CHƯƠNG 144: LỪA GẠT
Ai cũng biết, thị nữ bên cạnh chủ nhân của Phi Long Môn, thật ra chính là trừ chủ nhân trong Phi Long môn là có thân phận tôn quý nhất. Nàng ta mặc dù có danh phận là thị nữ, đồng cấp với hộ pháp của Phi Long Môn, có thể hiệu lệnh tất cả mọi người trừ chủ nhân của Phi Long Môn.
Nữ tử trẻ tuổi như vậy, lại có thể được Tiên Hoàng Thái hậu xem trọng như vậy, hiếm thấy, nàng ta thật sự rất quyết đoán và có năng lực!
Loại tự hào của một người cha đối với sự giỏi giang của con gái mình, Ôn Yến hiểu được. Nhớ năm đó cô phẫu thuật một ca thành công, cha cũng lộ ra thần sắc này, dường như con gái của ông là người tuyết nhất. Loại tự hào này, cô hiện nay vẫn còn nhớ rất rõ.
Trong lòng hơi chua chát, nhớ đến người nhà, trong lòng luôn không thể buông tay. Cũng chính vì như vậy, Tư Không đại nhân thật sự là phụ thân của Thiên Sơn, như thế, cô rất vui nhìn cả nhà họ trùng phùng.
Ôn Yến nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ, may mắn Tư Không phu nhân tình hình không có chuyển biến xấu, mạch tượng đã dần ổn định lại, Gia Cát Minh và Ôn Yến tạm thới có thể yên tâm một chút.
Đêm nay Ôn Yến cần ở lại qua đêm ở Tư Không phủ, Trương lão phu nhân sắp xếp cho cô một phòng, cô từ chối, nói chỉ cần nghỉ ngơi ở ghế dài trong phòng Tư Không phu nhân thì được. Cô phải quan sát tình hình của Tư Không phu nhân bất cứ lúc nào.
Một đêm này, Tư Không phu nhân sốt cao không hạ, tình trạng này bình thường sẽ xuất hiện sau phẫu thuật, vết thương có thể bị nhiễm trùng, xưng viêm... Mà Ôn Yến lo lắng nhất không phải điều này, cô lo lắng tình trạng tan máu sẽ xảy ra.
Một đêm này Ôn Yến thật ra không có nghỉ ngơi, Tư Không đại nhân cùng mấy vị công tử thiếu phu nhân cũng không có đi nghỉ, luôn túc trực bên cạnh giường.
Nửa đêm, Tư Không đại nhân bỗng nhiên xuất hiện triệu chứng suy hô hấp, dưới tình hình không có máy thở, Ôn Yến chỉ có thể làm hô hấp nhân tạo, Gia Cát Minh vô cùng sùng bái cô. Vào thời đại thiết bị y tế còn lạc hậu này, may mắn, còn có nội công, nếu không, muốn chữa cũng khó, nó có thể bảo vệ tâm mạch vào thời khắc mấu chốt, khiến bệnh nhân có lực lượng chống đỡ.
Gia Cát Minh và Ôn Yến tâm tình căng thẳng cả một đêm, cuối cùng, trời gần sáng thì Tư Không phu nhân bớt sốt rất nhiều, Ôn Yến thấy bà ta không có xuất hiện triệu chứng không may, hơn nữa không có xảy ra tình huống tan máu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể hạ xuống rồi.
Cô nói với Gia Cát Minh: “Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối trở lại thay ca với ta, bà ấy mặc dù nói đã hạ sốt rồi, nhưng tình hình vẫn rất nguy hiểm, không thể rời đi được!”
Gia Cát Minh nhìn mắt cô tràn đầy tơ máu, đau lòng nói: “Không, ta còn có thể kiên trì được, người đi ngủ đi, tối hãy đến, ban ngày ta ở đây trông là được rồi.”
Ôn Yến còn muốn nói nữa, nhưng Gia Cát Minh kiên trì như vậy, nửa lôi nửa kéo đưa cô ra cửa, người của Tư Không phủ tự nhiên cũng không nguyện ý để cô đi, nhưng nhớ cô là một nữa tử yếu ớt đã thức trắng cả một đêm, quả thật cũng mệt lắm rồi, liền khuyên cô đi nghỉ sớm.
Tư Không đại nhân cũng nói: “Ôn đại phu nhân cơ hội này cùng Minh Châu... Thiên Sơn cô nương từ từ nói chuyện!” Ngừng một chút, ông ta lại thêm một câu: “Làm ơn!”
Ông ta cũng không gọi cô là Hoàng Quý phi nữa, đã khiến Ôn Yến có chút xúc động, nghe ông ta dùng giọng điệu một người cha cầu xin cô, trong lòng sao có thể không lộ vẻ xúc động được? Hơn nữa cô quả thật lo lắng cho Thiên Sơn, không biết cô nương ngốc kia có suy nghĩ linh tinh không, dù gì lúc này, nàng ta cũng cần một cái thùng rác cho nàng ta xả!
Với cả, nếu Tư Không phu nhân nếu biết con gái mà bà nhớ thương còn còn sống, bà ấy nhất định sẽ rất vui, cỗ lực lượng này, giúp Tư Không phu nhân chống đỡ được!
Cô trịnh trọng nói với Tư không đại nhân: “Nếu hôm nay có bất cứ ai đến hỏi tình hình của Tư Không phu nhân, xin phân phó hạ nhân, đều không được nói, cho dù có nói, cũng chỉ có thể nói chuyện không hay, không được tình hình phu nhân chuyển biến tốt lên.”
Tư Không đại nhân không hiểu, nghi hoặc nhìn cô: “Tại sao?”
Ôn Yến mỉm cười thần bí: “Chỉ cần nghe theo lời ta nói là được rồi, không cần hỏi tại sao, có những chuyện nói trắng ra, sẽ không còn thú vị nữa!” Nói xong, liền xua tay đi.
Tư Không đại nhân nhìn bóng lưng của Ôn Yến , thần sắc có chút đờ đẫn, trước ngày hôm qua, ông ta còn ghét nữ nhân này, hôm nay trong lòng lại có chút tôn trọng. Nếu không phải nghe Thiên Sơn nói, ông ta chắc sẽ không nhanh thay đổi cách nhìn về Ôn Yến, nhưng thế sự vô thường, có những người bĩnh tĩnh đối mặt, rành rành không phải sự thật, mà sự thật, lại rất có thể năng bị người có tâm cơ tận lực che giấu. Tiên đế sẽ làm chuyện như thế này, thật sự một chút cũng không kỳ lạ, trước khi băng hà, toàn bộ tin tưởng vào quốc sư, lại không ngờ quốc sư chính là cháu trai của ông ta, quay lại trả thù.
Ôn Yến về phòng, Thiên Sơn vẫn bần thần cả người, thấy Ôn Yến trở lại, nàng ta đứng dậy cầm lấy cái chổi, giả vờ quét dọn, thuận miệng hỏi: “Trở về rồi? Phu nhân của lão ngoan cố đó không sao chứ?”
Ôn Yến âm thầm cười, trên mặt tỏ vẻ rất đau lòng, cô thở dài một hơi, không nói gì rồi đi vào trong phòng.
Thiên Sơn sững ra một chút, vội vàng vứt cây chổi đi, cùng đi vào, nàng ta thấy Ô Yến ngồi trên ghế uống nước, tiến đến, bất an ngồi cạnh Ôn Yến, liếc nhìn Ôn Yến, thần sắc có chút cổ quái, nhưng không dám hỏi, chỉ chờ đợi Ôn Yến mở miệng.
Nhưng Ôn Yến cái gì cũng không nói, chỉ thở dài.
Thiên Sơn càng nóng lòng, giành lấy cái chén của cô hỏi: “Tư Không phu nhân không sao chứ?”
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, điềm nhiên nói: “Ngươi lo lắng cho bà ấy?”
“Ai lo lắng chứ? Bà ấy và ta cũng không có quan hệ gì, ta tại sao phải lo lắng cho bà ấy?” Thiên Sơn cố tình giả vờ lạnh lùng nói. Thật ra nàng ta cùng Tư Không đại nhân rất giống nhau, tính cách giống, đều rất ngoan cố, nhận định cái gì thì đều rất cố chấp.
Ôn Yến nói: “Ngươi đã không quan tâm bà ấy, thì hỏi bà ấy làm gì?”
Thiên Sơn căn cắn môi: “Là một người lạ, ta cũng hy vọng bà ấy không sao.”
“Ngươi không phải không thích nhà họ sao?” Ôn Yến hỏi ngược lại, cô lấy châm vàng trong hòm thuốc ra tiêu độc.
Thiên Sơn cũng không ngừng nói, có chút nôn lóng: “Lão già đó thật đáng hận, nhưng phu nhân của hắn ngược lại là một người tốt!”
“Ồ, ngươi lại không quen người ta, không cùng người ta tiếp xúc, sao biết bà ấy là người tốt? Phải rồi, người không giúp gì thì không cần ở đây, đi ra ngoài quét dọn đi!” Ôn Yến đuổi khéo nàng ta đi.
Thiên Sơn dậm chân, nàng ta giống như con kiến bò trên chảo lửa ấy, trán cũng bốc khói. Nhưng thấy Ôn Yến đã bận cả buổi, bản thân nếu hỏi nữa, không phải tố bản thân nàng ta rất để tâm sao, có điều trong lòng nàng ta không để ý đâu, Thiên Sơn đã nói với bản thân như vậy.
Cho nên nàng ta ngừng lại, lùi ra ngoài, nhặt cây chổi tiếp túc quét lá trên sân.
Ôn Yến thấy biểu tình nóng lòng của Thiên Sơn, trong lòng cô cười thầm, rõ ràng là để tâm, lại cố giả vờ, nha đầu này, xem ra thứ cần không phải là thùng rác, mà là muốn một liều thuốc mạnh cho nhớ.
Thiên Sơn cuối cùng cũng không nhịn được, vứt cây chổi đi hấp tấp xông vào phòng, đứng bên cạnh Ôn Yến, Ôn Yến ngẩng đầu, không đợi nàng ta hỏi liền không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, không cần phiền ta nữa, ta bận lắm, ngươi muốn biết ta liền nói cho ngươi, tình hình của bà ấy không tốt, chắc qua không khỏi đêm nay!”
Thiên Sơn thần sắc trắng bệch, mắt trừng lớn nhìn Ôn Yến: “Nói linh tinh, nếu tình hình không tốt, người trả lại làm gì? Chắc chắn không sao người mới về! Với cả, y thuật của chủ nhân cao như vậy, chắc chắn có thể cứu được bà ấy, vị tiểu công tử sắp chế cũng có thể cứu sống, thế thì sao không thể cứu bà ấy chứ?”
Ôn Yến điềm nhiên nói: ‘Không sai, ta quả thật có cách cứu bà ấy, nhưng như lời ngươi nói, lão thất phu kia một lòng muốn đuổi ta ra khỏi cung, ông ta cố tình khiến phu thê ta phân ly, ta tại sao phải cứu thê tử của ông ta? Ta cũng muốn để ông ta nếm thể một chút cảm giác mất đi người mình chân trọng!”
Thiên Sơn mắt càng mở lớn, thần sắc có chút sốc, tranh luận: “Cũng không phải vị phu nhân đó muốn ngươi đi, người sao có thể thấy chết không cứu chứ? Với cả, người có tức giận gì với lão thất phu đó... nhưng đâu có liên quan đến phu nhân của ông ta?”
Ôn Yến king ngạc ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn: “Ngươi đây là thay bà ấy nói chuyện sao? Thế nào? Ngươi thay đổi lập trường rồi? Ngươi đừng quên, ngươi là người của ta, trước đây ta một lòng muốn cứu phu nhân của ông ta, là ông ta ngăn cản ta. Như lời ngươi nói, ta là ngươi muốn gọi đến thì đên đuổi đi là đi sao? Ta đã ở Tư Không phủ một đêm, coi như đi qua đó, bà ấy không sống được cũng chỉ có trách bà ấy mệnh không tốt. Nhưng, khi ta đi bà ấy đã tỉnh rồi, ngươi biết, trước khi chết đều có một khoảng thời gian tỉnh táo, đây gọi là hồi quang phản chiếu, trong miệng gọi cái Minh Châu, con gái, nghe cũng rất đáng thương.”
Ôn Yến nói xong, lại tiếp túc cúi đầu tiêu độc cho châm vàng, không có nhìn Thiên Sơn nữa.
Thiên Sơn dậm chân: “Cứu người đâu thể qua loa chứ? Muốn cứu người thì phải tận tâm tận lực đi cứu chứ, người xem, người ta còn chưa tìm thấy con gái thất lạc thì đã chết, đáng thương biết mấy! Người sao có thể nhẫn tâm như vậy? Sao có thể thấy chết mà không cứu? Người quá đáng lắm!”
Ôn Yến ngẩng đầu, bỏ việc trong tay xuống, nghiêm khắc nhìn Thiên Sơn, nói: “Thiên Sơn, ngươi rốt cuộc đang thay ai nói chuyện?”
Thiên Sơn sững lại, trong trí nhớ chưa từng thấy Ôn Yến tức giận với nàng ta. Nàng ta chột dạ, khí thế cũng yếu đi một nửa, nói: “Ta không phải có ý đó, chỉ là cảm thấy chủ nhân là người nhân hậu, sao có thể thấy chết không cứu? Đây không phải sẽ phá hỏng danh tiếng của chủ nhân sao!”
Ôn Yến lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng chủ nhân, thế thì, nói rõ ngươi còn nhớ thân phận của bản thân. Ngươi ra ngoài cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép vào!”
Thiên Sơn còn muốn nói nữa, ánh mắt sắc bén của Ôn Yến nhìn. Thiên Sơn không cam tâm, lại không dám nói thêm nữa, chỉ có thể lui ra.
Nàng ta đi qua đi lại trên hành lang, rồi bỗng dưng dừng cước bộ, sau đó liền bay ra ngoài!
Ôn Yến thấy thân ảnh của Thiên Sơn vụt qua, khóe miệng liền cong lên, nhẹ nhàng nói: “Cô nương ngốc, ta nếu không ép ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không đối mặt với tình cảm ẩn sâu trong lòng ngươi được!”
Thiên Sơn không có tự đi thăm dò, mà tìm một huynh đệ của Phi Long Môn đi nghe ngóng trước.
Liên tiếp mấy người đi nghe ngóng, tin tức có được đều giống nhau, đó chính là tình trạng của Tư Không phu nhân không tốt, sợ là không xong rồi!
Ôn Yến ở trong phòng chờ, cô biết, không cần chờ quá lâu, cô nương ngốc kai sẽ xông vào đây thôi, cầu xin cô đi cứu Tư Không phu nhân!
Thiên Sơn số mệnh không tốt, lúc nhỏ thì bị người ta bắt đi, nhiều năm nay luôn một thân một mình, cho rằng bản thân không cha không mẹ, coi cây trâm là vật tượng niệm cả đời này. Nhưng Thiên Sơn cũng lại gặp may, năm đó được người của Phi Long Môn ôm đi, hơn nữa có võ công cao cường, được Tiên Thái hậu coi trọng, hiện nay lại có thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình, cả nhà đoàn viên.
Mà cô, đã từng may mắn, khi cha mẹ ở bên, luôn mượn cớ công việc bận, không có thời gian ở cùng cha mẹ, hiện nay muốn gặp lại được, chắc phải cạn kiệt sinh mệnh của cô, hơn nữa chỉ có một linh hồn trở lại mà thôi.