"Tôi không làm được! Chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tôi không cần hỏi cũng biết toàn bộ đều là chủ ý của Dương Vũ Mịch đúng chứ?" Tạm thời điều chỉnh thứ tự chụp, thay đổi kiểu dáng đồ nội y, thứ đồ đưa đến tay Tống Như căn bản không được coi là đồ nội y, chỉ là mấy sợi dây và vải vụn.
"Đừng liên lụy đến Vũ Mịch , em không chịu mặc chính là không chuyên nghiệp, anh bây giờ lấy danh nghĩa Tổng Giám đốc công ty lệnh cho em ngay lập tức mặc vào, rồi đi ra ngoài cho anh!"
"Thật nực cười…"
Tống Như lắc đầu: "Không thể nào, nếu anh vẫn kiên quyết như vậy, tôi sẽ tìm đến phóng viên, nói cho bọn họ bộ mặt thật của anh và Dương Vũ Mịch , về thông cáo chia tay, tôi một chữ cũng không nói."
Tống Như vừa nói như vậy, Bùi Lạc Phong lập tức xệ mặt xuống: "Cô rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào! Tôi sẽ không hồi tâm chuyển ý mà ở chung với cô!"
"Anh yên tâm, tôi bây giờ không còn bất kỳ hứng thú nào đối với anh, nhưng tôi từ chối mặc đồ như vậy đi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ đồng ý đi gặp những phóng viên kia."
Bùi Lạc Phong suy nghĩ một chút, hung hăng nhìn Tống Như một cái: "Được, tôi đi sắp xếp."
Chị Hy đem bộ đồ nội y ném vào thùng rác: "Tống Như, mọi thứ bất cứ lúc nào cũng có thể được công khai!"
Tống Như gật đầu một cái, sau khi khôi phục lại trang thái bình thản, mặc quần áo bình thường đi ra ngoài.
Nhà quảng cáo thật sự nhìn trúng gương mặt cô, mới cố ý liên hệ với cô về quảng cáo lần này, đến mức đồng ý đổi đồ nội y theo chủ ý của Dương Vũ Mịch.
Nhìn Tống Như đi ra, trên người lại không mặc bộ nội y hở hang, Dương Vũ Mịch hừ một tiếng.
"Cũng biết Tống Như sẽ không nghe lời như vậy, nhưng không có quan hệ, kịch hay vẫn còn ở phía sau!"
Cô ta dương dương đắc ý cho rằng mình đã gây khó dễ được cho Tống Như, vừa thưởng thức đồ uống, vừa chờ xem kịch hay.
Bùi Lạc Phong đang giải thích chuyện đồ nội y với nhà quảng cáo, Tống Như đã đứng ở sau lưng anh ta, tự nhiên nhìn các ông chủ trước mặt: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Tống Như."
"Chúng tôi đều biết cô là ai, nếu không cũng sẽ không tìm cô đại diện cho sản phẩm này, chỉ là buổi chụp sắp bắt đầu rồi, cô vì sao không thay quần áo, chẳng lẽ mặc ở bên trong?"
Bọn họ vừa nói, híp mắt quan sát cô.
Dựa theo lịch trình sau khi thay đổi, Tống Như lúc này hẳn phải mặc bộ đồ nội y hở hang thiếu vải kia xuất hiện trước công chúng, hơn nữa sau khi chụp ảnh xong, còn chấp nhận lời phỏng vấn của phóng viên.
Bọn họ vốn dĩ cho rằng có thể thấy vóc dáng đẹp đẽ của Tống Như, không ngờ rằng. . .
"Tôi muốn nói rõ với các người một chuyện, tôi từ chối chụp quảng cáo lần này, hơn nữa sẽ mãi mãi không bao giờ mặc thứ đồ rác rưởi đó của mấy người."
"Cô nói gì?"
Mấy ông chủ này bị Tống Như ở trước mặt trách mắng, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Bùi Lạc Phong trực tiếp kéo Tống Như lại: "Tôi đồng ý cô sắp xếp chuyện chuyện phỏng vấn trước, cô đừng có mà càn quấy như vậy, chuyện quảng cáo này bàn lại sao."
Tống Như liếc hắn tamột cái, trực tiếp hất bỏ bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh ta, cô đã đoán trước được Bùi Lạc Phong sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, hắn tachỉ đang muốn kéo dài thời gian của mình.
Tống Như nhìn ra phía sau lưng bọn họ, phóng viên mà Bùi Lạc Phong sắp xếp đã đem máy quay phim đến, mặc dù bọn họ là được mời tới, nhưng lại vì muốn giành được tiêu đề nóng, Tống Như không hề lo lắng bọn họ sẽ giúp Bùi Lạc Phong che đậy mọi thứ xảy ra ngày hôm nay.
Cô lập tức lên giọng: "Quảng cáo này tôi không hề tự nguyện chụp, là công ty giải trí Huy Hoàng dựa vào điều khoản ngang ngược uy hiếp tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm trước công chúng, từ chối chụp quảng cáo cho loại sản phẩm không ra gì này."
"Hôm nay tôi không chụp sau này cũng tuyệt đối không chụp."
"Ranh giới cuối cùng của tôi không người nào có thể thay đổi."