CHƯƠNG 190: TÔI ĐẾN MUỘN RỒI.
Trần Viễn bỗng nhiên bắt đầu hy vọng. Ở trên thế giới này ngoài Tống Như ra thì còn ai có thể mời được Dương Gia Cửu!
Mà anh sẽ là người đại diện chuyên môn duy nhất của cô.
Vai hề với đẳng cấp như Ngụy Lãng thì cũng đến lúc chào cảm ơn kết thúc vở diễn rồi.
...
Trải qua vài lần phẫu thuật thì Bùi Hiển Hiển cũng tỉnh lại trong bệnh viện đứng đầu thành phố.
"Tống Như sao rồi?" Cô vừa mở mắt thì câu đầu tiên hỏi là câu này.
Lâm Giai do dự không biết mở miệng như thế nào. Nếu như nói sự thật cho cô biết vào lúc này thì bệnh tình không dễ dàng gì mới có chuyển biến tốt lại có khả năng xảy ra vấn để. Vì vậy cô ta muốn mượn vài chuyện khác, che đậy cho qua.
Nhưng Bùi Hiển Hiển rất lo lắng Tống Như: "Đưa điện thoại cho tớ, tự tớ xem."
Lâm Giai hít sâu một hơi rồi chỉ có thể đưa điện thoại cho cô: "Cậu bây giờ nên chăm sóc cho bản thân mình."
Bùi Hiển Hiền bàng hoàng nhìn bài đăng và bình luận kia. Tay không khống chế được run rẩy, từ giết người đỏ rực khiến cô kinh hồn bạt vía: "Những người này nói lung tung!"
Lâm Giai không thể làm gì khác mà đè cô lại về giường: "Miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thế nào thì chúng ta không quản được. Cậu yên tâm nằm viện, Tống Như sắp đến thăm cậu rồi."
Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh, Tống Như đã nói chuyện với bác sỹ điều trị chính của Bùi Hiển Hiển rất lâu.
"Cô Tống, cô có thể yên tâm. Tình trạng bây giờ của bệnh nhân vẫn trong tầm kiểm soát. Chỉ cần trong thời gian ngắn không tiếp tục sự kích động từ bên ngoài thì có thể đợi đến lúc người hiến tạng thích hợp xuất hiện."
"Theo yêu cầu của ngài Dương thì đã tìm người hiến tạng ở phạm vi toàn cầu. Tôi tin rất nhanh sẽ có tin tức tốt."
"Khiến ngài phải vất vả rồi, bác sỹ."
Bác sỹ gật đầu rồi cầm bệnh án của Bùi Hiển Hiển rời đi.
Tống Như đẩy cửa từng bước đến bên cạnh Bùi Hiển Hiển. Cô trong chốc lát không biết nên nói gì, chỉ ngồi bên cạnh giường và nhẹ nhàng nắm tay của Bùi Hiển Hiển: "Là chị đến muộn rồi. Chuyện của anh trai em không liên quan đến em. Chị vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì, cũng không biết tình huống của em đã nghiêm trọng như vậy..."
"Em không sao." Bùi Hiển Hiển cúi đầu, nói ra mấy từ.
"Thế này mà nói là không sao. Vậy như thế nào mới nói là có sao!" Tống Như cau mày, có chút không kiên nhẫn. Về một góc độ nào đo thì Bùi Hiển Hiển cũng giống cô rất quật cường.
Bùi Hiển Hiển nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của cô thì lo lắng hỏi: "Vì chuyện của em mà gây ra lời đồn như vậy, chị không lo lắng sao?"
"Đây không phải chuyện em nên quan tâm. Em cứ yên tâm dưỡng bệnh." Tống Như nhẹ giọng an ủi cô: "Trong giới giải trí loại người gì cũng có, chị gặp nhiều rồi. Hơn nữa em cũng biết chị kết hôn rồi, có anh ấy bảo vệ chị nên sẽ không có chuyện gì."
"Nếu như chị cần em ra mặt giải thích thì em lúc nào cũng được!"
"Được rồi, ngài Dương chuyện gì cũng đã sắp đặt ổn thỏa, cậu chỉ cần lo cho mình là được!" Lâm Giai vừa tức vừa đau đầu, cô quát Bùi Hiển Hiển.
Nhưng quay người lại cảm thấy mình có chỗ không đúng, mở miệng nói với Nhan Tịch: "Xin lỗi. Là tôi nhẹ dạ cả tin Ngụy Lãng. Nếu như không phải tôi nhiều chuyện thì anh ta cũng không biết những chuyện này."
"Không trách cô. Loại người giống như anh ta thì tâm tư quá sâu."
Ngụy Lãng chính là lợi dụng sự đơn thuần và quan tâm của Lâm Giai với Bùi Hiển Hiển mới khiến mọi chuyện thành như vậy.
"Thế nhưng... Fan hâm mộ của cô cũng thật quá đáng."
"Nếu không để tôi và Hiển Hiển làm đoàn trưởng đoàn fan hâm mộ của cô! Chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn bọn họ!"
Tống Như nhìn các cô cười: "Rồi rồi. Đợi các cô khỏe lại thì để các cô quản lý."
...
Các phóng viên dựa theo lịch trình bị lộ kia mà chờ ở sân bay, đợi chụp ảnh Tống Như.
Rất nhiều phóng viên đều nói mọi chuyện xảy ra hôm nay chắc chắn sẽ là tin tức lớn của giới giải trí. Bọn họ từ xưa đến nay còn chưa gặp phải lần nào mà nhiều fan tập trung như vậy. Tập trung không phải vì đón thần tượng mà là vì mắng và hung hăng chỉ trích cô. Vì ghét cô nên những người này mới đợi ở đây.
Fan hâm mộ giơ cao biểu ngữ và điện thoại vây ở cửa ra.
Phóng viên lại nhìn màn hình lớn của sân bay một lần nữa: "Qua mười phút nữa, Tống Như sẽ ra sân bay từ đây. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, cô có phải thật sự..."
Chị Hy nổi cáu tắt phụt ti vi.
Mà Tống Như đang ở ban công xem tạp trí.
"Luật sư sớm đã gửi văn kiện hủy hợp đồng cho Oatlets rồi. Trương Vân bây giờ chắc cũng đã nhận được tin rồi."
"Ừ."
Tống Như thản nhiên ừ một tiếng, không có ngẩng đầu lên.
"Tống Như, chị không thể tưởng tượng nổi những người kia sẽ nói ra những lời buồn nôn như vậy. Chị hôm qua tiện tay xem, xem không quá hai phút đã tức muốn vứt điện thoại đi rồi."
"Ai bảo chị xem cơ." Cảm xúc của Tống Như cũng không có bất kỳ gợn sóng gì.
"Chị không phải quan tâm em sao! Em hiện tại là nhân vật tiêu điểm của cả giới giải trí, từ xưa đến nay chưa thấy fan hâm mộ nhà ai đến tận sân bay mắng thần tượng. Có người mắng em đi chết đi, có người bảo em xin lỗi lại có người bảo em rời khỏi giới giải trí... Em không để ý chút nào sao?"
"Em..."
Tống Như không biết nên nói gì, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như nước của cô đã trả lời cho câu hỏi đó.
Trong quá khứ cô đã từng vì những lời đồn đại đó chịu ảnh hưởng, cố gắng chịu đựng sự tức giận không tranh luận với họ. Nhưng bây giờ cô thực sự buông tay rồi.Loại thoải mái này không phải người bình thường có thể làm được."
Chị Hy nhìn thấy cô thực sự không để ý thì cũng yên tâm rồi.
Nhưng giây tiếp theo thì điện thoại của Trương Vân gọi tới.
"Nhận không?" Chị Hy nhìn Tống Như, Tống Như gật đầu cầm điện thoại qua.
"Cô đã đến nơi rồi?" Trương Vân kinh ngạc. Nếu như vẫn còn trên máy bay thì điện thoại không thể gọi được.
Sau khi nhìn thấy văn kiện hủy hợp đồng thì cô ta cũng đoán được Tống Như có khả năng đã về nước rồi. Với phong cách làm việc cẩn thận từ trước tới nay của Tống Như thì cô không thể nào bị antifan chặn ở sân bay được.
"Về rồi." Tống Như cũng không giấu giếm mà cũng không lừa Trương Vân.
Hai người trước đây vốn là đối đầu gay gắt nhưng giờ ngược lại có thể nói vài câu trong tình huống này.
Nếu như bọn họ không phải quan hệ cấp trên cấp dưới theo hợp đồng thì có lẽ sẽ trở thành bạn bè cũng không chừng.
"Tôi nhận được văn kiện hủy hợp đồng của cô rồi." Trong lòng Trương Vân phức tạp không nói nên lời. Cô ta là Tổng Giám đốc của Oatlets, có một số lời vẫn phải do cô ta nói: "Vì cô, danh dự của công ty chịu ảnh hưởng và chịu đựng tốn thất vô cùng lớn!"
"Chỉ là do tôi sao? Chứ không phải cái người đăng tin sao?"
Người Tống Như chỉ là Ngụy Lãng.
"Hơn nữa xảy ra chuyện này, Oatlets là công ty quản lý của tôi nhưng lại không có phải ứng gì. Tôi cảm thấy Oatlets cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Vì vậy mọi người hà tất phải phân đúng sai, ký đi, tôi đã ký xong rồi."
"Oatlets sẽ chính thức tuyên bố loại cô khỏi công ty. Đây cũng là suy nghĩ cho tương lai của công ty, hy vọng cô hiểu cho."
"Tôi quả thật đã nghĩ đến cảnh này. Vì cô luôn là một thương nhân ích kỷ vô liêm sỉ." Đáp án của Tống Như rất cương quyết: "Hy vọng cô sẽ vui vẻ với kết quả sau này của cô."
Trương Vân nắm chặt điện thoại, cười lạnh nói: "Phải. Tôi rất ích kỷ. Trong cái giới này, nếu không tính toán vì mình thì sẽ không đứng vững được. Mà người giống như cô thì rất ít. Cô vốn không biết cô đã chắn đường của bao nhiêu người. Lúc cô ghét người khác dơ bẩn thì cô có từng nghĩ qua sẽ có một ngày cô sẽ thay đổi không!"