CHƯƠNG 83: THỜI GIAN NGỌT NGÀO
Chị Hy sau khi nhìn thấy thì rất tức giận: “Đám phóng viên này viết bậy viết bạ cái gì vậy, lễ phục vẫn còn đang treo ở nhà em kia kìa! Chị thấy chắc chắn là Dương Vũ Mịch đã giở trò sau lưng, Tống Như, em có muốn chị nghĩ cách không?”
Dương Vũ Mịch tự mình làm lại còn kéo theo Tống Như khiến chị Hy vô cùng khó chịu.
“Em thấy Dương Vũ Mịch đã dựa vào quy tắc ngầm để có được điều kiện tốt hơn, bước tiếp theo cô ta sẽ quyết liệt với Huy Hoàng nên chị hãy theo dõi sát sao tình huống bên phía bệnh viện bên kia, nắm chắc chứng cứ mà chúng ta có được.”
“Được, chị hiểu rồi.” Chị hy nghiêm túc ghi chép lại.
“Em không quan tâm cô ta ký hợp đồng với công ty nào nhưng thứ cô ta nợ em, em sẽ đòi lại toàn bộ.”
Dương Vũ Mịch với tư cách ngôi sao nữ được Huy Hoàng nâng đỡ bỗng nhiên lại lộ ra tin tức này khiến Bùi Lạc Phong lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó xử, cấp cao của công ty bắt đầu nảy sinh nghi ngờ năng lực của hắn.
Nguyên một buổi sáng Bùi Lạc Phong phải đi xin lỗi.
Trong lòng kìm nén lửa giận, Dương Vũ Mịch thật sự độc ác, vội vã rời đi như vậy cũng không nghĩ xem anh ta sao có thể dễ dàng buông tha để cô ta đi như thế!
Mang thai con anh ta, phản bội anh ta còn bò lên giường giám khảo, thậm chí là những người khác...
Anh sẽ bắt cô ta phải trả giá!
Chuyện vượt ra ngoài dự đoán của Bùi Lạc Phong là dưới tình huống như vậy rồi mà Dương Vũ Mịch còn dám đến tìm mình, đôi mắt cô ta đỏ hoe chạy vào phòng làm việc của anh ta: “Lạc Phong...”
Cô nức nở, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: “Em sai rồi, em không nên làm ra chuyện như vậy nhưng em có nỗi khổ mà, anh nghe em giải thích đã được không? Em yêu anh như vậy, sao em có thể vô duyên vô cớ phản bội anh chứ?!”
“Tôi không muốn nghe giọng cô cũng không muốn thấy mặt cô nữa, cút đi!”
Bùi Lạc Phong chán ghét trừng mắt nhìn cô, nhìn thêm một lần thôi cũng cảm thấy ghê tởm, khuôn mặt đó khiến anh buồn nôn.
“Anh đừng đối xử với em như vậy mà, Lạc Phong, em yêu anh.”
Dương Vũ Mịch đưa tay túm lấy tay áo anh, muốn ôm anh từ bên cạnh giống như trước kia nhưng Bùi Lạc Phong lại hất tay cô ra, đứng dậy: “Không phải cô muốn ký hợp đồng với KB à? Còn cần phải câu dẫn tôi làm gì?”
“Cô nhớ cho kỹ, tôi sẽ không để cô sống tử tế đâu!”
Ngữ khí quyết tuyệt của anh khiến Dương Vũ Mịch ngây ra một lát, cô đứng dậy, vẻ mặt trong nháy mắt liền thay đổi: “A, vậy được, tôi cũng lười phải phí lời với anh, lãng phí nhiều thời gian với anh như vậy, tôi cũng mệt rồi.”
“Anh cho rằng chỉ có anh nỗ lực thôi sao? Anh chỉ là từ bỏ Tống Như, lựa chọn tôi mà thôi.”
“Tôi cũng đã uổng phí mấy năm thanh xuân ở chỗ anh! Nhưng kết quả anh vẫn muốn để tôi bại bởi Tống Như, sao tôi có thể nuốt trôi được cục tức này, con người luôn hướng tới những thứ cao hơn nên anh cũng đừng trách tôi.”
Cô cố ý nói những lời này để chọc giận Bùi Lạc Phong, tốt nhất là tức đến đưa cô đi phá thai, như vậy mới là tốt nhất cho cô.
Trong tay Bùi Lạc Phong có quá nhiều nhược điểm và bí mật của cô, nếu như không dứt sạch hoàn toàn thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mối tai họa ngầm.
Cô sẽ không ngu xuẩn như Tống Như, giữ lại một quả bom hẹn giờ bên cạnh.
Bùi Lạc Phong nghe ra ý quyết liệt trong lời nói cô, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm: “Cô đang mang thai đứa con của tôi thì cứ sinh ra đi đã rồi nói chuyện khác, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Bộ dạng Bùi Lạc Phong không giống đang đùa, lời cảnh cáo của anh như quả bom nổ mạnh bên tai Dương Vũ Mịch.
Sinh đứa bé ra?
Không, như vậy cuộc đời cô phải làm sao!
Cô đã bán tất cả mọi thứ của mình để đổi lấy hợp đồng KB, nếu như lúc này sinh đứa bé ra thì mọi cơ hội đều sẽ trôi tuột đi hết.
Nhìn sắc mặt thay đổi nhanh chóng của Dương Vũ Mịch và dáng vẻ căng thẳng hoảng hốt của cô, Bùi Lạc Phong cong lên nụ cười khinh miệt. Anh bước về phía trước một bước, tới gần Dương Vũ Mịch hơn, thấp giọng nói: “Đây chính là cái giá mà cô phải trả cho sự phản bội tôi.”
Anh muốn ép Dương Vũ Mịch vào đường cùng, muốn chết cũng không được.
Mà điều anh muốn làm, đều không chỉ như vậy.
Anh ấn phim gọi máy bay tư nhân trên bàn, thư ký lập tức đi vào.
“Quà tặng chuẩn bị cho Tống Như đã bọc gói xong chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi thưa tổng Giám đốc Bùi, túi xách phiên bản giới hạn của PO và một sợi duyên chuyền đá cẩm thạch, vé máy bay cũng đã để trong xe rồi ạ.” Thư ký trả lời.
Bùi Lạc Phong gật đầu sau đó quét mắt qua Dương Vũ Mịch: “Nếu không có gì phản đối thì cô có thể đi được rồi. Tôi phải đi Pháp với Tống Như, làm lại từ đầu với cô ấy.”
“Còn cô, chỉ là công cụ sinh con cho tôi mà thôi.”
Dương Vũ Mịch nhìn Bùi Lạc Phong, cảm thấy bản thân như rơi vào địa ngục, vẻ mặt cô dần sụp đổ đến làm sao ra khỏi văn phòng cũng không biết.
...
Chuyện Dương Vũ Mịch và Bùi Lạc Phong hoàn toàn quyết liệt ầm ĩ đến mức tất cả mọi người đều biết.
Chị Hy tán thưởng: “Tống Như, suy nghĩ của em thật sự quá tuyệt, Dương Vũ Mịch lần này xong thật rồi.”
“Cô ta cho rằng có hợp đồng của KB rồi thì có thể muốn làm gì thì làm nhưng cô ta lại quên chuyện quan trọng nhất, cô ta đi đến được ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào Bùi Lạc Phong, bây giờ cô ta lại một cước đá văng Bùi Lạc Phong, người bên kia cũng có thể đá cô ta bất cứ lúc nào.”
“Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ bị KB vứt bỏ!” Chị Hy nói.
“Ừm.” Tống Như bình tĩnh trả lời, nhìn thời gian: “Em phải đi trước đây, tối nay em đi ăn với Gia Cửu. Ngày mai mới bắt đầu làm việc, hôm nay em cũng có thể thả lỏng một chút.”
Cô mặc váy liền rộng rãi, từ trên sô-pha đứng dậy.
Chị Hy vui vẻ nói: “Em yên tâm, chị sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, em chỉ cần phụ trách xinh đẹp đi hẹn hò với ngài Dương, hưởng thụ thế giới hai người là được!”
Hai vợ chồng bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài cùng nhau.
Tống Như mở cửa phòng nhìn thấy Dương Gia Cửu ngồi quay lưng về phía cô, ngắm nhìn cảnh biển xa xa, góc cạnh khôi ngô khiến người khác không muốn di chuyển ánh nhìn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cô bước lên ôm lấy anh từ phía sau: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, em muốn ăn gì đó.”
“Đang nhớ em... Đói rồi à? Đi thôi.” Dương Gia Cửu trước giờ chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Từ khi bắt đầu đồng ý kết hôn cùng cô, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị toàn tâm toàn ý đối xử thật tốt với cô. Hai người thân mật dắt tay cùng nhau đi tới khách sạn.
Phong cảnh trên đường rất đẹp, hai người mặc quần áo đơn giản, tùy ý chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ dọc bờ cát, tóc Tống Như bị gió nhẹ thổi bay, cả người vô cùng dịu dàng.
Cảnh đẹp tĩnh lặng lúc này chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Không cần lo lắng bị người khác chụp trộm, có thể tùy ý hưởng thụ quãng thời gian ngọt ngào này.
Hai người cùng nhau ăn đồ ăn vặt bên đường, khiêu vũ cùng các du khách cạnh nhạc nước, ôm nhau dưới ánh trăng bên bờ biển, mỗi một khắc ở đây bọn họ chỉ như những cặp đôi bình thường nhất.
Nếu như có thể, Tống Như thật sự hy vọng thời khắc này có thể dừng lại mãi mãi.
Sự hạnh phúc này quá khó có được mà cũng vô cùng trân quý.
“Gia Cửu, sau này em muốn sống ở căn nhà như thế kia.” Tống Như chỉ vào một căn nhà nhỏ, diện tích không lớn nhưng bên tường lại trồng đầy hoa tường vi, ban công tầng hai trang trí rất ấm áp, có xích đu bạch đằng, một con mèo con màu xám chậm rãi bước đi trên ban công.
Dương Gia Cửu nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Chỉ cần là thứ vợ anh thích, cho dù là sao trên trời thì anh cũng sẽ hái xuống cho em.”