Mục lục
Ảnh hậu của chàng tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 187: ANH ĐẾN VÌ CÔ




CHƯƠNG 187: ANH ĐẾN VÌ CÔ
"Ừ. Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không nói với ai cả." Lâm Giai an ủi mà vỗ vỗ tay của cô ấy.
Mặc dù giới giải trí rất phức tạp, cô cũng không biết nên tin ai, nhưng nếu như Bùi Hiển Hiển sùng bái Tống Như như vậy thì cô sẽ đứng về phía Tống Như. Có lẽ sẽ giống trong phim truyền hình, đợi đến khi sự thật được công khai thì nửa kia của Tống Như sẽ dọa ngốc tất cả mọi người.
Lâm Giai biết bệnh tình của Bùi Hiển Hiển càng ngày càng trầm trọng. Cô ta phải lập tức quay về cầu xin bố cô ta, hy vọng có thể dựa vào danh nghĩa của công ty bố cô ta hẹn gặp Dương Gia Cửu.
Mặc dù không chắc chắn sẽ thành công nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội...
Hơn nữa còn đặc biệt thêm vào một câu: "Là chuyện liên quan đến Oatlets."
Chỉ là lịch trình của Dương Gia Cửu rất kín. Nhìn thấy công ty tay ngang của nhà họ Lâm nói muốn hợp tác, đương nhiên chỉ trả lời một câu không gặp.
Tối ngày hôm đó, Bùi Hiển Hiển gắng gượng xin xuất viện rồi cùng với bố con nhà họ lâm đến khách sạn đợi Dương Gia Cửu. Nhưng đã qua mấy tiếng rồi mà không có người đến.
"Tớ cảm thấy, anh ta sẽ không đến đâu. Có vẻ anh ta không có để ý Tống Như như tưởng tượng của chúng ta." Lâm Giai lắc ly nước nói. Cô ta cảm thấy Tống Như gả cho Dương Gia Cửu chỉ giống như những nữ minh tinh khác gả vào nhà giàu. Giữa họ cũng không có tình yêu gì.
Bùi Hiển Hiển lại không cho là như vậy. Nhưng vì bố của Lâm Giai vẫn đợi cùng với bọn cô, cô cảm thấy rất có lỗi.
"Chú Lâm, khiến chú thêm phiền phức rồi."
"Không sao. Chỉ là bên công ty có việc cần xử lý nên chú đi trước. Các con nếu như muốn đợi thì lại đợi thêm một lúc, tài xế sẽ đợi bọn con dưới lầu."
Bố của Lâm Giai thu xếp tài xế và người phục vụ của khách sạn ổn thỏa, chắc chắn rằng hai cô gái nhỏ ở đây rất an toàn thì rời đi.
Nửa tiếng lại trôi qua, Lâm Giai hoàn toàn không chịu đựng được nữa: "Thôi vậy! Bọn họ chắc chắn không đến rồi, đi thôi... Tớ thấy anh ta vốn không để ý Tống Như."
Lời vừa nói xong thì có hai người một trước một sau bước vào.
Dương Gia Cửu mặc áo gió màu đen, ngồi đối mặt với bọn cô. Khí thế của anh nghiêm nghị. Lúc thấy trong phòng chỉ có hai cô gái nhỏ thì anh ngây người một lúc. Vì tránh nghi ngờ thì để Trần Viễn cũng ngồi xuống.
Lâm Giai và Bùi Hiển Hiển nhìn nhau, hoàn toàn ngơ rồi.
Hóa ra Dương Gia Cửu thật sự đến gặp bọn cô!
Bùi Hiển Hiển biết không thể lãng phí thời gian nên vội nói: "Chúng tôi muốn gặp anh vì chuyện của Tống Như."
Nghe thấy tên Tống Như, ánh mắt của Dương Gia Cửu ngay lập tức thay đổi. Khí thế cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hoàn toàn lộ ra khí thế mạnh mẽ của kẻ làm vua.
Lâm Giai bị dọa đến mức không dám động.
Bùi Hiển Hiển nói ra thân phận, bệnh của mình và cả chuyện đã gặp Ngụy Lãng.
Sau khi cô nói xong, còn có cảm giác như mình đang nằm mơ. Vì người nghe cô nói thực sự là Dương Gia Cửu!
"Cô ấy sẽ không hiến tạng." Dương Gia Cửu lạnh lùng nhìn bọn cô: "Cô ấy là vợ tôi, tôi không hy vọng cô ấy sẽ phải chịu đau đớn. Cho dù nhìn cô ấy tiêm thuốc uống thuốc tôi cũng đau lòng."
Bùi Hiển Hiển gật đầu: "Tôi hiểu... Tôi cũng không muốn làm như vậy."
Lâm Giai có chút tức giận. Vừa định chất vấn thì nghe thấy Dương Gia Cửu nói tiếp: "Nhưng tôi sẽ sử dụng tất cả các mối quan hệ để giúp cô tìm người tình nguyện hiến tạng trên phạm vi toàn cầu."
"Tôi biết nhà họ Bùi nợ chị Tống rất nhiều. Tôi không phải vì muốn chị ấy hiến tạng mới ngồi đây. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy chị ấy bị người hãm hại."
Dương Giai Cửu nhàn nhạt nhìn cô: "Tống Như sẽ không lẫn chuyện của cô với anh cô. Cô ấy từ trước đến này vẫn yêu hận rõ ràng."
Bùi Hiển Hiển trừng mắt. Người đàn ông này có vẻ hiểu Tống Như hơn khi nhìn bề ngoài.
"Tôi có thể đại biểu cho ý của cô ấy. Trong đoạn thời gian này, các cô cần bảo vệ bản thân mình." Anh xoay người, dặn dò Trần Viễn: "Điều tra tư liệu của bệnh viện. Nếu như có kẻ đáng nghi vào phòng của cô ta thì anh nên biết phải làm thế nào rồi đấy."
"Nếu như để Ngụy Lãng đạt được ý đồ thì cậu cũng đến phòng nhân sự làm thủ tục từ chức."
Trần Viễn lập tức gật đầu: "Vâng, Tổng Giám đốc ."
Lâm Giai và Bùi Hiển Hiển lúc này mới hiểu rõ kẻ làm vua là như thế nào. Người ngoài hình dung Dương Gia Cửu lạnh lùng vô tình, làm việc cũng mạnh mẽ vang dội. Quả thực nói không sai.
Lâm Giai đỡ Bùi Hiển Hiển ra khỏi khách sạn, vốn không dám nhìn thêm Dương Gia Cửu.
Cô ta nhỏ giọng nói bên tai Bùi Hiển Hiển: "Tống Như sao lại gả cho một người đàn ông cay nghiệt như vậy. Cô ấy không sợ sao?"
"Sợ?" Bùi Hiển Hiển cười nói: "Tớ cảm thấy Dương Gia Cửu rất thương Tống Như. Nếu không sẽ không đến gặp bọn mình. Ít nhất, tớ nhìn thấy trong ánh mắt của anh ta có sự chân thành hơn anh trai tớ."
"Cho dù thế nào, chúng ta đã nói cho anh ta biết. Cậu cũng có thể yên tâm rồi. Chỉ là không biết Ngụy Lãng sẽ chết rất thảm không..."
Người mà bây giờ anh ta đắc tội lại là vợ của Dương Gia Cửu đó!
Trần Viễn lái xe đưa bọn cô về. Nghe thấy những lời này tỏ ra rất bình tĩnh. Tình cảm của Tổng Giám đốc bọn họ và phu nhân thực sự rất tốt. Hơn nữa chỉ cần hai người họ tự hiểu là được, vốn không cần khoe khoang với công chúng.
Còn Ngụy Lãng đang muốn giở thủ đoạn sau lưng...
Trần Viễn cảm thấy nếu như tổng giám đôc của bọn họ thật sự ra oai thì hậu quả không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nếu như Tống Như biết việc này thì cũng hiểu cách làm của Ngụy Lãng rất nguy hiểm. Là cấp dưới của Trương Vân, anh ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu như lợi dụng bệnh trạng của Bùi Hiển Hiển lăng xê thì cũng không tạo ảnh hưởng gì tới Tống Như. Với địa vị bây giờ của cô, loại đồn đại còn chưa phát tán thì đã bị chết chìm rồi.
Ngụy Lãng còn không dám ra tay. Anh ta lo lắng Tống Như có tính cách có thù tất báo.
Chỉ là nếu như cứ vậy mà buông tha... Tất cả mọi người đều không thể thắng. Anh ta muốn thắng, phải hủy hoại Tống Như một cách triệt đế.
Sau khi Bùi Hiển Hiển được Trần Viễn đưa tới bệnh viện thì lại hôn mê. Các chỉ số cũng bắt đầu tụt giảm nhanh chóng. Các bác sỹ trước tiên đẩy cô vào phòng cấp cứu.
Lâm Giai đau khổ ngồi xổm trước phòng phẫu thuật. Cô ta không nên đồng ý với Bùi Hiển Hiển, không nên gắng gượng mang cô xuất viện vào thời điểm này!
Mà vào lúc bác sỹ điều trị chính tiến hành cấp cứu thì lại thấy một cô hộ sỹ chụp ảnh bệnh nhân trong giây phút nguy hiểm như vậy. Anh ta lập tức đổi người này!
"Ra ngoài cho tôi!"
Lâm Giai sau khi biết việc này thì nhìn hộ sỹ kia một cách hung ác: "Cô sao lại không có tính người như vậy!"
Hộ sỹ không chịu được việc y tá trưởng và Lâm Giai thay nhau chỉ trích nên bật khóc. Lâm Giai mặc dù không đủ thông minh nhưng móc nối hàng loạt sự việc lại, thì cô ta hiểu được người này không thích hợp.
"Nói. Là ai sai cô làm như vậy!"
Trần Viễn biết tin vội vàng tới: "Để tôi xử lý."
Lâm Giai nhìn anh ta: "Không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta!"
Trần Viễn gật đầu, kéo cô y ta không có tính người vào phòng làm việc. Sau khi thăm dò thì lấy được ghi chép nói chuyện giữa cô ta và Ngụy Lãng, hình ảnh trong điện thoại cô ta. Đồng thời cô ta tự mình thừa nhận và ghi âm Ngụy Lãng sẽ đưa một khoản tiền.
"Hình ảnh, cô có thể tiếp tục gửi cho anh ta. Nhưng không thể để lộ việc tối nay bị chúng tôi phát hiện. Nếu không... Tôi sẽ báo cảnh sát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK