Tống Vĩnh Kỳ liếc xéo cô một chút: "Thật sao? Vậy ngươi xích lại gần nghe lại một chút!" Dứt lời, đưa tay kéo một phát, cô liền bị ngã vào trong lồng ngực chàng, mặt cô đỏ lên, hai tay chống lên lồng ngực của chàng, vội la lên: "Chàng nói chuyện nhỏ giọng một chút, một khi để người khác nghe được, sẽ xấu hổ cỡ nào chứ!"
Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói: "Hoàng huynh và Dương đại nhân đã đi Thiên Điện từ sớm, bọn nô tài ai dám nghe lén?" Nội lực của chàng đã khôi phục, vừa rồi Ôn Yến ở ngoài cửa cùng Vương gia Trí Viễn nói chuyện vài câu, hiển nhiên cũng rơi vào trong tai chàng.
Một tay Ôn Yến chống đỡ bộ ngực của chàng, một tay chà xát loạn xạ mặt của chàng một chút: "Được, chúng ta cũng nên mau chóng tới đi, đừng để người ta đợi lâu."
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: "Dù sao Bản vương đã là người tàn phế, bọn họ có thể chờ sẽ chờ, không thể chờ sẽ tự mình bàn bạc."
Vành mắt Ôn Yến đỏ lên, ngước mắt nhìn chàng: "Ta không thích nghe chàng nói kiểu cam chịu như thế này."
Nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế, chàng hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, giả vờ như không nhịn được nói: "Được rồi, dài dòng quá!"
"Chê ta dài dòng ta ngậm miệng lại là được." Ôn Yến tức giận nói: "Ai bảo chàng hầu như toàn nói lời ta không thích nghe? Chàng không nói ta sẽ không dài dòng."
Tống Vĩnh Kỳ quay mặt đi không nhìn cô, nhưng trong lòng lại bởi vì cô tức giận mà ngọt ngào. Trong lòng biết là vì cô lo lắng nên cô mới có thể nói như vậy, không biết vì sao chán ghét trước đó đối với cô bây giờ đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là một loại tình cảm hoàn toàn mới, một loại rung động tim đập rộn lên.
Chỉ là, trong lòng của chàng cũng không phải là hoàn toàn vui vẻ, nếu như chàng vẫn là chàng của ngày xưa, chàng nhất định sẽ không do dự chút nào, sẽ dùng hết toàn lực đi tranh giành cô. Nhưng bây giờ, chàng đã là một người tàn phế, còn có tư cách gì muốn cô bởi vì áy náy mà ở lại bên cạnh chàng? ?
Mặc dù, trên danh nghĩa cô là Vương phi của chàng, nhưng chàng biết lúc trước đi núi Thiên Lang, cô đã hết hi vọng đối với chàng, không còn giống như trước kia không muốn xa rời. Bây giờ cô có thể đối với chàng như vậy là do chàng vì cứu cô mà bị thương, trong lòng đang áy náy, cho nên tiếp tục ép buộc mình thích chàng.
Cho nên, lúc cung nhân khiêng chàng tới Thiên Điện, chàng ngắm nhìn bóng lưng mỹ lệ của Ôn Yến, trong lòng lại là cảm giác nặng nề mà thương cảm.
Mặc dù Tống Vĩnh Kỳ là Công bộ Thượng thư, nhưng chàng mới nhậm chức thời gian không lâu, những chuyện ở đây vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay, cho nên trên cơ bản vẫn là Dương đại nhân giảng giải đường sông cho Ôn Yến. Tống Vĩnh Kỳ thỉnh thoảng cho một vài ý kiến, cũng là mười phần đúng trọng tâm.
Mặc dù Ôn Yến không phải chuyên gia đường sông, nhưng vì lúc còn ở hiện đại thích đọc sách, nhiều phương diện tri thức cũng từng đọc lướt qua, đối với kiến thức cơ bản trị thủy và đường sông cùng khá hiểu rõ, kiến thức này của cô cũng không phải là nông cạn, mà là tổng hợp những gì cô đã đọc qua về nhận thức và quan niệm của chuyên gia phát biểu ở trên tạp chí khoa học. Với nhận thức và quan niệm này là có thể có ý tưởng rõ ràng, cô thử đưa ra ý tưởng của mình một chút, Tống Vĩnh Kỳ liền dựa theo ý tưởng của cô nói ra các loại đề xuất.
Những đề xuất này đều có điểm sáng, Dương đại nhân rất là vui sướng nói: "Vương gia, không bằng ti chức trở về suốt đêm soạn một phần tấu chương ngày mai dâng lên cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng xem qua có thích hợp hay không."
Tống Vĩnh Kỳ hơi gật đầu: "Cũng được, trước tiên ngươi trở về thiết kế cho tốt, ngày mai đưa tới cùng Bản vương xem qua, nếu có chỗ nào không thích hợp Bản vương sẽ cùng ngươi bàn bạc." Dương đại nhân hài lòng rời đi, Vương gia Trí Viễn không rành việc này cho nên cũng không đưa ra ý kiến, chỉ là thấy Tống Vĩnh Kỳ khôi phục hăng hái ngày xưa, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Lúc Ôn Yến tiễn chàng ta rời đi, chàng ta nhỏ giọng hỏi Ôn Yến: "Thượng quan ngự y kia và ngươi là quan hệ như thế nào?"
Ôn Yến hơi ngạc nhiên: "Có quan hệ gì sao? Không có, trước đó ta cũng không biết hắn."
Vương gia Trí Viễn kinh ngạc: "Vốn không quen biết, tại sao ngươi lại ra mặt vì hắn?"
"Mệnh người này gặp nguy, quen biết hay không quen biết có quan trọng không?" Ôn Yến cười nhạt một tiếng: "Hắn bị oan uổng, ngươi biết ta biết, Hoàng Thượng cũng biết, tất cả mọi người đã biết rõ sự tình, cũng nên có người mở miệng ra, nếu không, nếu Đao phủ một đao chém xuống, chính là một cái mạng."
Tính mạng con người ở trong lòng Ôn Yến vô cùng quan trọng. Ở trong bệnh viện, có đôi khi tất cả nhân viên y tế dùng hết tâm huyết của mình đi cứu chữa cho một người bệnh nhân, không tiếc phải trả một cái giá thật là lớn, trong thiên hạ, còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng con người?
Vương gia Trí Viễn thực lòng bái phục, tán thưởng nói: "So với Bạch Lan ngươi, bản vương thật sự rất hổ thẹn."
Ôn Yến cười cười: "Vương gia, chúng ta là người, lấy việc vì người khác vốn là căn bản làm người, xót thương đồng loại, đến động vật đều làm được như vậy, huống chi con người?"
Dứt lời, nàng cười nhẹ nhàng trở về.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn ở trong Thiên Điện vẽ bản đồ, được Ôn Yến chỉ điểm, chàng cảm thấy việc chuyển nước từ Nam ra Bắc cũng không phải không có khả năng thực hiện, mặc dù công trình này to lớn nhưng có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ngăn chặn hậu hoạn.
Ôn Yến không quấy rầy chàng, lấy kim châm mang theo người ra xem.
Người bên điện Sơ Dương kia tới truyền lời, nói tình hình Hoàng tôn gần đây ổn định, bởi vì phơi nắng liên tục mấy ngày, lại uống đơn thuốc sốt Ngự y kê, đã giảm sốt.
Nhưng hai ngày sau, lại sai người đến truyền lời nói vẫn nôn chớ như cũ và khóc nhiều, mà kèm theo có phát sốt, thậm chí sốt cao không hạ, có hiện tượng co giật, Ôn Yến đi qua xem, nhưng cô cuối cùng không dám châm cứu, cũng không dám giải phẫu, cũng không có cách nào chữa.
Mà Vương phi của Trí Viễn rốt cuộc cũng biết tình hình của An Nhiên, nàng ta rất thương tâm, ở trước giường An Nhiên khóc đến té xỉu, khuyên cũng không khuyên nổi.
Vương phi của Trí Viễn thỉnh cầu Ôn Yến, đem tất cả hi vọng đều đặt vào trên người Ôn Yến, lần này Ôn Yến không xúc động giống lần trước như vậy, thật ra lần trước cô thật sự rất mạo hiểm, không có thuốc tê, không có công cụ khử trùng giải phẫu, cơ bản biện pháp gì cũng không có, cứ như vậy khai đao mổ đẻ, nếu Vương phi có lây nhiễm cũng là tai vạ khó thoát.
Lần trước, là biết rõ khó sinh, cộng thêm cô thực sự cũng cảm thấy mổ lấy con là một giải phẫu đơn giản, ngoại trừ biện pháp chữa bệnh lạc hậu, cô làm giải phẫu vẫn này là không có vấn đề. Nhưng lần này tình hình Hoàng tôn An Nhiên không giống, thứ nhất, cô không chẩn đoán được chính xác nguyên nhân bệnh vàng da của Hoàng tôn. Thứ hai, cô đối với thuật châm cứu còn chưa có hoàn toàn nắm rõ, hoặc là có thể nói cô không biết bên trong thuật châm cứu ghi lại phải chăng có thật sự chính xác.
Nửa điểm nắm chắc cô cũng không có, hiển nhiên cũng không dám hứa hẹn điều gì ở trước mặt Vương phi.
Gia Cát Minh cũng đi qua nhìn Hoàng tôn, Gia Cát Minh chính là thần y, một câu nói của ông ta khiến vợ chồng Vương gia Trí Viễn hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta nói: "Từ lúc mang thai đã bị bệnh, không có cách nào cứu chữa."
Du phi thương tâm quá độ, nhất thời không còn lý trí, lại trách tội lên Ôn Yến, nói Ôn Yến mấy ngày nay chỉ lo cho Tống Vĩnh Kỳ, cũng không tới chăm sóc cho An Nhiên, còn nói hôm đó cô ở trước mặt Thái hậu nói có cách, cuối cùng lại làm cho tất cả mọi người thất vọng. Bà ấy ở ngay trước mặt Hoàng hậu đối mặt với Ôn Yến chửi ầm lên, tức giận đến mức khiến Hoàng hậu nhất thời đau lòng làm bệnh cũ tái phát, triệu gấp Ngự y, cuối cùng kinh động đến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ mắng mỏ Du phi, Du phi lúc này mới yên tĩnh lại.
Tống Vĩnh Kỳ từ chỗ tiểu Chi biết được Ôn Yến bị Du phi mắng chửi, chàng rất tức giận, muốn tìm Du phi tranh luận, Hoàng hậu khuyên nhủ chàng mãi, đồng thời dặn chàng quên đi việc này, chớ có bởi vì chuyện này mà tranh đấu với Vương gia Trí Viễn, đả thương tình cảm huynh đệ, còn nữa, cuối cùng thì Du phi cũng là phi tần của Hoàng đế, chàng nhìn thấy Du phi cũng phải gọi một tiếng Mẫu phi, kính trọng bề trên, nếu chàng bởi vì Ôn Yến mà đi tìm Du phi, cho dù ngoài miệng Hoàng Thượng sẽ không nói gì, nhưng khó tránh khỏi trong lòng sẽ có ý nghĩ khác.
Tống Vĩnh Kỳ nghe Hoàng hậu khuyên, nhưng đến cùng vẫn còn tức giận, cũng đau lòng Ôn Yến, cho nên lúc Ôn Yến đến thăm chàng, cố ý lôi kéo cô ở dưới hành lang ngắm hoa quế, nhớ lại đủ loại chuyện nguy hiểm lúc ở cùng cô trên núi Thiên Lang, để cho cô cảm thấy khi đó dường như toàn bộ nguy hiểm trên thế gian đều ập đến, bị người khác mắng vài câu có là gì?
Hiển nhiên Ôn Yến biết tâm ý của chàng, thật ra trong lòng cô khổ sở không phải do bị Du phi mắng, bị mắng chửi đã thành thói quen, làm Bác sĩ dù thế nào cũng sẽ bị người nhà bệnh nhân mắng chửi, mà thậm chí cô còn suýt chết trong tay người nhà bệnh nhân, thật sự cô không hề đem lời Du phi mắng cô để ở trong lòng.
Cô khổ sở chính là vì cô chỉ có thể trơ mắt nhìn An Nhiên rời đi, mà mình không có cách nào.
Nhược điểm của Tây y là ở chỗ rất nhiều bệnh tật cần phải dựa vào dụng cụ mới có thể chẩn đoán chính xác, ở nơi thiết bị chữa bệnh lạc hậu, chỉ dựa vào kinh nghiệm lâm sàng, thật đúng là không dám chuẩn đoán. Nhớ tới lúc còn làm việc ở bệnh viện, ngoại trừ bệnh nhân bị cảm lạnh, dường như rất nhiều bệnh việc đầu tiên đều là đi chụp hoặc là thử máu, cũng đều dựa vào những số liệu này để chẩn đoán bệnh tình. Cô cảm thấy mình không phải là Bác sĩ, chỉ là biết cách nhìn số liệu con người mà thôi.
Ngày hôm đó, từ lúc bắt đầu hoàng hôn, bầu trời liền bao phủ một tầng mây đen thật dày, tối tăm mờ mịt che đậy mặt trời lặn.
Đến giờ Dậu ba khắc, trời lại bắt đầu lác đác mưa nhỏ. Sau khi dùng qua bữa tối, mưa rơi càng lúc càng lớn, ngày mùa thu rất ít có sấm sét, nhưng đêm đó, sấm sét vang trời, mưa rào tầm tã giống như giữa hè.
Trong điện Sơ Dương, một mảnh tình cảnh bi thảm.
Hoàng tôn An Nhiên đã lâm vào hôn mê, bắt đầu từ hôm qua luôn sốt cao không hạ, các Ngự y đã hoàn toàn bó tay, đành phải trơ mắt nhìn xem Hoàng tôn An Nhiên thống khổ giãy dụa ở ranh giới sinh tử.
Vương phi của Vương gia Trí Viễn đau khổ như điên, ôm An Nhiên khóc đến mức chết đi sống lại. Sau lại thấy An Nhiên co giật trong lúc hôn mê, nàng ta lại không để ý cơ thể của mình suy yếu, đi ra ngoài sân trong đình viện hoa cỏ thưa thớt quỳ dưới mưa cầu nguyện trời xanh, cầu cho ông trời thương hại, như thế nào cũng không khuyên nổi, Vương gia Trí Viễn đành phải ôm nàng ta, dùng thân thể che gió che mưa cho nàng ta, nhìn hai vợ chồng thương tâm gần chết, khiến cho người ta nhìn thấy cũng không chịu được vành mắt thấm ướt, trong lòng thương cảm khó chịu.
Du phi cũng có vẻ tỉnh táo hơn so với trước đó, bà ấy lệnh cho tất cả cung nhân lui ra, chỉ còn lại một mình bà ấy ở trong điện chăm sóc Hoàng tôn. Trước kia Thái hậu và Hoàng hậu cũng đã đến xem qua An Nhiên, biết An Nhiên không qua được, bệnh tim đau thắt của Thái hậu phát tác, được đưa về điện Thọ An, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đang ở bên cạnh Thái hậu hầu hạ an ủi, chỉ sợ Thái hậu lại xảy ra chuyện gì đó.
Long Phi và Lam ngự y chờ ở bên ngoài hành lang cửa điện Sơ Dương, thần sắc trang nghiêm. Hai người bọn họ đều biết, Hoàng tôn An Nhiên vừa chết, chờ đợi bọn họ hoặc là giam vào tù, hoặc là hạ lệnh xử tử. Triều đại các đời đều là như thế, người trong Hoàng thất, hoàng thân quốc thích thân phận cao quý. Cho dù bởi vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, luôn luôn muốn giết người chôn cùng, mà lần này, bệnh tình của Hoàng tôn đến chết vẫn không rõ, Hoàng Thượng tức giận, như thế nào lại nương tay?
Thời điểm khi hai người biết bệnh tình Hoàng tôn chuyển biến xấu, cũng đã cáo biệt cùng người nhà.
"Long huynh..." Lam ngự y có vẻ hơi khó chịu trong lòng, từ đầu đến cuối trong ánh mắt thoáng ánh lên khao khát, một vòng khao khát nhìn nhau, ông ấy chỉ kêu to Long Phi một tiếng, nhưng lại không biết có thể nói gì.
Long Phi biết trong lòng của ông ấy vô cùng sợ hãi, mình không phải là không? Thần sắc hắn phức tạp, âm thầm thở dài một hơi: "Ta tin nhầm Ninh An vương phi!"
Hắn được ăn cả ngã về không, đặt hy vọng ở Ôn Yến, cho là Ôn Yến có biện pháp chữa khỏi cho Hoàng tôn, kỳ thật, nếu không phải trước đó Ôn Yến cho Hoàng Thượng và Du phi hi vọng, nói bệnh của Hoàng tôn An Nhiên có lẽ có biện pháp trị được, như vậy, có lẽ Du phi nương nương cũng sẽ không tức giận thành như vậy.
Lam ngự y nhớ lại hôm Vương phi Trí Viễn sinh con, ông ấy vẫn luôn ở đó chứng kiến y thuật của Ôn Yến. Bây giờ nghe Long Phi nói như vậy, trong lòng cũng không quá đồng ý, chỉ là trong lòng đang đắng chát thương cảm, cũng chỉ là lầm bầm vì Ôn Yến cãi lại một câu: "Làm đại phu, luôn luôn mang lại điều tốt nhất, lại quên đi cuộc sống vốn là vô thường, sinh lão bệnh tử, thì đừng mong chờ nhàn!"
Tiếng mưa rơi đập vào cây ngô đồng, gió lạnh vù vù cuốn theo vài phần khí lạnh đập vào mặt, hai người đều không nói gì, lẳng lặng chờ đợi số mệnh thuộc về bọn họ.
Cùng đồng nhất với số mệnh của bọn họ còn có Hoàng tôn An Nhiên. Thằng bé đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không co giật nữa, không có đau đớn, hô hấp yếu ớt, thoi thóp, Du phi vẫn luôn nắm chặt tay nhỏ non nớt của thằng bé, trong lòng tính toán tất cả mọi trường hợp, lại nói không ra tức giận và thống hận trong lòng.
Ôn Yến ở điện Chiêu Dương, khép lại kim châm thuật, nghe tiểu Chi bẩm báo, trong lòng không khỏi khổ sở.
Cuối cùng, khuôn mặt cô trầm xuống, cởi váy ra kéo ống quần lên, nhìn vết thương đã nát rữa trên chân mình, cô dùng tay ấn ấn xuống, cũng không thấy có mảy may đau đớn. Trong lòng cô nảy ra một chút khẩn trương, cùng lắm thì, có thêm một cái mạng, dù sao, mình cũng là người đã chết qua một lần.
Cô cầm bao kim châm, dưới sự ngạc nhiên nhìn chăm chú của tiểu Chi, chạy vội ra ngoài.
Cô một đường chạy rất nhanh, bởi vì đang gió lớn mưa rào, đèn soi đường cũng lộ ra mười phần ảm đạm, gần như nhìn không rõ con đường, mà đường xá đi điện Sơ Dương trơn ướt, cô bị ngã mấy lần, toàn thân ướt đẫm, chật vật không thôi, ở cửa đại điện của điện Sơ Dương, bởi vì bước chân gấp loạn, nặng nề mà chạy nên húc vào cửa đá Vân Thạch, vết thương đã khỏi hẳn trước đó lại lại toác ra chảy máu, tơ máu hòa với nước mưa chảy xuống mặt, trông có mấy phần đáng sợ lạnh thấu xương.
Vợ chồng Vương gia Trí Viễn đang quỳ gối trong đình viện, ngẩng đầu nhìn thấy có người xông tới, mà bởi vì đang mưa rơi khá lớn, ánh đèn lờ mờ, lại không nhìn rõ ràng được người đến là ai.
Cô không để ý cung nhân ngăn cản và ánh mắt ngạc nhiên của hai vị ngự y, xông thẳng vào phòng ngủ của An Nhiên. Vương gia Trí Viễn mau lẹ đứng dậy, ý đồ ngăn cô lại, nhưng bước chân của cô rất nhanh, lúc chàng ta chặn lại cô, cô đã đứng ở bên trong nội điện.
Lúc Du phi liếc thấy cô cũng bị dọa một trận, chờ thấy rõ cô, không khỏi lạnh lùng mà nói: "Muội bộ dạng này đến đây, là muốn dọa tôn nhi của Bản cung ư? Nó đã sắp đi, muội không thể để nó lặng yên mà đi à?"
Ôn Yến không lên tiếng, nhịp tim cực nhanh, không biết là bởi vì một đường chạy băng băng mà tới hay là bởi vì có sinh mệnh sắp ở trước mặt cô tan biến, tóm lại, lòng cô cho dù như thế nào cũng không yên ổn được. Cô ngắm nhìn An Nhiên, An Nhiên chỉ còn hơi thở yếu ớt, dường như chỉ còn một hơi duy trì, chính là chờ cô đến.
Cô lấy châm bao ra, nhìn Du phi và Vương gia Trí Viễn nói: "Cùng lắm là, có thêm một cái mạng của ta đi."
Mà tiểu Chi thấy cô chạy ra ngoài, đuổi theo mấy bước thấy đuổi không kịp, đành phải trở về bẩm báo Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ hỏi tiểu Chi trước khi cô đi ra ngoài nói cái gì, tiểu Chi nói rõ sự thật, nói cô hỏi tình hình của An Nhiên.
Tống Vĩnh Kỳ trầm mặc nửa ngày, dứt khoát nói: "Sai người đưa Bản vương đến điện Sơ Dương!"
Tiểu Chi giật nảy mình: "Vương gia, bây giờ bên ngoài đang đổ mưa to, thân thể của ngài còn chưa khôi phục, không nên ra ngoài!"
Con ngươi Tống Vĩnh Kỳ trừng một cái, cả giận nói: "Còn nói nhảm nhiều như vậy? Nhanh đi!"
Tiểu Chi không có cách nào khác, đành phải ra ngoài truyền lệnh.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ đi đến điện Sơ Dương, ngoài điện hoàn toàn yên tĩnh. Hơn mười người cung nhân đang chờ ở ngoài hành lang bên trong điện, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm túc.
Trong lòng của chàng trầm xuống, chỉ huy bọn thị vệ vội vàng nâng chàng lên tiến vào nội điện, chỉ là, còn chưa đi lên bên trên thềm đá, liền thấy cửa lớn kẽo kẹt một tiếng mở ra, mưa rơi lớn như vậy hình thành một tấm rèm ảm đạm, chàng ngưng mắt nhìn lại, thấy Ôn Yến thần sắc đờ đẫn đi ra, bước chân loạng choạng, trên mặt có máu, cô ngẩng đầu nhìn chàng, vươn tay, dường như muốn cho người đỡ cô, chỉ là, thân thể cô mềm nhũn, lặng yên trượt xuống ở trước hành lang.
Tống Vĩnh Kỳ thấy trên mặt Ôn Yến có máu, tưởng rằng cô bị tra tấn, tức giận sôi sục, cổ họng bị một phen ngai ngái, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, dọa cho thị vệ luống cuống tay chân.
Mà Du phi thấy Ôn Yến té bất tỉnh, hướng về phía cung nhân và ngự y trước hành lang hô: "Nhanh, đỡ Ninh An Vương phi vào trong điện." Bà ấy ngẩng đầu nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ cũng ở ngoài điện, đồng thời nôn máu, thần sắc vô cùng không tốt, vội la lên: "Trời ơi, còn đứng ngây ra đó làm gì vậy? Cùng nhau đưa vào đi!"
Một cảnh luống cuống tay chân, đem đôi uyên ương đồng mệnh đưa vào trong điện, cho hai người ngự y riêng chẩn trị cho bọn họ.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ là tức giận sôi sục, huyết khí đảo lộn dẫn đến huyết dịch nghịch hành, chàng vận khí điều tức một chút, cũng không việc gì nữa.
Chỉ là Ôn Yến cũng không phải tốt như vậy, vết thương trên chân cô bị nhiễm trùng, người sốt nhiệt độ cao, bây giờ ngự y châm mấy châm xuống, vẫn còn chưa thấy tỉnh lại, người một cung vô cùng lo lắng.
Tống Vĩnh Kỳ nghe Vương gia Trí Viễn kể mới biết Ôn Yến cứu được An Nhiên, bây giờ An Nhiên hô hấp bình thường, đã tỉnh lại, hiện tại nhũ mẫu đang cho bú, thằng bé như đói như khát, khuôn mặt nhỏ đỏ lên liều mạng mút sữa thỏa thích, không có nôn mửa nữa.
Hi vọng sống sót như là mặt trời mới nhú ở trong điện Sơ Dương, chiếu sáng tim của mỗi người, đêm mưa lạnh lẽo này dường như cũng bị xua tan đi, trong phòng, đều là bầu không khí ấm áp mà hòa hợp.
Du phi sai cung nhân đi điện Thọ An báo tin vui, Thái hậu nghe vậy, lúc ấy đã tốt hơn nhiều rồi, giãy dụa muốn đi qua thăm An Nhiên, bị Hoàng đế khuyên can. Thái hậu vẫn không chịu, khăng khăng muốn đi qua, Đế hậu đành phải đi cùng bà.
Lúc Thái hậu đi đến điện Sơ Dương, Ôn Yến không đón tiếp, nằm hôn mê bất tỉnh ở gian phòng bên trong Thiên Điện.
Thái hậu nhìn qua An Nhiên, lại hỏi tình hình, liền vội vàng muốn đi thăm Ôn Yến.
Nhìn thấy Ôn Yến mặt trắng bệch, lại nhìn thấy vết thương trên trán cô nứt toác ra, cực kỳ đau lòng, dặn dò Long Phi và Lam ngự y: "Cho dù là dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho Ninh An Vương phi cho Ai Gia."
Long Phi và Lam ngự y quỳ trên mặt đất nhận lệnh, trải qua tai kiếp này, hai người bọn họ đối với Ôn Yến là vui lòng phục tùng cộng thêm thực tình cảm kích, cho nên, cho dù Thái hậu có ý chỉ hay không, bọn họ đều sẽ hết sức nỗ lực.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh người Ôn Yến, sắc mặt chàng cũng không tốt, Thái hậu biết được chàng vừa thổ huyết, lệnh cho chàng đi về nghỉ, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ lại khăng khăng muốn ở lại bên cạnh Ôn Yến chăm sóc cho cô.
Hoàng hậu sinh lòng vui vẻ, nhỏ giọng nói với Thái hậu: "Cũng tốt, hai vợ chồng bọn họ từ khi thành thân đến nay, vẫn luôn lạnh nhạt vắng vẻ, khó được chân tình như vậy, mẫu hậu, người liền để nó ở lại nơi này đi!"
Thái hậu ừ một tiếng, ánh mắt nhìn Ôn Yến, từ ái thương hại nói: "Đứa nhỏ này, cũng chịu quá nhiều khó khăn, nó nếu là tốt..." Bà đảo mắt nhìn Hoàng đế, nói: "Hoàng đế, con suy nghĩ thật kỹ, phong thưởng như thế nào cho con dâu của con!"
Phong độ Hoàng đế Thiên gia lộ rõ ở đây, ông lại cười nói: "Cho dù là nàng muốn sao trên trời, trẫm cũng phải tìm cách lấy cho nàng, mẫu hậu, người an tâm đi, không bạc đãi được cháu dâu của người đâu!"
Thái hậu ý cười vui thích, nếp nhăn nơi khoé mắt tản ra, đường cong ôn nhuận giống như là cái đuôi cá vàng, bà hơi gật đầu: "Rất tốt, trong lòng Ai gia lúc này, không nói ra được hết vui vẻ."
Nhũ mẫu ôm Hoàng tôn An Nhiên đi vào trước mặt Thái hậu, vui vẻ nói: "Nô tỳ còn muốn báo tin vui cho Thái hậu nương nương đây, từ hôm đó đến giờ, Hoàng tôn còn chưa có uống qua nhiều sữa giống đêm nay như thế, xem ra, không lâu nữa, Hoàng tôn sẽ trở thành một đứa bé mập mạp!"
Thái hậu vô cùng vui vẻ, cười ha ha nói: "Tốt, đứa bé mập mạp là tốt, tay nhỏ bắp chân giống một đoạn củ sen mới làm cho Ai gia vui vẻ, thưởng, Chung Chương, truyền lệnh xuống, mỗi một cung nhân trong điện Sơ Dương, thưởng hai ngân lượng!"
Chung Chương cười lĩnh mệnh, cung nhân cũng là vui mừng không thôi.
Một khối đá lớn trong lòng Vương phi Trí Viễn rơi xuống, bây giờ thấy An Nhiên mạnh khỏe, trong lòng cũng vui vẻ, mỉm cười nhìn Thái hậu nói: "Hoàng tổ mẫu, quá béo thế nhưng cũng không tốt, cẩn thận sau này thằng bé mượn cớ vào cung thăm người, ăn sạch mỹ thực trong cung của người!"
Đám người cười vang, Thái hậu lại càng vui vẻ, luôn miệng nói: "Thằng bé thích ăn cái gì, Ai gia liền cho thằng bé ăn cái đó, nào phải đến ăn chực? Ăn sạch mới tốt, người khỏe mạnh mới có thể ăn, mấy ngày thằng bé không uống được sữa kia, trong lòng ai gia đều khó chịu, rất khổ sở!"
Mọi người nghe vậy, nhớ tới tình hình mấy ngày trước kia, cũng đều âm thầm thở dài, may mắn từ bóng tối. Nhìn Ôn Yến lại càng nhiều thêm mấy phần thương tiếc và cảm kích.
Du phi quỳ gối trước mặt Thái hậu, hổ thẹn mà nói: "Thần thiếp có tội!"
Thái hậu khó có được vui vẻ, lại là thấy bộ dạng này của bà ấy, không khỏi hơi tức giận, cau mày nói: "Đang êm đẹp, ngươi quỳ cái gì ? Có tội tình gì? Giờ phút này Ai gia cũng không muốn nghe chuyện không tốt!"
Du phi rơi lệ, nói: "Hôm qua, bởi vì thần thiếp thương tâm quá độ, lại nói ra lời độc ác đối với Bạch Lan, mắng chửi nàng, khó có được chính là nàng bỏ qua hiềm khích lúc trước, tại lúc An Nhiên lâm nguy, ra tay cứu giúp, nếu không có nàng, An Nhiên tối nay đại khái..."
Chuyện Du phi mắng nhiếc Ôn Yến, Hoàng đế và Hoàng hậu đều hiểu được. Chỉ là giấu diếm Thái hậu, không có bẩm báo cho bà.
Thái hậu nghe thấy Du phi nói vậy, liên tục dậm chân, chỉ trích nói: "Ai gia nói ngươi cái gì tốt đâu? Dù cho là tức giận sôi sục, sao lại có thể mắng ân nhân cứu mạng con dâu và cháu trai ngươi? An Nhiên bị bệnh cũng không phải do Bạch Lan tạo thành, ngược lại, Bạch Lan luôn tận tâm tận lực cứu chữa thằng bé, dụng tâm như thế nào, Ai gia nhìn thấy ở trong mắt cũng cảm động, ngươi há có thể ngang ngược vô lý như thế? Nếu đổi lại là ngươi bị người ta chửi bới như thế, nếu là có cách cứu An Nhiên, cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn. Ai gia thấy ngươi xưa nay nhạy bén nhân ái, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như thế? Ngươi thỉnh tội với Ai gia cũng vô dụng, chờ sau khi Bạch Lan tỉnh lại, ngươi tự mình xin lỗi nàng, để trong lòng nàng không còn khúc mắc, dù sao, bây giờ nàng cũng là nghĩa mẫu của An Nhiên, cùng ngươi, Vân Cương và Dĩnh Nhi, đều là quan hệ mật thiết. Bởi vì hôm nay vui vẻ, Ai gia sẽ không trừng phạt ngươi, chỉ là, ngươi đến chăm sóc tốt cháu dâu ai gia, nếu không Ai gia cũng không tha cho ngươi."
Du phi liên tục nói phải, chuyển mắt nhìn về phía Ôn Yến, đều là vẻ mặt xấu hổ và ân hận áy náy.
Tống Vĩnh Kỳ nghe Du phi nói, thần sắc mới hòa hoãn lại một chút, chàng vốn cũng là muốn đòi lại công đạo cho Ôn Yến, miễn cho cô phải chịu nhục, bây giờ thấy Du phi tự ở trước mặt Thái hậu thỉnh tội, trong lòng cũng liền bình hòa rất nhiều.
Chỉ là, trong lòng của chàng bỗng nhiên tự oán hận mình, nhìn Ôn Yến, hung hăng oán thầm: Nếu ngươi tỉnh lại, Bản vương cũng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy. Bảo ngươi chữa khỏi vết thương, ngươi lại mỗi ngày không có việc gì chạy ngược chạy xuôi, không yêu quý thân thể của mình chút nào.
Ngày hôm sau, Ôn Yến được đưa về điện Chiêu Dương, trở về không lâu, liền ung dung tỉnh lại.
Đầu tiên đập vào mi mắt, là con ngươi lo lắng mà hơi giận của Tống Vĩnh Kỳ, cô sững sờ một chút, đầu óc mới nhớ tới chuyện đêm qua, cô vô thức sờ sờ trán của mình, có chút ảo não nói: "Chắc là sẽ để lại vết sẹo!"
Tống Vĩnh Kỳ thấy cô tỉnh lại, buông tảng đá trong long xuống, lại nghe thấy cô nói lời này, không khỏi lạnh lùng thốt ra: "Để lại vết sẹo tính là gì? Chết mới tốt."
Ôn Yến tự biết hổ thẹn, liền đổi giọng mềm mại dụ dỗ nói: "Bộ dạng tức giận của chàng, thật là không đẹp trai."
"Dáng vẻ ngươi không nghe lời, thật sự khiến cho người khác tức giận, Dương Bạch Lan, Bản vương cảnh cáo ngươi, lần này trước khi miệng vết thương của ngươi chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đừng mơ tưởng xuống đất nửa bước." Chàng hung tợn nhìn chằm chằm cô nói.
Ôn Yến thở nhẹ: "Cậy quyền!"
Tống Vĩnh Kỳ hừ một tiếng: "Dám xuống giường, xem Bản vương không cậy quyền đánh gãy chân chó của ngươi?"
"Ta là người, không phải chó!" Cô đuối lý nhỏ giọng cãi lại.
Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một chút: "Ngươi và mẫu hậu Tiểu Hồ, tỷ muội hai người đều giống nhau, khiến cho người ta không bớt lo."
Ôn Yến trợn mắt một cái, tỷ muội hai người? Tiểu Hồ là một con chó trắng nhỏ, vẫn chỉ là một con chó trắng nhỏ tinh nghịch và mập mạp.
Tiểu Chi ở một bên phụt một tiếng bật cười, thấy Ôn Yến quăng tới ánh mắt ai oán, lập tức an ủi: "Quận chúa, không sao đâu, Tiểu Hồ vô cùng khả ái!"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn tiểu Chi một chút, nói: "Heo con vừa ra đời cũng vô cùng đáng yêu, quận chúa nhà các ngươi, là loại đáng yêu này sao?"
Mặt Tiểu Chi đỏ lên không dám cười, nói, bây giờ nhìn bộ dạng của quận chúa, thật là có mấy phần giống heo con vừa ra đời, bên trong chật vật lộ ra trắng nõn.
Ôn Yến dứt khoát dùng chăn mền che kín đầu, buồn buồn nói: "Cứ việc giễu cợt ta, ai mà không có lúc bị người khác cười?"