ nói một câu: “Châm cứu đi, cầu xin nàng.”