CHƯƠNG 483: TỔNG GIÁM ĐỐC TĂNG XẢY RA CHUYỆN RỒI
Sau khi Tăng Tĩnh Ngọc giả vờ uống một ngụm nước thì nhắm mắt lại, dựa vào ghế giả vờ ngủ.
Mười phút sau thư ký gọi bà mấy tiếng, thấy Tăng Tĩnh Ngọc không có bất kỳ phản ứng nào, thở phào một hơi, lo lắng nhìn chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước.
Đến khi chiếc xe dừng lại tại cửa sau của khách sạn, tài xế xuống xe rồi nâng Tăng Tĩnh Ngọc xuống sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói với thư ký: “Khi báo cảnh sát đừng nói linh tinh.”
“... Được.” Thư Ký thấy Tăng Tĩnh Ngọc bị người tiếp viện đưa đi, nắm chặt nắm đấm.
“Chỉ cần cảnh sát nghe được lời khai của cô sẽ bắt đầu điều tra vụ án mất tích này, mà chúng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện thật sạch sẽ.”
Tổng giám đốc tập đoàn Tống thị trên đường đi công tác bị người khác cưỡng ép...
...
Nhìn từ góc độ của thư ký, quả thật Tăng Tĩnh Ngọc đã bị người khác cưỡng ép, phía sau khách sạn là nơi không bị camera quay lại, bà bị người tài xế tiếp ứng lên một chiếc xe thương vụ.
Sau đó thư ký theo tài xế đi vào khách sạn, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Chỉ là chiếc xe thương vụ vừa đi qua hai ngã tư đã bị ba chiếc xe ép dừng lại bên đường, mười mấy người vệ sĩ cao lớn đón Tăng Tĩnh Ngọc đi, mà kẻ bắt cóc trên xe cũng bị họ đưa đến đồn cảnh sát.
“Tổng giám đốc Tăng, ngài không sao chứ?”
Sau khi Tăng Tĩnh Ngọc được cứu, vẫn chưa hoàn hồn lại lắc đầu, nhận nước đối phương đưa tới: “Không sao.”
“Không ngờ ngài lại dũng cảm đến vậy, phối hợp diễn cùng chúng đến bước này.” Vệ sĩ cầm đầu kính nể nói.
Nếu như không phải kế hoạch chu đáo chặt chẽ thì rất có khả năng Tăng Tĩnh Ngọc đã bị kẻ bắt cóc trên xe làm hại.
“Tôi tin tưởng con rể tôi.”
Tăng Tĩnh Ngọc cười, thực ra trong lòng bà cũng rất lo lắng, nếu như khi nãy trên xe bà để lộ ra bất kỳ dấu vết gì khiến thư ký và tài xế phát hiện, có lẽ đợi đến khi người của Dương Gia Cửu đến, bà chỉ còn lại một cái xác.
“Chúng tôi đã báo cáo với tổng giám đốc Dương tiến triển sự việc rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa ngài đến một nơi an toàn.”
“Được.” Tăng Tĩnh Ngọc biết bà đã hoàn thành phần của mình, phần còn lại xem họ thôi.
Có điều không ngờ thư ký của bà lại bị Tống Nhu mua chuộc hoàn toàn như vậy!
Đến mạng người mà cũng hoàn toàn không để vào mắt, thiệt cho bà vẫn luôn tín nhiệm người thư ký này.
Tống Nhu đầu tiên là hãm hại cháu ngoại bà, bây giờ vẫn không biết hối cải còn ra tay độc ác với bà như vậy...
Tăng Tĩnh Ngọc đến khách sạn Dương Gia Cửu sắp xếp, sau khi cảm xúc đã dịu đi liền kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho ông cụ Tống.
“Cái gì!”
Ông cụ Tống nói xong, lập tức hất đổ bàn trà.
“Súc sinh! Trong mắt nó có còn người ông nội là ta không hả?”
Tiếng động này người nhà họ Tống đều nghe thấy, đúng lúc Tống Kiệt ở nhà, nghe thấy tiếng động liền lập tức chạy tới ngoài cửa phòng ông cụ Tống, lo lắng ông cụ Tống có chỗ nào không thoải mái, phá cửa xông vào: “Ông nội, làm sao vậy?”
Thấy ông cụ Tống vẫn không có vấn đề gì ngồi đó, anh ta mới thở ra một hơi.
“Vừa nãy cháu nghe thấy...”
“Ông không sao!” Ông cụ Tống vẫy tay với cháu nội, bình phục tâm tình, hít sâu một hơi: “Tĩnh Ngọc, chuyện này ta toàn quyền phó thác cho con, may mắn con bình an vô sự! Nếu không ta thật sự không biết... Haiz, nhà họ Tống chúng ta nợ con quá nhiều.”
“Ba, chúng ta là người một nhà, đều sẽ tốt thôi.”
Tống Kiệt ở bên cạnh nhíu chặt mày, từ lời ông cụ Tống anh ta nghe ra được một vài manh mối.
Bây giờ trong nhà này, người duy nhất không để máu mủ tình thân vào mắt còn có ai?
Đợi đến khi ông cụ Tống cúp máy, Tống Kiệt đi lên đỡ ông, Tăng Tĩnh Ngọc không ở trước mặt ông cụ Tống cho nên không thấy ông cụ vì tức giận mà tim đập nhanh hơn, lúc này sắc mặt ông cực kỳ trắng.
“Ông nội, ông vẫn ổn chứ?”
Trong mắt ông cụ Tống viết đầy sự thất vọng: “Ta chưa từng mong đợi nó sẽ lập tức thay đổi nhưng chí ít sẽ không làm ra chuyện gì độc ác nữa, vậy mà nó...”
Tống Kiệt đỡ ông cụ Tống ngồi xuống, từ lời ông nội anh biết lần này trên đường đi công tác Tăng Tĩnh Ngọc đã gặp nguy hiểm!
“Ông nội, ông yên tâm đi, chị ba và anh rể sẽ không để dì bị thương đâu, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ làm xằng làm bậy!”
“Ta đau lòng cho đứa bé trong bụng nó!”
Ông cụ Tống thở dài một hơi, ông đã không còn gửi gắm bất kỳ hy vọng gì với Tống Nhu nữa, nếu không phải đau lòng cho đứa bé trong bụng cô ta thì đã xử lý cô ta từ lâu rồi!
...
Rất nhanh, nhà họ Tống đã nhận được tin tức Tăng Tĩnh Ngọc mất tích.
Sau khi thư ký báo cảnh sát đã gọi điện về, quản gia nhận điện thoại đã bị dọa đến sắc mặt thay đổi.
Khi đó, Tống Nhu đang ở phòng khách nhà họ Tống, cô ta nhìn thấy dáng vẻ đó của quản gia thì đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bà... bà chủ... bà chủ bị bắt cóc rồi!”
“Hả?” Tống Nhu sợ hãi che miệng, làm ra dáng vẻ lo lắng: “Sao lại như vậy? Báo cảnh sát chưa?”
“Đã báo cảnh sát rồi ạ.” Quản gia trả lời.
Tống Nhu nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, biết là ông cụ Tống tới liền lắc đầu nói: “Làm sao bây giờ? Tôi lập tức đặt vé máy bay qua đó, ở bên kia tôi có vài người bạn có lẽ có thể giúp đỡ. Chuyện này trước hết đừng nói cho ông nội, tôi sợ ông tuổi tác đã lớn không chịu được kích thích.”
Ông cụ Tống ở sau cô ta, nhìn cô ta diễn kịch mà trong lòng đau đớn không thôi. Nếu như không phải ông đã sớm biết rõ chân tướng sự việc, e rằng sẽ bị đứa cháu gái lòng dạ độc ác này dỗ cho xoay vòng vòng.
Ông thật muốn lập tức đuổi Tống Nhu ra khỏi nhà nhưng bây giờ không phải là lúc...
Ông cụ Tống hung hăng nắm chặt cây gậy trong tay, ho khan hai tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội? Sao ông lại xuống đây rồi?” Tống Nhu xoay người lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Nói! Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia vừa định trả lời đã bị Tống Nhu cướp lười nói trước: “Không có chuyện gì đâu, dì mới sang bên kia lạ nước lạ cái nên không thoải mái lắm thôi ạ.”
Ông cụ Tống nhìn Tống Nhu một lúc, ánh mắt chậm rãi rơi trên người quản gia: “Ông nói đi!”
Quản gia thở dài một hơi, tường thuật lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.
“Người gọi điện thoại về là thư ký luôn theo sát bên người bà chủ, cô ta đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát cũng đang điều tra. Chỉ là chuyện xảy ra cấp bách nên tạm thời vẫn chưa rõ sống chết của bà chủ.”
Ông cụ Tống lập tức ngồi lên sô pha, đau khổ gõ cây gậy trong tay xuống đất: “Sao có thể như vậy chứ?!”
“Ông nội, ông đừng lo lắng, có lẽ chỉ là một hiểu làm thôi.” Tống Nhu nhẹ giọng an ủi.
“Lập tức liên hệ cảnh sát bên kia, có bất kỳ tin tức gì lập tức nói với ta, còn nữa, chuyện này tạm thời đừng để lộ ra bên ngoài!”
Ông cụ Tống đứng dậy đi về phía phòng đọc sách, từ góc độ của Tống Nhu, ông cụ Tống đương nhiên là đang lo lắng cho sự an toàn của Tăng Tĩnh Ngọc, muốn nhờ bạn bên nước ngoài tìm người.
Nhưng kế hoạch của cô ta chu đáo chặt chẽ như vậy, không thể có bất kỳ vấn đề gì.
Lần này, Tăng Tĩnh Ngọc không thể sống sót trở về.
Rất nhanh chuyện Tăng Tĩnh Ngọc đi công tác bị mất tích sẽ truyền khắp công ty, căn bản không cần cô ta phải ra tay, cô ta chỉ cần ngồi ở nhà đợi tin tốt mà thôi.