Mục lục
Ảnh hậu của chàng tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 419: KHÔNG THỂ ĐỂ CON SÂU LÀM RẦU NỒI CANH




CHƯƠNG 419 KHÔNG THỂ ĐỂ CON SÂU LÀM RẦU NỒI CANH
Lúc này Lí Vỹ hoàn toàn không ngờ tới đoàn làm phim cùng với Đại Thiên đang chuẩn bị đổi anh ta.
Từ trước đến giờ anh ta không thông minh như Hề Mạn , khi sử dụng thủ đoạn sau lưng căn bản anh ta cũng không biết người mà mình đắc tội là người không dễ trêu chọc nhất trong giới diễn viên.
Đêm đó, sau khi Tống Như chuẩn bị đồ ăn khuya cho ông cụ Dương, liền chuẩn bị đi đến trường quay xem người khác diễn, nhưng mà lại bị ông cụ Dương ngăn cản.
"Hai ngày này con nghỉ ngơi nhiều một chút, sau khi Lí Vỹ rời khỏi, con còn phải diễn lại những đoạn diễn trước."
Tống Như khẽ nhíu mày, xoay người nhìn về phía ông cụ Dương: "Ông Hải, ý của ông là . . . . ."
"Nếu như có người sử dụng thủ đoạn sau lưng, phải bắt kẻ đó phải trả cái giá tương ứng, chẳng lẽ con không biết người tiết lộ ra những lời đồn đãi nhảm này là Lí Vỹ?" Ông cụ Bùi cầm bát đũa lên, trên mặt không chút tươi cười, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn với bữa ăn khuya này.
"Đạo diễn Úc muốn thay thế Lí Vỹ, lại lần nữa tìm diễn viên nam chính khác?"
"Anh ta bị ham muốn của mình làm mờ mắt, không tiếc kéo cả đoàn làm phim xuống nước để hãm hại con, giữ lại anh ta, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng." Ông cụ Dương nhấm nháp đồ ăn do Tống Như làm, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Nếu anh tự hiểu lấy mình, sau sự cố lần trước nên an phận mà diễn tiếp, nhưng anh ta rất tham lam, không biết tốt xấu, loại người tâm thuật bất chính này không xứng đáng làm diễn viên, từ sớm nên có người đứng ra quan tâm đến bầu không khí trong giới diễn viên! Bằng không, con đường sau này của nhà họ Dương cũng bị những người này đi chệch hướng."
"Gì cơ?"
Ông cụ Dương đột nhiên nhận ra bản thân một chút nữa đã nói lộ ra, vội vàng chuyển đề tài: "Dù sao cô cũng không cần tiếp tục lo lắng chuyện Lí Vỹ, khi diễn ban đêm nhớ chú ý sức khỏe, đừng có nghĩ đến lúc mệt mỏi lại có thể đẩy công việc sang cho trợ lý."
Tống Như nghe lời, gật đầu đồng ý: "Cháu biết rồi."
Ông cụ Dương cố ý nói cho cô chuyện phải thay thế nam diễn viên chính, mục đích để cho Tống Như bỏ ra thời gian nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không vài ngày nữa các cảnh quay quá nhiều, cô sẽ chịu không nổi.
Khi Tống Như từ chỗ ở của ông cụ Dương ra ngoài, khóe miệng dương lên nụ cười, cô thông minh như vậy, làm sao sẽ không hiểu ý của ông cụ đang nhắc nhở cô phải chú ý sức khỏe.
Tuy rằng ông cụ lúc nào cũng làm khó cô, nhưng những lời ông nói trong lúc đó cũng lộ ra ý dạy bảo, Tống Như đều tỉ mỉ ghi nhớ trong lòng, dù sao sau khi cô đi diễn lại, danh tiếng nổi quá nhanh, làm cho cô giống như đang sống trên mây vậy, con người nếu quá nóng nảy, sẽ quên mất bản tâm của mình, sự xuất hiện của ông cụ vừa vặn nhắc nhở Tống Như điều này.
Cô vì muốn làm một diễn viên mới đi đến bước này, chứ không phải vì danh lợi hư vô mờ mịt ấy.
Một mình Tống Như trở lại khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Hề Mạn đang đứng ở hành lang, vốn dĩ cô tính toán lặng lẽ bước qua, nhưng mà nếu đã đụng phải, cũng nên chào hỏi.
"Anh ta định vẫn không dừng lại."
"Tống Như, thật xin lỗi. . . . . . Tôi đã dùng hết sức khuyên anh ấy, chỉ là không nghĩ tới anh ấy lại cố chấp như vậy, sau này tôi sẽ không đứng về phía anh ấy ủng hộ anh ấy nữa, nhưng mà, anh ấy làm như vậy tất cả đều vì tôi."
"Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để bù lại, tôi đã bảo trợ lý của tôi triệu tập người hâm mộ, vì cô chứng minh, đứng ở phía cô. . . . . ."
"Người ngoài giới vẫn cho rằng cô là vợ tốt của Dương Gia Cửu, nếu để chuyện này tiếp tục phát triển, có thể sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô trong mắt người hâm mộ, bọn họ sẽ nghĩ cô đã làm chuyện có lỗi với Dương Gia Cửu, phản bội lại cuộc hôn nhân giữa hai người. . . . . ."
"Có một số việc, không phải nói vài câu là có thể chấm dứt." Tống Như vô cùng bình tĩnh đáp lại, khóe môi nhếch lên mang nụ cười nhẹ, dáng vẻ không hoảng hốt một chút nào cả.
Cô càng bình tĩnh, Hề Mạn lại càng nhìn không thấu.
"Bởi vì cô có Đại Thiên làm chỗ dựa sau lưng, cho nên cô mới có thể đối với tất cả mọi chuyện đều bình tĩnh như vậy?"
"Không phải, chỉ là tôi hiểu được một đạo lý, người đi đến cuối cùng vĩnh viễn sẽ không phải kẻ tiểu nhân gian trá, người đang làm trời đang nhìn, tôi bước vào ngành này bao nhiêu năm ròi, vẫn chưa từng gặp được ai có thể mang đầy âm mưu quỷ kế trong lòng, lại nổi danh thiên hạ."
Hề Mạn giật mình, cô cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Tống Như không ngẩng đầu lên được.
Dù là diễn xuất, ngoại hình, suy nghĩ. . . . . . giống như mọi thứ cô đều kém Tống Như, chỉ là, trên thế giới này người may mắn giống như Tống Như, chuyện gì cũng có thể vượt qua một cách bình yên?
"Tôi biết Lí Vỹ làm không đúng, nhưng mặc kệ có sảy ra chuyện gì, tôi cũng không khoanh tay đứng nhìn anh ấy vì tôi mà mất đi tất cả, cho nên, tôi vẫn sẽ bảo vệ anh ấy." Nói xong, Hề Mạn liền xoay người đi về phòng mình.
Tống Như cũng không nói thêm điều gì nữa, nhìn qua có vẻ Hề Mạn hoàn toàn chưa biết chuyện đoàn làm phim đang tính toán thay đổi diên viên nam chính.
Bọn họ tốn công phí sức, tranh giành, lại có thể đạt được điều gì chứ?
Sau khi chị Hy biết Tống Như lại lên hot search, ngay lập tức gọi điện thoại đến: "Lần này lại vì chuyện gì? Làm sao chị lúc nào cũng có thể thấy tên em trên hot search vậy. . . . . ."
"Có người hãm hại sau lưng." Tống Như cũng thực bất đắc dĩ, nói hết từ đầu đến cuối chuyện này cho chị Hy.
Chị Hy nghe điện thoại ở đầu bên kia, sắp tức giận đến nổ tung.
"Chuyện này tính gì? Hai người bọn họ là một đôi, một người muốn đống nam chính, một người muốn làm nữ chính, không thể cạnh tranh được bằng thực lực, đương nhiên phải dùng kế để đuổi em đi, như vậy bọn họ mới có thể đạt được tâm nguyện!" Chị Hy nói đến câu cuối, buồn bã thở dài nói: "Hiện tại chị sắp thành thói quen, hình như em đi đến đâu, cũng đều gặp phải những phiền phức như vậy."
"Bên phía đoàn làm phim nói thế nào? Chung quy cũng phải có phương án giảu quyết chứ."
"Bọn họ dự định thay đổi diễn viên nam chính." Tống Như nói.
Chị Hy nhẹ nhàng thở ra: "Như thế còn được. . . . . . Nếu không phải chị mới có thai, thật muốn đi theo bên cạnh em, người trợ lý BOSS tìm cho em không dựa vào được à? Làm sao luôn có mấy thể loại tin tức xấu thế này."
"Chị cứ dưỡng thai cho tốt, không cần lo lắng cho em."
"Chị có thể không lo lắng được sao? Phóng viên viết bài đều nói tình cảm của em cùng BOSS có nguy cơ tràn ngập giống như sắp sảy ra tận thế, lại giống như em đã bị Đại Thiên vứt bỏ, chị vừa nhin thấy là tức giận!"
Tống Như biết Chị Hy rất quan tâm đến cô, cho nên cùng chị ấy hàn huyên thật lâu, mới cúp điện thoại.
Rất nhanh, Dương Gia Cửu gọi điện thoại đến: "Vừa mới nói chuyện với ai, gọi lâu như vậy, anh gọi mãi vẫn không được. . . . . ."
"Anh thử đoán xem." Tống Như mang theo ý cười, hỏi ngược lại.
"Xem ra gần đây Trần Viễn bận quá , không có thời gian ở bên vọ anh ta, ngày mai anh liền cho anh ta nghỉ."
"Muộn thế này anh gọi điện thoại tới không có việc gì khác chứ?" Linh cảm của Tống Như luôn luôn chính xác.
"Ừ, vốn dĩ chuyện này đã được đè xuống, nhưng Lí Vỹ vẫn không chịu buông tha, lại cùng phóng viên nói một số chuyện căn bản không tồn tại."
"Em vừa mới gặp Hề Mạn , mặc kệ nói như thế nào, em đều cảm thấy bọn họ có thể đến được với nhau không dễ dàng gì, em cũng nhận ra, Hề Mạn thật lòng thích Lí Vỹ, nhưng mà Lí Vỹ tâm thuật bất chính, hiện tại Hề Mạn cũng không biết phải làm sao."
"Anh mặc kệ bọn họ có khó khăn gì, nơi này anh chỉ có một câu, bất luận kẻ nào bắt nạt em, đều là kẻ muốn chết." Giọng nói của Dương Gia Cửu trầm thấp: "Anh đã phái người để ý khắp nơi, em không cần quan tâm đến điều gì cả, chắm sóc bản thân cho tốt là được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK