CHƯƠNG 140: KHIÊU KHÍCH
Phó đạo diễn đắc ý ngồi nhìn, trà nóng để trước mặt, trên người quấn áo bông dày, anh ta muốn nhìn xem Tống Như có thể chịu được bao lâu!
Những nhân viên công tác khác của đoàn làm phim đều mặc rất ấm áp, sắc mặt mỗi người đều mang theo nụ cười như có như không, giống như bọn họ đang xem kịch hay vậy.
Ở trong đoàn làm phim, Đạo diễn muốn chỉnh một diễn viên nào đó, sẽ không có chuyện không chỉnh được, hôm nay Tống Như thảm rồi . . . . . .
Chị Hy nhìn nhìn máy quay phụ trợ bên cạnh: "Sao bên đó lại không có ai? Chẳng lẽ phải quay lại mấy lần sao?"
Phó đạo diễn không kiên nhẫn rống lên một tiếng: "Sao một trợ lý như cô lại nói nhiều vậy, quay phim ở đây thì phải nghe theo tôi! Chuẩn bị bắt đầu thôi!"
Chị Hy lo lắng cho Tống Như, còn muốn tranh cãi thêm mấy câu nhưng bị Tống Như ngăn lại.
"Nói nhiều cũng không có tác dụng gì." Tống Như kiềm chế nóng nảy, chỉ là trong mắt chợt lóe lên ý lạnh ai không ai chú ý thấy.
Phó đạo diễn nhìn thấy Tống Như dễ bắt nạt như vậy thì nở một nụ cười châm chọc, ở trong đoàn của bọn họ, ngoài Đạo diễn Triệu ra, anh ta chính là người đứng sau lớn nhất, chỉnh một Tống Như, không phải dư sức sao?
Một ảnh hậu hết thời không có bối cảnh, chỉ có thể mặc cho người khác gây khó dễ.
"Thay quần áo xong thì nhanh đi qua, một lát nữa còn có cảnh mưa!"
Tiêu Dịch Trạch ở bên cạnh nhíu máy, mở điện thoại ra bắt đầu quay phim theo Tống Như nói.
Khi anh nhìn thấy Tống Như bị lạnh đến sắc mặt tái nhợt, động tác cũng có chút cứng ngắc, anh đứng ra hô một tiếng: "Quên đi, chúng ta không quay nữa."
"Không quay? Anh cho rằng chỗ này là chỗ nào, anh muốn không quay là không quay nữa sao?" Vẻ mặt của Phó đạo diễn trở nên cực kỳ đáng sợ: "Bọn tôi nhiều người ở đây chịu lạnh với cô ta như vậy, anh cho rằng đoàn làm phim chúng tôi rảnh rỗi lắm sao? Lúc này vẫn chưa bắt đầu quay cảnh mưa đâu, nghệ sĩ nhà các người một chút khổ cực cũng không chịu được, thì đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa, sớm kết hôn sinh con đi!"
"Mấy người!"
"Bây giờ nhiệt độ đã gần 0 độ rồi, thích hợp để quay cảnh mưa sao?"
"Sao chứ? Chuyện này không phải rất bình thường sao?" Phó đạo diễn lười nhác hừ một tiếng, dáng vẻ xem kịch vui.
Tống Như ở bên cạnh lạnh lùng cười, lấy áo khoác mỏng trong tay chị Hy khoác lên người: "Chị Hy, đi lấy quần áo của em."
Chị Hy vội vàng đi lấy, nhưng trên quần áo đã bị hất nước rồi, hoàn toàn không mặc được nữa.
Tống Như chỉ khẽ nhíu mày, sau đó không thèm nhìn Phó đạo diễn kia, lập tức đi ra bên ngoài.
"Tống Như, cô không diễn là được sao? Thật sự là tự cao tự đại mà!" Sắc mặt của Phó đạo diễn có chút bối rối, anh ta cũng chỉ muốn chỉnh Tống Như một chút, chắc chắn Tống Như không dám lấy vai diễn này đối nghịch với anh ta.
Nhận bộ phim này, mới có thể nâng cao danh tiếng và truyền thông đại chúng của Tống Như, cho nên chắc chắn Tống Như phải nhịn, nhưng anh ta quên một điều, Tống Như không phải loại người có thể bị người ta tùy tiện chỉnh.
Tống Như đứng ở nơi ấm áp hơn một chút, nhìn dáng vẻ che kín mít của nhân viên công tác, còn cô chỉ khoác một cái áo khoác mỏng bên ngoài váy ngắn, mặc dù như vậy, cô vẫn đứng thẳng như cũ.
"Tự anh xem đi." Tống Như lấy điện thoại tới từ trong tay Tiêu Dịch Trạch, phía trên là tất cả hình ảnh của nhân viên công tác, còn có dáng vẻ chịu lạnh của Tống Như trước ống kính.
So sánh hai phía, ai đúng ai sai, liếc mắt một cái là nhìn ra.
"Tôi không biết vì sao anh lại làm như vậy, tôi cũng không quan tâm, nhưng anh nghĩ xem, nếu tung video này lên trên mạng, sẽ xuất hiện hiệu quả gì? Cái vị trí Phó đạo diễn này của anh, còn có thể ngồi vững sao?"
Ánh mắt của Tống Như cực kỳ lạnh lẽo, tất cả những người bị cô nhìn đều không dám đối mắt với cô.
"Chúng tôi chỉ đang làm việc bình thường thôi!" Phó đạo diễn có chút tức giận, không nghĩ tới Tống Như lại dùng cách này.
"Phải không? Vậy tung lên đi, để mọi người phân tích đúng sai."
"Tống Như, cô điên rồi sao? Cô chỉ là một nữ diễn viên, còn muốn ầm ĩ với đoàn làm phim?"
"Tôi không làm ầm ĩ, tôi chỉ là đang tranh thủ quyền lợi hợp lý cho mình thôi."
Phó đạo diễn ho khan một tiếng, nhìn những nhân viên công tác xung quanh, trừng mắt đối diện với Tống Như: "Chỉ là một ảnh hậu hết thời mà thôi, cho rằng đoàn làm phim chúng tôi thiếu cô sao? Không muốn quay đúng không, vậy bây giờ cô cút cho tôi!"
Tống Như lạnh lùng nâng mắt, nhìn về phía đối phương, Tiêu Dịch Trạch và chị Hy cũng đều bị những lời này chọc giận, chị Hy đi tìm đồ có thể giữ ấm cho Tống Như trước, Tiêu Dịch Trạch đi đến trước mặt tên Phó đạo diễn kia, lúc chuẩn bị hung hăng trút giận cho Tống Như, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tống Như. Ngay sau đó, một cái áo bành tô màu xám mang theo ấm áp được khoác lên người cô.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện này. . . . . .
Dương Gia Cửu!
Tổng Giám đốc của giải trí Đại Thiên!
Sao anh lại xuất hiện ở đây? Tất cả mọi người đều nghi ngờ có phải mình nhìn lầm rồi không, thậm chí ngay cả Tiêu Dịch Trạch cũng lờ mờ.
Chị Hy nhìn đến anh đến đây thì nhẹ nhàng thở phào, đi rót một ly trà nóng cho Tống Như, đợi xem anh xử lý những người này.
Đám người của đoàn làm phim đều ngây ngẩn cả người, đường đường là Tổng Giám đốc của tập đoàn Đại Thiên, lại. . . . . . đứng ở bên cạnh Tống Như? Bọn họ có quan hệ gì!
"Tổng. . . . . . Tổng giám đốc Dương, sao ngài. . . . . ." Phó đạo diễn run rẩy hô lên, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt.
Nhưng mà Dương Gia Cửu hoàn toàn không nhìn anh ta, chỉ cẩn thận trùm áo khoác cho Tống Như, lại lấy khăn quàng cổ quấn quanh mặt cô.
Tiêu Dịch Trạch bỗng nhiên hiểu ra.
Người sắp xếp phòng cho Tống Như, đưa cô tới đây chính là Dương Gia Cửu.
Anh chính là người đàn ông của Tống Như, người mà Tống Như nói sẽ tin tưởng tất cả mọi thứ.
Tiêu Dịch Trạch cũng bị dọa sợ rồi, anh hoàn toàn không ngờ người đàn ông mình vẫn luôn muốn vạch trần thân phận lại là Dương Gia Cửu, cũng không ngờ Tống Như có bối cảnh như vậy! Đại Thiên là người đứng sau cô, là ô dù của cô.
Nữ diễn viên từng bị đồn đãi mấy lần, lại là người phụ nữ của Tổng Giám đốc Đại Thiên.
Nếu truyền ra ngoài, có lẽ những người từng bị bắt nạt Tống Như trước đây sẽ bị dọa ngốc, mà bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Tống Như không để lộ thân phận này.
Vì cô muốn dựa vào năng lực của mình, từng bước phấn đấu. . . . . .
Nếu quan hệ của bọn họ công khai, như vậy tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến chuyện tình cảm của cô và Dương Gia Cửu, chứ không phải bản thân cô, điểm này, là chuyện Tống Như không muốn nhìn thấy nhất.
Đương nhiên Tống Như thật lòng thật dạ với anh, cũng không biết trong lòng vị đế vương của giới giải trí này, vị trí của Tống Như có bao nhiêu quan trọng.
Sau khi Dương Gia Cửu xuất hiện, dáng vẻ quan tâm Tống Như kia làm Phó đạo diễn cực kỳ kích động. . . . . .
Anh ta vừa mới bắt nạt Tống Như, nếu Dương Gia Cửu ra mặt thay cô, tùy tiện nói một câu đã có thể hoàn toàn chỉnh chết anh ta.
"Tôi không sao, cám ơn Tổng Giám đốc Dương. . . . . ." Tống Như mỉm cười, lễ phép gật gật đầu với Dương Gia Cửu.
Dương Gia Cửu xác định cô không có việc gì mới bước một bước qua bên cạnh, nặng nề mở miệng: "Đúng lúc qua bên ngày công tác, nhìn thấy em đang quay phim, trời lạnh thế này, còn mặc thành như vậy quay? Một chút biện pháp giữ ấm gì cũng không có. . . . . ."
Tống Như biết Dương Gia Cửu định ra mặt cho cô, trả lời: "Những thứ này đều là cần thiết khi làm việc. . . . . ."
"Phải không?" Khuôn mặt của Dương Gia Cửu trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía người của đoàn làm phim, nhất là Phó đạo diễn kia: "Để diễn viên mặc như vậy quay, là yêu cầu của kịch bản?"