Mục lục
Ảnh hậu của chàng tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 423: ANH MUỐN ĐÍCH THÂN CHỨNG MINH SỰ TRONG SẠCH CỦA CÔ




CHƯƠNG 423: ANH MUỐN ĐÍCH THÂN CHỨNG MINH SỰ TRONG SẠCH CỦA CÔ
Sau khi các phóng viên đến phỏng vấn bị đuổi đi, Lý Vỹ lại tiếp nhận sự tra hỏi của cảnh sát, ghi chép khẩu cung.
Sau đó, cảnh sát lập tức đến Đại Thiên, muốn tìm hiểu chút tình hình với Tống Như.
Sau khi tin tức này bị truyền ra, cả giới diễn xuất đều rơi vào trong sợ hãi, chẳng lẽ người mua chuộc kẻ ác tập kích Lý Vỹ ở sau lưng, thật sự là Tống Như?
Nhưng mà. . . . . .Cô đã rơi vào chuyện xấu rồi, còn muốn giày vò như vậy, chẳng phải là chôn vùi con đường ngôi sao của mình sao?
Vì tránh dẫn đến sự chú ý của quá nhiều người, cảnh sát không dẫn Tống Như về cục, mà ghi chép khẩu cung trong phòng hội nghị của Đại Thiên.
Dương Gia Cửu cũng không ngăn cản, mà đi triệu ba luật sư kim bài trong văn phòng luật sư của Đại Thiên, đi vào cùng với Tống Như.
“Yên tâm, không sao đâu.” Dương Gia Cửu trấn an Tống Như ở cửa phòng họp.
Tống Như gật đầu: “Em hiểu.”
Đây là trình tự pháp luật cần thiết, cô phải tuân thủ.
Cảnh sát nhìn thấy Tống Như đi vào với luật sư, trực tiếp bắt đầu tra hỏi, bọn họ chiếu một video trước, là do camera trong phòng nghỉ của phim trường quay được.
“Người đàn ông trên hình ảnh, cô có quen không?”
“Không quen.”
“Vậy lúc đó hai người đang nói gì?”
“Anh ta tự xưng là người trong công ty quản lý của Lý Vỹ, đưa đồ cho Lý Vỹ, hỏi tôi chỗ của Lý Vỹ, tôi chỉ đường cho anh ta, nói với anh ta thời gian lúc đó có lẽ Lý Vỹ đang quay ở phim trường C.”
Các cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, tắt video đi.
“Trợ lý của Lý Vỹ nhặt được điện thoại của tên côn đồ ở hiện trường tập kích, bên trong chỉ lưu số điện thoại của một mình cô, cô giải thích thế nào?”
“Cái này tôi không rõ lắm, điện thoại không phải của tôi, cũng không phải tôi lưu vào, chuyện này có lẽ nên hỏi người lưu số điện thoại ấy, hơn nữa khoảng thời gian trước số điện thoại của tôi bị lộ ra ngoài, có rất nhiều phóng viên gọi điện thoại làm phiền tôi, tôi cũng muốn hỏi người này một chút, là lấy được số điện thoại của tôi từ đâu.”
“Trước mắt, chúng tôi có đầy đủ lý do nghi ngờ người tập kích Lý Vỹ là người tìm cô hỏi đường trên video, bây giờ chúng tôi đang tìm xem người này ở đâu, tin rằng sau khi tìm được anh ta, sự thật có thể rõ ràng rồi.”
Các cảnh sát không hỏi được đáp án gì từ chỗ của Tống Như, trước mắt bằng chứng được biết không đầy đủ, bây giờ chỉ có mỗi Tống Như.
“Chúng tôi sẽ làm việc theo pháp luật, sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ xấu nào.”
Lúc cảnh sát rời đi, ý vị sâu xa nhìn Tống Như nói: “Gần đây cô cũng nên chú ý sự an toàn của mình, dù sao ngôi sao là nhân vật của công chúng mà.”
“Tôi sẽ, tôi cũng sẽ nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của mình.” Tống Như nở nụ cười, không hề nhiều lời.
Đưa mắt nhìn cảnh sát rời khỏi Đại Thiên, tâm trạng của Tống Như cũng không thoải mái như nụ cười của cô, trước kia cô cũng từng trải qua không ít sóng gió, nhưng thanh giả tự thanh, những lời đồn này cuối cùng cũng sẽ tự sụp đổ, nhưng mà lần này, vở kịch tự biên tự diễn của Lý Vỹ đẩy cô vào vực sâu khó mà thở được.
Sau đó Dương Gia Cửu đi vào phòng họp, nắm chặt tay của Tống Như.
“Trần Viễn đã đi điều tra rồi, sẽ nắm giữ được vị trí của người kia trước khi cảnh sát tìm được anh ta.”
“Vì sao không giao chuyện này cho cảnh sát?
“Anh lo lắng, anh muốn đích thân nắm được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của em.”
Anh vẫn luôn quen nắm giữ số phận của mình trong tay, nếu Lý Vỹ còn muốn mở họp báo công khai toàn bộ chi tiết bị tập kích, vậy đương nhiên anh phải cho Lý Vỹ một cơ hội để nổi tiếng rồi.
“Trần Viễn luôn làm việc cẩn thận, chẳng mấy chốc sẽ tìm ra thôi.”
“Ừm, em biết anh sẽ không nhìn em bị oan ức, bị người ta vu oan, nhưng so với tình cảnh của em, em lo lắng cho anh hơn, mấy lời đồn vô căn cứ này có thể sẽ. . . . . .”
“Sẽ không đâu.” Dương Gia Cửu nghiêm túc trả lời: “Chuyện này sẽ tra ra manh mối thôi.”
Anh sẽ không sao, càng sẽ không khiến cô có chuyện.
Dương Gia Cửu ôm lấy bả vai Tống Như, hai người cùng nhau trở lại phòng làm việc của anh, anh xử lý tài liệu, Tống Như ở bên cạnh với anh.
Thật ra chuyện quan trọng nhất với Tống Như, chính là người đàn ông này yêu cô, thương cô trước sau như một. . . . . .
Bây giờ bước đầu tiên để giải quyết chuyện này chính là tìm được người đàn ông tập kích Lý Vỹ kia, bước thứ hai chính là chứng minh quan hệ yêu nhau của Lý Vỹ và Hề Mạn , vì Lý Vỹ và Tống Như không có mâu thuẫn lợi ích, nếu tìm thấy người đàn ông tập kích anh ta, nhưng Lý Vỹ vì tự bảo vệ mình mà cắn chết không nhận, cũng sẽ không còn động cơ nữa.
Bây giờ Tống Như vẫn chưa biết thân phận thật sự của ông cụ Dương, cũng không biết ở đây vẫn còn một cái bẫy trong bẫy.
Trong khoảng thời gian Lý Vỹ và Hề Mạn hẹn hò, bọn họ vẫn cực kỳ cẩn thận, cho nên người biết bọn họ yêu nhau rất ít.
Tống Như ngồi thật lâu trên sô pha, đột nhiên nghĩ ra một cách.
“Gia Cửu, gần đây Âu Dương Hải có bận không? Em muốn nhờ cậu ấy diễn giúp em, biết đâu có thể lộ ra quan hệ của Lý Vỹ và Hề Mạn .”
“Anh liên lạc với cậu ấy!” Vì chứng minh sự trong sạch của vợ mình, Dương Gia Cửu lập tức gọi điện thoại cho Âu Dương Hải.
Âu Dương Hải trở thành ảnh đế ngoài dựa vào kỹ thuật diễn xuất ra, còn có một kỹ năng nữa, chính là bắt chước giọng nói, Dương Gia Cửu bảo người tìm rất nhiều tài liệu âm tần của Lý Vỹ, bảo Âu Dương Hải bắt chước giọng nói của Lý Vỹ.
Tuy Âu Dương Hải rất không muốn tham gia, nhưng một mặt người bị bắt nạt là người nhà bọn họ, một mặt khác Bùi Hiển Hiển ở bên cạnh cứ muốn anh ta giúp đỡ, Âu Dương Hải đành phải làm theo kế hoạch của bọn họ.
Sau khi liên hệ sơ qua, giọng nói của anh ta giống Lý Vỹ đến tám chín phần, cho nên anh ta gọi điện thoại đến số của Hề Mạn .
Lúc đầu Hề Mạn ở đầu bên kia không nghe điện thoại, anh ta bèn gửi một tin nhắn đến, lúc này mới nghe máy.
“A lô?”
“Là anh.” Âu Dương Hải nén giọng, học theo giọng điệu của Lý Vỹ, nặng nề nói ra hai chữ.
Vì bọn họ đã có một khoảng thời gian không gọi điện thoại, lại thêm bây giờ Lý Vỹ đang nằm viện, Âu Dương Hải còn học đến giống Lý Vỹ đến tám chín phần, nên Hề Mạn không có nghi ngờ.
“Anh làm em sợ muốn chết! Sao lại đột nhiên gọi điện thoại đến đây? Không phải nói gần đây không liên lạc sao?”
“Anh có việc nhất định phải gặp em, đêm nay anh đợi em ở chỗ cũ.”
“Được, em sẽ đi qua.”
“Em đến một mình, đừng để bị chó săn đuổi theo.”
“Em biết rồi.” Hề Mạn vẫn luôn nghe theo Lý Vỹ, không chút nghi ngờ tin tưởng lời nói của anh ta.
Sau khi Âu Dương Hải cúp máy, cực kỳ đắc ý hắng hắng giọng, có thể thể hiện một lần ở trước mặt Bùi Hiển Hiển khiến anh ta có chút kiêu ngạo.
Bùi Hiển Hiển ở bên cạnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh ta.
Tống Như đứng nhìn mây đen ngoài cửa sổ, không biết có thể mượn cơ hội này tìm thấy một chút manh mối hay không.
Thật ra gần đây Hề Mạn không liên lạc nhiều với Lý Vỹ, vì cô ta biết Tống Như cũng không dễ đối phó, cũng từng khuyên răn Lý Vỹ nhiều lần, đừng làm chuyện gì nữa, nhưng trước khi Lý Vỹ xảy ra chuyện cô ta lại nhận được một tin nhắn: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, chẳng mấy chốc em sẽ là nữ chính.”
Cuối cùng Lỹ Vĩ đã làm gì.
Lại vì sao mà trộm liên lạc với cô ta trong lúc đang nằm viện?
Không phải trong lòng Hề Mạn không có nghi ngờ, chỉ là cô ta quá yêu Lý Vỹ, rất lo cho anh ta, cho nên cô ta cũng không rõ cuối cùng phải làm thế nào mới đúng.
Mỗi ngày cô ta đều chú ý đến tình hình của chuyện này, làm nữ chính hay không cô ta đã cảm thấy không quan trọng nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK