CHƯƠNG 421: ÔNG CÒN MUỐN THỬ THÁCH CÔ ẤY ĐẾN BAO GIỜ
"Ừ, em hiêu rồi." Trong lòng Tống Như so với ai khác đều rõ ràng, tình cảm giữa hai người họ không phải chỉ bằng vài lời đồn đãi là có thể ảnh hưởng.
Dương Gia Cửu nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô, đau lòng nói: "Nhất định anh phải nhìn em bước tới vị trí càng cao, không cho bất kỳ ai có cơ hội chế giễu em, bắt nạt em, chỉ có như vậy, em mới có thể tự do làm những gì mình thích."
Tống Như cảm động ôm anh chặt hơn nữa.
"Anh biết em không để ý những thứ này, em tin tưởng chỉ cần vợ chồng mình đồng tâm, tất cả mọi vấn đề đều không làm khó được chúng ta."
"Đúng!"
. . . . . .
Dương Gia Cửu nói chuyện với Tống Như vài câu, liền rời khỏi khách sạn, đưa cho Trần Viễn nhiệm vụ mới nhất.
"Có một công ty gọi là truyền thông Tuyên Lãng, tôi phải nó đóng cửa."
"Vâng, Tổng Giám đốc Dương!"
"Biết ông cụ ở chỗ nào không?"
Trần Viễn gật đầu: "Hiện tại tôi sẽ đưa ngài qua đó."
Khi Dương Gia Cửu đi vào chỗ ở của ông cụ Dương, sắc mặt vô cùng không dễ chịu, lúc này ông cụ Dương còn đang nhàn nhã cho cá ăn, nhìn thấy Dương Gia Cửu bước vào, vội vàng muốn trốn.
"Cháu đã tìm được đến tận đây, ông vẫn muốn trốn sao? Từ lúc ông xuống khỏi máy bay, cháu đã biết ông về nước." Giọng nói của Dương Gia Cửu mang theo chút lạnh lùng.
Ông cụ Dương bất đắc dĩ ho khan một tiếng, rồi đi lại.
Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, bộ xương già này dùng hết tâm tư cất giấu, kết quả cháu ngoan của ông đã sớm biết mọi hành động của ông .
"Ngay từ đầu cháu đã không tính toán ngăn cản ông, hiện tại tới đây làm gì?" Ông cụ Dương vừa mới dứt lời, đột nhiên nhận ra được mình hỏi một vấn đề đã có đáp án, đương nhiên là bởi vì Dương Gia Cửu đau lòng vợ anh!
"Ông còn muốn thử thách cô ấy đến bao giờ?" Dương Gia Cửu hiểu được tâm tình của ông cụ, cho nên ngay từ đầu không hề ngăn cản, để mặc ông, nhưng mà hiện tại Tống Như đã nấu cơm cho ông bao ngày rồi, ông vẫn còn chưa thử xong?
"Chuyện này. . . . . . Chưa đến lúc thích hợp, sau này tự nhiên ông sẽ nói cho nó." Ông cụ Dương ngồi ở đầu bên kia sô pha, quyết tâm không buông tha.
Ông cháu hai người đối diện, Dương Gia Cửu cũng biết ý tưởng của ông cụ, ông muốn đợi cho Lí Vỹ ra tay một lần nữa, làm lớn chuyện đến nỗi không thể chối cãi, rồi mới mạnh mẽ dạy dỗ cái kẻ muốn bắt nạt cháu dâu ông.
Xem ra, lần nói chuyện này cũng sẽ không có kết quả gì, Dương Gia Cửu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Trước mắt xem ra, biểu hiện của con nhóc kia cũng không tệ lắm, có điều còn chưa thông qua thử thách cuối cùng của ông."
Dương Gia Cửu nhíu mày quay đầu lại nhìn ông cụ Dương, nếu ông cụ lại làm trò hề gì liên lụy đến Tống Như nữa, anh sẽ thật sự ra tay .
. . . . . .
Từ sau khi số điện thoại của Tống Như bị công khai, tin tức bên ngoài lan truyền càng thêm ly kỳ.
Lí Vỹ quan sát không khí trong đoàn làm phim, đợi đến khi Úc Nam trở lại đoàn làm phim sau khi nghỉ ngơi, liền vô tình nhắc tới chuyện.
"Đạo diễn Úc, tôi thấy nếu cứ để như vậy, tất cả mọi người sẽ bị liên lụy."
Úc Nam thích thú liếc mắt nhìn Lí Vỹ một cái, có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn được: "Là tôi không làm tốt công việc của mình, không có chăm sóc tốt cho đoàn phim, gây phiền phức thêm cho mọi người."
"Đạo diễn Úc, đến lúc này rồi mà ông còn muốn nói đỡ cho cô ta? Kỳ thật chỉ cần cô ta rời khỏi, chuyện này coi như được giải quyết?" Lí Vỹ muốn ép Úc Nam đưa ra quyết định.
"Chờ một chút, rất nhanh sẽ có kết quả." Úc Nam không nói nhiều nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Nói đều đã nói đến mức này rồi, nếu hiện tại Lí Vỹ dừng cương trước bờ vực, cũng không phải không có đường sống.
Nhưng mà anh ta thấy Úc Nam vài lần đều trốn tránh anh, nên âm thầm tự quyết định, nếu Úc Nam vẫn không chính thức hạ quyết tâm thay thế Tống Như, vậy anh ta liền thúc đẩy Úc Nam một phen, đưa cho Úc Nam một lý do không thể từ chối.
Úc Nam cũng nhận thấy Lí Vỹ có thể sẽ có hành động mới, lập tức nói chuyện này cho ông cụ Dương.
"Được rồi, tôi sẽ chờ anh ta ra tay!" Ông cụ Dương hừ một tiếng, "Thời cơ tốt nhất để thu thập anh ta lập tức sẽ tới rồi."
Lời của Ông cụ Dương đang ra hiệu cho Úc Nam.
Mặc kệ nói thế nào thì Lí Vỹ cũng là do Úc Nam chọn vào vai nam chính, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Úc Nam.
Úc Nam gật đầu, hiện tại việc bọn họ cần phải làm là chờ Lí Vỹ tự mình để lộ dấu vết, mặc kệ kết cục có thế nào, đều là do chính anh ta tạo thành.
Sự chú ý của Ông cụ Dương lại hoàn toàn không ở trong chuyện này, mà buồn bực thở dài nói: "Tôi còn nghĩ chơi thêm vài ngày nữa, thật sự không muốn công khai thân phận. . . . . ."
"Nếu ngài không muốn, thì không cần công khai, chuyện này tôi còn có thể đối phó được." Úc Nam có chút dở khóc dở cười.
"Ôi, không giữ nổi nữa, ngày hôm qua thằng nhóc thối kia đã đến cảnh cáo tôi, nếu tôi không dừng tay lại. . . . . ." Ông cụ Dương nhỏ giọng nhắc tới , mặc kệ nói như thế nào, hiện tại Đại Thiên đều do Dương Gia Cửu quản lý, anh lại là người thừa kế nhà họ Dương trong tương lai, phải nể mặt anh, mới có đường sống.
"Hóa ra ông cụ sợ nhất là Tổng Giám đốc Dương. . . . . ."
"Sao lại nói là sợ được! Tôi là bậc cha chú nhà họ Dương, nhưng mà hiện tại nhà họ Dương là thiên hạ của nó, tôi chỉ muốn làm một ông già sống tự tại thoải mái là được rồi, việc gì phải đi nếm mùi thất bại." Hiện tại Ông cụ Dương có thể thanh nhàn như vậy, phần lớn nguyên nhân đều do Dương Gia Cửu có năng lực lo liệu nhà họ Dương, nếu chọc giận anh ta, trọng trách của nhà họ Dương khả năng không tìm được người khác đến gánh vác.
Bọn họ đều đang đợi Lí Vỹ ra một chiêu cuối cùng, nhưng mà Lí Vỹ lại nhịn hai ngày rồi, tuy rằng thi thoảng sẽ nói những câu không vừa ý đoàn làm phim, nhưng vẫn xem như có quy củ.
Tin tức bên ngoài cũng bị Đại Thiên áp chế, đoàn làm phim khôi phục việc quay phim bình thường, nhìn qua tất cả đều như cũ.
Sau khi Tống Như thay đổi số điện thoại, cũng không còn bị bọn phóng viên vô lương quấy rầy .
Những chuyện này đều bởi vì Dương Gia Cửu nắm trong tay đại cục, Lí Vỹ luôn âm thầm quan sát, tìm kiếm thời cơ tốt nhất, trong lòng anh ta cũng rõ ràng, nếu muốn đuổi Tống Như đi, nhất định phải nhanh chóng ra tay, nếu không đợi đến khi Đại Thiên che giấu mọi chuyện, sẽ không kịp nữa.
Buổi chiều hôm ấy, Tống Như đang ở phòng nghỉ chờ cảnh quay tiếp, buổi tối còn có một đoạn nữa phải diễn, bỗng nhiên có người gõ cửa, tự xưng là người thuộc công ty Lí Vỹ, đến đưa đồ cho anh ta, hỏi Tống Như Lí Vỹ đang ở đâu, Tống Như nghĩ một lát rồi nói cho đối phương, hiện tại Lí Vỹ khả năng đang diễn ở khu C, hắn có thể đến bên kia xem thử.
Đối phương sau khi nói lời cảm ơn, liền rời khỏi.
Có điều Tống Như suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không thích hợp, liền gọi Anh Mạt tới, nói với cô ấy vài câu, Anh Mạt sau khi nghe xong, cảnh giác ra ngoài.
Tống Như cảm thấy nếu hắn tìm không thấy Lí Vỹ ở đâu, tùy tiện hỏi một nhân viên công tác là được rồi, cố tình đi tận vào phòng nghỉ trong cùng để hỏi?
Cô không có khả năng đuổi theo hỏi đối phương, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là cẩn thận cảnh giác.
Ai cũng không nghĩ đến, đây là ngòi nổ mà Lí Vỹ đã sắp xếp từ trước.
Rạng sáng đêm đó, một tin tức làm cho giới diễn viên hết sức chú ý, diễn viên Lí Vỹ bị người khác tấn công, bị thương phần đầu cùng với eo. . . . . .
Sau khi người được đưa đến bệnh viện, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Úc Nam nhận được tin tức, lập tức mang theo vài người trong đoàn phim chạy đến, công ty quản lý của Lí Vỹ cũng đã bệnh viện đầu tiên.