Tống Vĩnh Kỳ được dìu đến trước giường Ôn Yến, chàng lẳng lặng nhìn Ôn Yến chăm chú, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi khô nứt, đôi mắt nhắm chặt, một hàng lông mi xinh đẹp rũ xuống dưới mắt giống như một cây quạt nhỏ xinh xắn khéo léo. Chàng đã từng căm ghét nữ nhân này như vậy, bây giờ nàng không có một chút sức sống nằm yên ở đây, lúc tới, ngự y cũng nói đã bó tay không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng hết sức, xem ý trời.
Lúc chàng ở trong sơn động nghĩ mình chết chắc rồi, trong đầu đều là giọng nói dáng vẻ và nụ cười của nàng mấy ngày nay, chàng từng nghĩ, nếu như mình có thể sống lại một lần nữa, thì tuyệt đối phải nói một câu xin lỗi với nàng, chàng rất ân hận vì trước đây đã từng tổn thương nàng như vậy.
Sau đó, chàng không sao nữa, còn nàng lại nằm ở đây chưa biết sống chết.
"Ta muốn yên tĩnh ở đây với nàng, mọi người đi ra ngoài đi." Rất lâu sau đó, chàng mới nhẹ nhàng nói.
Hoàng đế ra lệnh cho mọi người đi ra ngoài, sắc mặt Dương Bạch Phi không thay đổi, nhưng trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn rồi. Thầm đoán thử chuyện gì đã xảy ra khi bọn họ ở trong núi, chàng đã từng căm ghét nàng ta như vậy, sao bây giờ lại có vẻ thâm tình thế này?
Bởi vì Hoàng đế tự mình ra lệnh, nàng ta cũng không thể không đi ra ngoài, nhưng mà nàng ta vẫn chưa đi xa, chỉ đứng yên tại cửa sổ nghe động tĩnh trong phòng.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì mà chỉ yên tĩnh ngồi ở trên giường, khoảng cách của chàng thế này chỉ có thể nắm chặt tay nàng mà thôi. Chàng không di chuyển được, chỉ muốn vươn tay chạm đến mặt nàng, trò chuyện ở bên tai nàng, nhưng chàng lại không làm được, chỉ có thể yên tĩnh ngồi nhìn nàng như vậy.
Chàng không thể nói rõ cảm giác của mình vào giờ phút này là gì, cũng không biết vì sao mình nhất định phải thấy nàng mới có thể yên lòng, chàng không rõ tình cảm này là gì, chàng thậm chí không dám nghĩ đến một chữ chết, chỉ cần nghĩ một chút nếu thật sự nàng đã chết, thì chàng sẽ phải thế nào chứ. Chàng không dám nghĩ, cho dù chỉ chạm đến cũng không dám.
Chàng cứ ngồi yên tĩnh nắm lấy tay nàng như thế, thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết mở đầu như thế nào, chàng đang chuẩn bị câu đầu nên nói thế nào.
Nhưng mà, chuẩn bị thì lâu, lúc nói ra vẫn là cái chữ mà chàng không dám chạm tới kia, chàng lẩm bẩm: "Nếu như nàng chết, bản vương cũng sẽ không bỏ qua cho nàng."
Chàng nói xong câu này thì mũi liền chua xót một trận, vội vàng xoay đầu qua một bên, điều chỉnh lại cảm xúc gần như muốn sụp đổ của mình.
Một lúc lâu sau, khi chàng quay đầu lại, thế nhưng lại đối diện với ánh mắt có chút mờ mịt của Ôn Yến
Bốn mắt nhìn nhau, chàng ngây ngẩn cả người, nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Bỗng nhiên nàng chợt nhảy dựng lên, nhanh nhẹn giống như không bị thương vậy, nàng vươn tay sờ chàng, có chút không dám tin, vuốt vuốt mặt của chàng, lại sờ sờ tay chàng, miệng nói lộn xộn cả lên: "Chàng không sao đúng không? Chàng thật sự không sao đúng không? Trời ạ, chàng làm ta sợ muốn chết chàng có biết không?" Nói xong thì ôm lấy chàng oa một tiếng khóc lên, trút hết tất cả lo lắng và sợ hãi trong lòng ra một lượt.
Yết hầu Tống Vĩnh Kỳ căng chặt, trong cảm động lại có một chút dở khóc dở cười, vừa rồi nàng còn nằm trên giường dáng vẻ giống như sắp chết, bây giờ lại trở nên khỏe như vâm vậy, lúc nàng nhào đến ôm lấy chàng, đè trúng miệng vết thương của chàng, đau đến mức khiến chàng phải nhe răng trợn mắt.
Tống Vĩnh Kỳ bất lực nói: "Nếu nàng còn không buông tay thì bản vương sẽ chết đó!"
Ôn Yến vội vàng buông chàng ra, thấy khuôn mặt của chàng hơi nhăn nhó, sắc mặt tái nhợt đến gần như không còn chút máu, lại thấy chàng vẫn luôn ngồi trên ghế chưa từng nhúc nhích, thì đã hiểu chàng bị thương nặng rồi.