Tống Vĩnh Kỳ bình thản liếc nhìn Dương Bạch Phi một cái, nói: "Thật ngạc nhiên, ngự y cũng chưa nói chắc chắn, sao ngươi lại nói bản vương cả đời không đi được nữa vậy?"
Dương Bạch Phi khóc nói: "Đương nhiên ngự y sẽ không nói đến kết quả xấu nhất rồi, Vương gia, nàng ta hại chàng thành thế này, sao chàng còn đối xử tốt với nàng ta vậy chứ?"
Tống Vĩnh Kỳ không có cảm xúc gì nói: "Ai nói là nàng hại bản vương? Bản vương không bằng người khác, có thể nhặt được mạng về là tốt rồi."
Ôn Yến nghĩ tới trận chiến trong núi kia, chắc chắn là cực kỳ thê thảm. Trong lòng không biết vì sao có chút khổ sở, thật ra chàng đã ôm suy nghĩ chắc chắn phải chết mà quyết tâm đấu một trận tử chiến với bọn sơn tặc kia. Nếu hôm ấy không phải chàng lừa nàng rời đi, kết cục của nàng chắc chắn sẽ thê thảm hơn chàng gấp trăm lần.
Ôn Yến quỳ xuống trước mặt chàng, muốn cởi quần chàng ra để xem chân chàng, nhưng lại bị chàng ngăn lại: "Không cần xem, ngự y cũng không có cách nào, nàng có xem cũng vô dụng, hơn nữa, Gia Cát Minh sẽ lập tức quay về Kinh, ông ấy là thần y, chắc chắn có thể chữa khỏi cho bản vương!"
Ôn Yến biết tuy rằng chàng nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu. Cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận được sự thật cả đời mình không thể đi được nữa, giờ phút này, có lẽ chàng đang giả vờ bình tĩnh sau di chứng chấn thương. Chàng trút hết ra ngoài còn tốt, bình tĩnh như thế này thật sự còn khiến người khác phải lo lắng hơn.
Tống Vĩnh Kỳ nói với Ôn Yến: "Nàng trước tiên phải nghỉ ngơi một lát đi, bản vương sẽ sai người đi hỏi thăm tình hình của An Nhiên, thật ra nàng cũng không cần quá nôn nóng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trong cung đã sớm ồn ào rồi."
Ôn Yến nghĩ lại thấy cũng phải, hy vọng việc phơi nắng và phương thuốc kia có thể giúp cho An Nhiên Hoàng tôn.
Nàng biết chàng lo lắng cho vết thương của nàng, mà nói ra cũng thấy lạ, nàng bây giờ giống như không có chuyện gì vậy. Lần nào cũng là như thế, vừa ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, tuy miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không thấy đau nữa
Giờ phút này, nàng cũng không rảnh quan tâm đến tình trạng của bản thân, bây giờ còn có hai người khiến nàng cực kỳ lo lắng.
Nàng nói: "Ta nghỉ ngơi, chàng cũng phải về nằm nghỉ đi, dưỡng thương cho tốt, ta tin chắc rằng, Vương gia chắc chắn sẽ khỏe lại." Nàng nói rất chắc chắn, là hy vọng của nàng, cũng là lời chúc của nàng.
Tống Vĩnh Kỳ từ chối cho ý kiến, bình tĩnh nói: "Có tốt hay không, bản vương cũng không sao cả, đời này đã đi qua nhiều con đường như vậy rồi, bây giờ cũng muốn nghỉ ngơi một chút!"
Dương Bạch Phi đỏ mắt nói: "Sao có thể không quan trọng được? Đương nhiên phải khỏe lên chứ, Vương gia võ công cao cường, sau này còn phải làm anh hùng rong ruổi nơi sa trường ra trận giết địch nữa, sao có thể cứ ngồi một chỗ không thể nào nhúc nhích thế này mãi được chứ?"
Tống Vĩnh Kỳ hình như không thích nghe lời như vậy, có vẻ có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại quát: "Người đâu!"