CHƯƠNG 467: NHÌN THẤY RỒI
Nghe Anh Mạt nói thế, Tống Như cảm thấy cách này cũng không tệ: "Cũng được, mặc dù bây giờ Tống Kiệt đã có nền móng nhất định nhưng vẫn cần một người đang tin tưởng kề vai giúp đỡ nó, chị tin em sẽ giúp được Tống Kiệt."
"Em sẽ làm tốt ạ, chị tiểu Như, thời gian này người mà em nên cảm ơn nhất là chị đấy." Anh Mạt đứng dậy rồi trịnh trọng gập người chào Tống Như: "Em đi theo chị học hỏi được nhiều thứ lắm. Không chỉ ở công việc, mà càng là ở nhân phẩm nữa ạ.”
"Chị mới cần cảm ơn em, không có em giúp đỡ chị cũng không thể nào thuận lợi đi được đến ngày hôm nay." Tống Như nắm lấy tay cô rồi trả lời.
"Nhưng mà, em hơi lo lắng chuyện chị lên chương trình lần này." Anh Mạt là trợ lý, cũng được xem như một người thuộc về nửa giới giải trí rồi, mấy ngày nay liên tục nghe thấy những người xung quanh xầm xì bàn tán.
"Yên tâm đi, chị biết đối phó làm sao mà."
Trước giờ Tống Như đều rất thông minh bình tĩnh, hồi đó đã đi qua biết bao nhiêu là sóng gió, nhất định lần này sẽ không có vấn đề gì cả.
Anh Mạt nói thêm vài câu với Tống Như rồi rời khỏi phòng chuẩn bị làm việc, sau khi trò chuyện với cô ấy xong rồi, Tống Như thầm nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, cô tin rằng sau này Anh Mạt có thể càng đi càng xa trên con đường này.
"Tống Như sắp tham gia chương trình, tiếp nhận phỏng vấn rồi! Hình như là mấy tháng rồi cô ấy mới lên chương trình tạp kỹ đấy!"
"Tôi lười xem mấy cái tin về Tống Như rồi, cứ ba ngày lại có hai cái hotsearch, cũng không biết là do bản thân cô ấy có sức hút hay được công ty tạo hiệu ứng cho nữa."
"Gần đây có vài fan lâu đời của Tống Như đi khắp tin đồn đại kiếm chuyện, hy vọng Tống Như có thể chính thức trả lời việc fan gặp chuyện ở sân bay lần ấy, đừng để cho fan nhà mình thấy thất vọng
"Còn có mấy nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 kia nữa, ỷ mình diễn được vài bộ phim chiếu mạng nổi tiếng mà nói bậy nói bạ ở đó, bôi nhọ Tống Như."
"Tôi khuyên đám fan mất não còn ủng hộ Tống Như như mấy người tỉnh táo sớm chút đi, có thời gian thì về mà chăm sóc cha mẹ mình đi kìa."
Đại Thiên đăng tin Tống Như sẽ tham gia chương trình bèn leo lên bảng Hotsearch ngay, thu hút được sự chú ý của không ít người, Tống Như là một minh tinh đóng đô suốt năm trên bảng Hotsearch, có bất kỳ chuyện nhỏ nào xảy ra trên người Tống Như đều được người khác chú ý.
Chương trình này được chia thành hai phần, có thời gian 15 phút nghỉ ngơi giữa giờ, suốt cả quá trình hoàn toàn không có cắt ghép chỉnh sửa gì cả, hoàn toàn giống như phát sóng trực tiếp vậy.
Cố gắng dùng những hình ảnh chân thật nhất để đem đến một người thần tượng thân thiết cho fan.
Chương trình diễn ra trong vòng ba tiếng đồng hồ, Tống Như lên đài truyền hình dưới sự chăm sóc bầu bạn của Dương Gia Cửu.
Tống Như mặc áo khoác vàng nhạt, chiếc áo khoác có kiểu dáng rộng rãi này đã che khuất được vòng eo của cô.
Chỉ có điều lúc Tống Như vừa xuống xe là đã có một tốp phóng viên ùa đến, phía sau của cánh phóng viên này là antifan đến kiếm chuyện, bọn họ cầm cà chua và trứng gà trên tay, vừa thấy cửa mở ra đã không ngừng ném về hướng này.
Dương Gia Cửu dùng thân mình bảo vệ cho Tống Như, nhóm bảo vệ cũng xông lên ngay lập tức để khống chế bọn họ.
Rồi kéo người đến trước mặt Dương Gia Cửu.
"Các cô điên rồi à?" Ánh mắt Dương Gia Cửu đến là lạnh lẽo, anh tức giận nhìn bọn họ.
"Bọn tôi đều từng là fan của Tống Như, thích cô cô rất lâu rồi, nhưng fan như chúng tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu vì cô ta, cô ta lại không ngó ngàng không quan tâm gì đến!"
"Loại phụ nữ lạnh lùng vô tình như cô ta không xứng làm diễn viên, không xứng làm minh tinh!"
Rất nhiều người đều xúm xít bu lại hóng hớt, đứng chặn kín cửa đài truyền hình, phóng viên chụp ảnh lia lịa.
Nhìn thấy mọi việc có thể trở nên ồn ào hơn, Dương Gia Cửu không muốn dây dưa với bọn họ ở đây nữa, thế là bèn lạnh lùng nói với họ: "Cô ấy đã làm hết nghĩa vụ của mình rồi."
"Bệnh viện vẫn còn lưu lại ghi chép trả viện phí cho mấy cô, trước khi làm việc gì phải suy xét đến hậu quả trước đã." Dương Gia Cửu bảo vệ Tống như bước vào trong đài truyền hình.
Mấy người bọn họ nghe nhắc đến viện phí, đột nhiên có một fan thốt lên: "Lẽ nào viện phí là do Tống Như trả cho bọn mình à?"
Chỉ có điều trước lúc bọn họ gọi điện thoại hỏi bệnh viện, một trong số những người bảo vệ ở đây nhìn bọn họ rồi nói: "Người hồ đồ như mấy cô thì đừng có đi theo đuổi thần tượng chi nữa, chỉ hại chết nghệ sỹ mà thôi! Chỉ có những fan chân chính mới hiểu được vợ của tổng giám đốc chúng tôi bảo vệ fan đến mức nào."
"Cô ấy tự móc tiền túi trả viện phí cho các cô, không muốn để chuyện riêng tư của các cô bị lan truyền lên mạng nên không xuất đầu lộ diện trong bệnh viện, kết quả đây lại thành chứng cứ để các cô quay ngược lại cắn cô ấy à?"
"Các cô vô tri hết biết."
Nghe anh ta nói những lời này, nhóm fan ở đây đều ngẩn cả người ra.
Bọn họ không ngờ sự thật của câu chuyện này lại là như vậy.
"Anh nói thật ư?"
"Có phải thật hay không, loại người như các cô sẽ tin tưởng người khác à? Chỉ biết tự cho mình là đúng, mời các cô đi cho, đừng làm ảnh hưởng đến hình tượng vợ của tổng giám đốc chúng tôi nữa."
Sở dĩ Dương Gia Cửu thuê mấy người này theo bảo vệ Tống Như lâu dài là vì bọn họ ai cũng có sở trường riêng của mình, người bảo vệ này có tài ăn nói.
Thân thể cường tráng, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, phản xạ nhanh nhẹn, đeo kính đen, trông vừa ngầu vừa lý trí.
Lúc này những người vây quanh đó cũng nghe được những lời anh ta đã nói, không nhịn được mà thầm ôn lại cả quá trình diễn biến mọi chuyện, người ta đồn đại Tống Như không quan tâm gì đến fan, nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.
"Tôi thấy mọi người đều hiểu lầm Tống Như rồi, mọi người đều chỉ nhìn trên bề mặt chứ không hề đứng trên vị trí của cô ấy để suy nghĩ."
"Fan của Tống Như bị thương, cô ấy chủ động trả viện phí, còn bảo vệ sự riêng tư của fan bằng cách này, nhưng một số fan của cô ấy lại ỷ mình ủng hộ Tống Như một thời gian để quay ngược lại cắn cô ấy..."
"Trời ạ, làm nghệ sỹ cũng khổ ghê, bận đóng phim chạy sô, còn phải quan tâm luôn cả trái tim thủy tinh của fan."
"Khi nãy trông mấy người bọn họ đáng sợ muốn chết, nếu thật sự làm Tống Như bị thương thì sợ là đến câu xin lỗi cũng không nói nổi!"
Số người bàn tán càng lúc càng nhiều, trong phút chốc vẻ mặt bọn họ trông đến là khó chịu.
Không ngờ gió lại đổi chiều, bọn họ ngại ngùng đi mượn đài truyền hình dụng cụ dọn vệ sinh để lau quét hết vỏ trứng gà và cà chua thối rồi ảo não bỏ về...
Sớm muộn gì Đại Thiên cũng sẽ công khai chuyện này, đến lúc đó mấy người bọn họ sẽ triệt để trở thành chuyện cười.
Dương Gia Cửu che chắn cho Tống Như suốt cả đoạn đường: "Không sao chứ?"
"Ừm." Tống Như mỉm cười, cô muốn làm Dương Gia Cửu yên tâm nên nắm chặt lấy tay anh.
"Sau này em ra ngoài phải cẩn thận mới được!" Giọng nói của Dương Gia Cửu lành lạnh, bây giờ nhớ lại chuyện khi nãy, trong lòng đến là khó chịu.
An toàn của Tống Như là vấn đề phải quan tâm hàng đầu của anh, không thể để việc này xảy ra một lần nữa.
"Được." Tống Như nghiêm túc nói.
Với địa vị bây giờ của Tống Như trong giới giải trí, lại có thêm Dương Gia Cửu, hai người bọn họ vừa đến, nhân viên trong đài đều nở nụ cười đến là nhiệt thân thiện.
Tống Như trang điểm đơn giản rồi thay bộ đồ chương trình đã chuẩn bị, màu sắc và kiểu dáng cũng giông giống với áo khoác của cô, khiến cho người khác có cảm giác hào phóng ôn hòa.
Lúc Tống Như bước vào trường quay, fan đã ngồi đầy trên thính phòng.