Mục lục
Khuynh thành phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387: Giãi bày nỗi lòng​




"Ranh giới cuối cùng của Trẫm chính là tính mạng con người, ngươi hãy mang theo ba nghìn hộ vệ đi Nam Chiếu, nhất định không được tổn thương tới tính mạng của dân chúng vô tội, còn lại Trẫm không quan trọng." Tống Vĩnh Kỳ trịnh trọng nói, đây là nhượng bộ lớn nhất chàng có thể cho Lý Tuân, nếu như ngay cả cái này Lý Tuân cũng không làm được, vậy thì không phải là vấn đề của Tống Vĩnh Kỳ chàng.



"Thần đã hiểu ý của Hoàng thượng, thần chắc chắn sẽ không hổ thẹn, chỉ cần con trai thần có thể an toàn trở về, thần nhất định vì Hoàng thượng xông pha khói lửa." Lý Tuân quỳ trên mặt đất, thành kính nói, sự cảm kích nơi đáy lòng cuồn cuộn như dòng Trường Giang.



"Đi thôi, hãy an ủi thê tử ngươi cho tốt, là ngươi khiến nàng phải chịu ủy khuất." Nói xong, Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục làm việc trong tay, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh được.



"Hay Hoàng thượng hãy phái người đi theo thần, nếu có chuyện gì thần cũng có thể truyền cho Hoàng thượng trước tiên, thần..." Đột nhiên được Tống Vĩnh Kỳ tín nhiệm giao phó, khiến Lý Tuân cảm thấy ngạc nhiên, sợ hãi, thậm chí hắn không biết phải làm thế nào.



"Trẫm tin tưởng tình cảm của ngươi với Lưu thị, cũng tin tưởng ngươi thật muốn làm một người cha."



Tống Vĩnh Kỳ cũng không hề tin tưởng Lý Tuân, dù sao một người có thể bị công danh lợi lộc hấp dẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội, nhưng mà sự sám hối của hắn lại là thật, hắn thích Lưu thị cũng là thật, chỉ bằng điểm này, có lẽ hắn sẽ không lầm đường lạc lối nữa.



Lý Tuân không nói gì, lại bị sự tín nhiệm này đè nặng ép tới mức không thở nổi, hắn chưa từng nghĩ tới đấng quân vương gần như không hề nhận ra sự cố gắng của hắn lại có thể tin tưởng mình như vậy, mà hắn, ngoài cố gắng không phụ sự tín nhiệm này thì cũng không làm được gì khác.



"Chiều tối nay hãy xuất phát đi, cần phải đưa họ đến Nam Chiếu, dọc đường tốt nhất tránh đừng để xảy ra sơ suất gì, Khắc Châu là khu vực cần phải đi qua, cũng nơi dễ xảy ra chuyện, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, có thể liên lạc với Ôn Yến." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nhắc nhở, nếu như không phải Ôn Yến ở Khắc Châu, có lẽ chàng còn chẳng thèm dặn dò.



Chàng chỉ là mơ hồ cảm thấy, tất cả mọi chuyện xảy ra trước kia, đều nhằm về phía Khắc Châu.



"Thần đã hiểu, thần cáo lui." Lý Tuân là người thông minh, tất nhiên biết Tống Vĩnh Kỳ ám chỉ gì.



"Hãy cùng ăn trưa với Trẫm đã." Dù không còn gì phân phó nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn không quên lời mình đã nói khi vừa tiến vào ngự thư phòng.



"Hoàng thượng, thần muốn trở về ở bên Lưu thị một chút, thần đi chuyến này, không biết..." Lý Tuân đầy đau khổ, sau khi hiểu rõ tâm tư của Tống Vĩnh Kỳ hắn đã quyết định, chuyến này, dù phải chết, hắn cũng phải làm cho Hoàng thượng tránh lo âu về sau.



"Chẳng ai cần cái mạng của ngươi đâu, hãy giữa lấy mạng mình để ở bên người ngươi yêu thương và con trai ngươi." Tống Vĩnh Kỳ không thích bầu không khí bi thương thế này, cũng không hi vọng lần này Lý Tuân mất đi tính mạng, chàng nói, lại khiến Lý Tuân cảm thấy vui vẻ hơn.



"Đi đi." Rốt cuộc Tống Vĩnh Kỳ cũng không ngăn cản Lý Tuân rời đi, nếu như yêu thật lòng thì sự chia ly sẽ là nỗi dày vò rất lớn, điều chàng có thể làm chỉ là cho họ thêm thời gian một bữa cơm, nhưng nhớ ra theo lời đồn thì Lưu thị đã phát điên, Tống Vĩnh Kỳ lại cảm thấy hơi đau lòng.



Ôn Yến, Ôn Yến, trong lòng chàng lặp đi lặp lại cái tên này, nếu như chàng không phải đế vương, chàng thật muốn buông bỏ tất cả, chỉ vì có thể cùng ăn với nàng một bữa cơm canh đạm bạc.



Nhưng Ôn Yến của chàng lại không ở bên, nàng chỉ có thể ở trong nỗi nhớ của chàng, ở trong đám mây đen lo lắng bao phủ trái tim.



Được Tống Vĩnh Kỳ âm thầm hâm mộ nhưng Lý Tuân còn chẳng có cơ hội ăn cơm với người yêu, vì Lưu thị bài xích hắn, nhìn thấy hắn là phát điên muốn lao đến đến cấu xé.



Dù biết đi gặp Lưu thị sẽ có kết quả như vậy, nhưng Lý Tuân vẫn đi vào tiểu viện của Lưu thị.



Dù Lưu thị đã điên, nhưng đám người hầu kẻ hạ vẫn không dám lười biếng, tiểu viện được quét tước rất sạch sẽ, Lưu thị đang ngồi cạnh lan can bên hồ, lặng lẽ nhìn cá bơi trong nước.



Nếu như không tới gần, thì đây là hình ảnh vừa thanh tân vừa thoải mái, Lý Tuân nhìn từ xa, bỗng cảm thấy hết sức đau lòng.



Nếu như không phải vì sự tham lam và mê muội của bản thân thì hình ảnh tốt đẹp như vậy sẽ theo mình cả đời, nhưng mà...



Lý Tuân không dám bước lên trước quấy rầy, hắn chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, nhưng không ngờ, dường như người trong bức tranh đã cảm nhận được hơi thở của hắn, nàng quay đầu nhìn về phía Lý Tuân, ánh mắt lóe lên vẻ mỉa mai, sau đó nước mắt không kìm được rơi xuống.



Lý Tuân không kìm được tiến lên phía trước, nước mắt nàng như dao đâm vào tim hắn, khiến trái tim hắn như bị lăng trì đau đớn không chịu nổi.



"Yên Nhi." Bờ môi Lý Tuân run rẩy, khẽ mở miệng, xưng hô vốn nên ngọt ngào lại có vẻ đắng chát.



Lưu thị nghe vậy quay đầu lại nhìn Lý Tuân, ánh mắt chan chứa tình cảm, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nàng lập tức trở nên lạnh lẽo, giống như nàng vừa phải chịu nỗi đau thấu tim, nàng bỗng nhiên lui lại, tránh khỏi vòng ôm của Lý Tuân.



Nàng cảnh giác nhìn Lý Tuân, đột nhiên hô lớn: "Đồ kẻ cắp, cút đi, ngươi đánh cắp mất con của ta, ngươi cút đi."



Nếu bình thường, có lẽ Lý Tuân cứ như vậy rời đi, hắn không nhìn nổi dáng vẻ vừa cảnh giác vừa căm thù này của Lưu Yên, lần nào hắn cũng chạy trối chết.



Nhưng hôm nay, hắn lại không thể rời đi, hắn sợ mình vừa đi sẽ không quay đầu lại được nữa, sợ mình sẽ không được nhìn thấy nàng nữa.



Lý Tuân tham lam nhìn ngắm người thê tử dù thần trí đã hỗn loạn nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên lông mày đã nhíu chặt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Yên Nhi, ta không phải kẻ trộm, cũng không phải người xấu, ta là Lý Tuân của nàng, là phu quân của nàng, là phụ thân của con chúng ta."



Lý Tuân khẽ nói nhưng cũng không dám nhìn thẳng Lưu Yên, càng không chú ý tới ánh mắt đau đớn của Lưu Yên lúc này, nàng để mặc mình trốn trong ngực Lý Tuân, mặc bản thân không khống chế nổi mà run rẩy.



Lý Tuân cho rằng sự run rẩy của nàng là đề phòng và kích động, nhưng chỉ có bản thân Lưu Yên biết, lúc này nàng đau đớn và bối rối.



"Con trai mất rồi, phu quân cũng mất rồi, ta không còn có cái gì nữa, không có cái gì, ta..." Lưu Yên đau khổ rên rỉ trong ngực Lý Tuân, giống như chim ưng mất con, càng giống đóa hoa héo tàn.



"Yên Nhi, là ta có lỗi với nàng, ta sai rồi, ta thật sai rồi, nhưng ta đã không thay đổi được, ta chỉ có thể tiếp tục, ta phải để con chúng ta sống sót, ta biết, không có con nàng cũng không sống được, cho nên nàng yên tâm, dù ta có phải trả giá bằng cả tính mạng, ta cũng sẽ bảo vệ con chúng ta, Yên Nhi, trước kia ta chưa từng nói với nàng, ta thích nàng."



Lời nói sau cùng của Lý Tuân hết sức trịnh trọng, lúc này hắn không hề xem Lưu Yên như người điên thần trí thất thường.



Hắn chưa từng xem Lưu Yên như người điên, nàng vẫn luôn là thê tử hắn, người thê tử mà hắn yêu nhất.



"Nếu như lần này ta có thể may mắn sống sót trở về, tất nhiên ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, nếu như ta mất mạng, cũng sẽ bắt người ta trả lại con chúng ta, đến lúc đó nàng hãy mang theo con tái giá, tìm một người đối xử tốt với nàng, bình yên sống nốt quãng đời còn lại, người con tốt đẹp như nàng, ông trời sẽ không để nàng phải chịu quá nhiều đau khổ, nên sau này chắc chắn nàng sẽ hạnh phúc." Dứt lời, cuối cùng ánh mắt Lý Tuân đã ngấn nước.



Hắn hi vọng người con gái mình yêu sẽ hạnh phúc, nhưng hắn càng hy vọng hắn được là một phần trong hạnh phúc đó.



Nhưng từ khi hắn làm ra quyết định sai lầm, dù rất muốn nhưng hắn đã không còn tư cách cùng nàng hạnh phúc già đi.



Lý Tuân thâm tình nói, cũng không có chú ý vẻ mặt người con gái trong ngực đã trấn định, ở chỗ hắn không nhìn thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh dịu dàng, khác hẳn người phụ nữ điên mà hắn nhìn thấy hàng ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK