CHƯƠNG 314: NHỮNG THỨ CÔ MUỐN ANH ĐỀU CHO CÔ
Nghe thấy lời đề nghị của Tống Như, ánh mắt Dương Gia Cửu sâu hơn vài phần, từ từ ôm chặt Tống Như rồi chính miệng nói bên tai cô: “Được.”
Chỉ cần là thứ em muốn, anh đều sẽ làm cho em.
Câu nói này, Dương Gia Cửu không nói ra miệng mà chỉ chôn giấu dưới đáy lòng.
Anh thay quần áo cho Tống Như sau đó cùng quay về khách sạn đoàn làm phim đã sắp xếp. Anh còn đặc biệt chuẩn bị đồ ăn đêm cho Tống Như nhưng vì giữ dáng nên cô chỉ ăn một chút thôi, sau đó hai người tắm cùng nhau rồi nằm lên chiếc giường lớn.
“Ngày mai mấy giờ quay?”
“... Năm giờ.” Tống Như làm ổ trong lòng anh, mơ mơ màng màng đáp.
“Vậy em ngủ đi.” Dương Gia Cửu hơi di chuyển vị trí cánh tay để cô gối thoải mái hơn một chút.
Tống Như theo bản năng nghiêng người dựa vào gần anh hơn, trong giấc mơ còn nỉ non gọi tên anh: “Gia Cửu, em rất nhớ anh...”
“Anh cũng vậy!” Dương Gia Cửu không tiếng động trả lời.
Vừa nãy anh đã tỉ mỉ kiểm tra đùi và cánh tay Tống Như, xác định cô không bị thương mới thở phào một hơi, lặng lẽ đứng dậy.
Vì vừa nãy anh đã tận mắt nhìn thấy quá trình quay phim nên vô cùng đau lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Như mở mắt, theo bản năng lần mò người bên cạnh lại phát hiện chăn bênh đó vô cùng lạnh... Cô đứng dậy, tìm kiếm bóng dáng Dương Gia Cửu một lượt khắp căn phòng.
Nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ phòng khách, đưa lưng về phía cô...
Tống Như khoác thêm áo ngủ rồi đi tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Làm sao vậy?”
Cô quá hiểu Dương Gia Cửu, lúc này anh không phải đang cáu kỉnh thì đang làm gì?
“Anh không bảo vệ tốt cho em, không để em quý trọng thân thể mình, là anh làm không đúng!” Dương Gia Cửu ngừng lại rất lâu vẫn khó mà bình phục, cuối cùng anh quyết định cho Tống Như bảo hiểm toàn thân thể!
Tống Như nhìn vẻ mặt anh lúc này, sửng sốt một lúc, có phải anh đang dùng cách thức này để cô cảm thấy áy náy không?
Trình độ phúc hắc của người đàn ông này đã thăng cấp rồi!
“Em đã đọc kịch bản từ trước rồi, chỉ có cảnh này cần phải diễn động tác này, về sau sẽ không có nữa đâu. Tống Như nhỏ giọng đảm bảo, nhưng một giây sau cô mới phát hiện bây giờ đã sắp tám giờ rồi!
“Năm giờ em có một cảnh diễn...”
“Anh là người đại diện của em, anh giải quyết xong chuyện này rồi, anh đã nói với đạo diễn Bá và phó đạo diễn rằng chiều nay em mới bắt đầu quay, sau này cũng không cần để ý vấn đề Hàn Nhất sẽ chạm mặt em, anh sẽ không để em phải đợi lâu rồi quay đêm nữa đâu.”
“Anh làm vậy có tính là lấy việc công làm việc tư không?”
Dương Gia Cửu bất đắc dĩ vuốt hai má cô: “Anh đau lòng, nếu như đã nghỉ ngơi đủ rồi em có thể đi xem Hàn Nhất đóng phim giết thời gian, học một chút gì đó.”
“Ừm, vậy chuyện của Tề Tương thế nào rồi?”
“Những chuyện phiền lòng ấy để anh xử lý cho.” Dương Gia Cửu không muốn để Tống Như phân tâm, quá mệt nhọc, anh chỉ nói một câu, có cơ hội sẽ nói tường tận chuyện Đan Phong cho cô nghe.
Tống Như gật đầu sau đó dùng bữa sáng rồi bọn họ cùng tới phim trường.
Khi nhân viên công tác thấy Dương Gia Cửu, ai nấy đều cung kính chào hỏi, đây là Tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên, là ông chủ lớn của bọn họ!
Dương Gia Cửu lại lạnh lùng trước sau như một, mang vẻ mặt người là chớ đến gần.
Anh sẽ dịu dàng với Tống Như, là vì anh yêu cô, nhưng anh cũng là Tổng Giám đốc của Đại Thiên, đây mãi mãi là sự thật không thay đổi.
Hàn Nhất đang diễn cảnh cãi nhau lớn tiếng với bác sĩ, vì anh ta tin chắc bệnh của nữ chính sẽ tốt hơn.
Hàn Nhất lấy tay kéo quần, đá vỡ chậu hoa bên chân, sự tức giận của anh ta không chỉ được diễn bằng lời nói, mà còn dùng cả cơ thể, cuối cùng, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm bác sĩ: “Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy, tôi sẽ không khiến các người ngừng điều trị cho cô ấy.
Tuy nam nữ chính trong bộ phim này không có tuyến tình yêu trong sáng, nhưng vai diễn này của Hàn Nhất có vai trò quan trọng đến sự phát triển của nữ chính, nếu không có vai diễn này của anh ta, có lẽ nữ chính sẽ làm kẻ điên cả đời, cuối cùng bị ép đưa vào bệnh viện tâm thần,
Diễn xuất của Hàn Nhất thật sự xứng với hai chữ Ảnh Đế, từng ánh mắt đều có thể khiến người ta bị lôi kéo vào trong tình tiết bộ phim, đây là thứ thành công nhất của một diễn viên.
"Qua!" Phó Đạo diễn hô một tiếng.
Hàn Nhất mặc áo khoác trợ lý đưa tới vào, đi về phía cạnh ống kính, anh ta muốn trao đổi với đạo diễn về cảnh diễn này một chút.
Mà anh ta cũng không bỏ qua Tống Như đang đứng xem cảnh này cách đó không xa.
Sau đó, anh ta nói với trợ lý: “Bảo Tống Như tới đây."
"Sao vậy, anh Hàn?" Trợ lý có chút căng thẳng, sợ Hàn Nhất làm khó dễ Tống Như lúc này, vì Tổng Giám đốc Dương còn ở ngay bên cạnh Tống Như!
"Đi!" Hàn Nhất lạnh lùng xụ mặt.
Trợ lý vội vàng gật đầu: "Vậy em đi ngay. . . . . . Đừng tức giận."
Sau đó, trợ lý chạy chậm đến trước mặt Dương Gia Cửu, nói rõ ý muốn của Hàn Nhất, sau khi Dương Gia Cửu nhìn Hàn Nhất một cái từ xa, mới đồng ý cho Tống Như đi qua.
Tống Như không hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Nhật, một người không vừa mắt nữ chính mới vào đoàn như cô, bây giờ tìm cô làm gì?
Cô vừa mới đi đến bên cạnh Hàn Nhất, thì thấy anh ta lấy ra một quyển sách đã từng xem rất nhiều lần: "Đây là sách của một người thầy tặng cho tôi, đều nói về biểu diễn và kỹ thuật diễn xuất, có thể cô sẽ cần nó."
". . . . . . Cho tôi?"
"Tôi thừa nhận, trước kia tôi không xem trọng cô, cảm thấy cô là một nữ ngôi sao dựa vào sao tác* để nổi tiếng, nhưng bây giờ, tôi tán thành cô là một diễn viên thật sự, hy vọng cô có thể phát triển ngày càng tốt hơn trên con đường này."
*Mượn tin đồn tình cảm để lăng xê
Giới biểu diễn, không nên là một vũng bùn tin đồn sao tác của các ngôi sao. . . . . . Anh ta muốn nhìn thấy càng nhiều diễn viên giỏi có thực lực trên màn ảnh hơn.
Vì như thế, nên anh ta xem trọng Tống Như.
"Tôi chỉ tán thành thái độ làm việc của cô, chứ không phải diễn xuất của cô, cô còn kém xa lắm!"
"Cám ơn anh." Tống Như mỉm cười, cúi đầu nhìn quyển sách kia.
"Mau trở về đi, nếu không người khác đều cho rằng tôi muốn ăn cô."
Tống Như nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Hàn Nhất, xoay người đi về, có lẽ đây là cách giải quyết mọi chuyện của vị Ảnh Đế này, anh ta chỉ muốn đặt hết tinh lực lên trên điện ảnh, gần như là si mê. . . . . .
Anh ta sẽ chỉ vươn tay giúp đỡ người có đam mê diễn xuất thôi.
Tống Như ôm quyển sách kia, trở lại bên cạnh Dương Gia Cửu, Dương Gia Cửu cười kéo tay cô: "Xem ra, em lại chinh phục được một người xem rồi."
"Em cảm thấy, bộ phim này chắc chắn sẽ hot!"
"Phải làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, anh không muốn em quá mệt mỏi." Dương Gia Cửu đau lòng nói.
. . . . . .
Lúc Dương Gia Cửu đến thăm đoàn làm phim, Trần Viễn đã đem phần video đã cắt kia đến tìm Trần Tẩm.
Khi nhìn thấy video kia, Trần Thấm hoàn toàn lờ mờ.
Côta đã xem thường tốc độ trả thù của Đại thiên rồi, hủy đi sự nghiệp diễn xuất của cô ta chưa đủ, còn muốn hủy luôn cuộc đời của cô ta sao?
Trần Viễn nửa híp mắt, từ từ mở miệng nói: "Có lẽ cô biết, lúc ký hợp đồng, có một điều liên quan đến tiền vi phạm hợp đồng."
Sắc mặt của Trầm Tẩm đã không thể dùng từ tái nhợt để miêu tả nữa, gần như không có chút màu máu, cô ta siết chặt tay: "Các người lấy video này từ đâu ra!"