Mục lục
Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Tôi là người của anh




Cô được dẫn đến ngồi đối diện với Mạc Lâm Kiều. Cô giúp việc lập tức bưng bữa sáng nóng hổi và thịnh soạn lên, phong cách Việt Nam hay phương Tây đều có đủ, như thể một bữa tiệc thịnh soạn vậy.



"Đủ rồi, tôi... Không thế ăn hết những món này đâu"



Bắc Trần gật đầu, cô giúp việc dừng lại không bưng đồ ăn lên nữa.



Mạc Lâm Kiêu vẫn không nhin cô, như thế đang say mê với những tờ báo.



Thực tế, Mạc Lâm Kiêu đang hờn dỗi, không phải với người khác, mà là với chính bản thân mình.



Hợp đồng cả trăm tỷ cũng chưa bao giờ khiến anh để tâm tới vậy, anh cũng chưa từng nghĩ rằng chỉ một người phụ nữ mà khiến anh ngủ không được ngon giấc.



Nghe động tĩnh có vẻ là cô đã bắt đầu ăn rồi.



Thật là vô tâm, lại ăn, chỉ có biết ăn thôi!



Cuối cùng Mạc Lâm Kiêu cũng đặt tờ bảo xuống và nhìn thắng về phía đối diện.



Lãm Khiết Vy đang ăn uống ngon lành, bữa sáng thực sự quá phong phú và ngon miệng, gần như không có thứ gi mà cô không thích cả. Nếu từ nhỏ mà mua chương đất quà em trai cô được ăn uống điều độ mỗi ngày thế này thì chắc chắn thân thể sẽ không đến nỗi kém như bây giờ.



Mạc Lâm Kiêu thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy thì tâm trạng không được tốt cho lắm.



Một khi tâm trạng đã không thoải mái thì cũng không muốn người khác được thoải mái.



Mạc Lâm Kiêu nói với giọng điệu trêu chọc: "Cô đã mấy ngày không ăn cơm rồi? Cô đói như vậy sao?"



Hả? Động tác của Lâm Khiết Vy dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.



Vẻ mặt oán trách, tức giận, nhưng lại chút nặng nề, rõ ràng là tâm tình không vui.



Trong miệng cô vẫn còn thức ăn, cô vội nhai nuốt hết rồi mới nhìn anh, nói: "Cả ngày hôm qua không ăn gì, ở trạm cứu hộ chỉ cho một ít bánh quy."



Mạc Lãm Kiêu khẽ cau mày: "Sau này phải ăn uống điều độ, chú ý bổ sung dinh dưỡng, chăm sóc cơ thể cho tốt..."



"Ừm, cảm ơn."



Mạc Làm Kiêu đột nhiên cảm thấy có hứng ăn uống, anh cầm dao nĩa lên, nói: "Tôi không muốn lúc ở trên giường cùng cô sẽ bị xương đâm phải đâu".



Khụ khụ.



Lâm Khiết Vy suýt thì bị nghẹn. Cô biết ngay anh không thể nói ra điều gì tốt đẹp mà, cô thực sự không nên quan tâm đến anh, vùi đầu vào ăn là đúng rồi,



Đột nhiên trong đĩa của cô có thêm khoai tây, đậu Hà Lan và cà rốt, Lâm Khiết Vy bối rối ngước mắt lên và thấy Mạc Lâm Kiêu đang đưa rau từ đĩa của anh sang đĩa của cô bằng một cái nĩa.



"Này, Anh đang làm gì thế?"



"Rau thịt cân đối mới tốt cho sức khỏe. Ăn nhiều một chút." Giọng điệu anh thật quan tâm chăm sóc, nhưng sao cứ có cảm giác trong mắt anh đang nổi lên gian tình.



Lâm Khiết Vy mím môi: "Nhưng.. Đây không phải là những thứ anh không thích ăn đấy chứ?"



Mạc Lâm Kiêu thản nhiên đưa một miếng bit tết ngon lành vào miệng, rõ ràng là đã bị cô nói trúng rồi.



Lâm Khiết Vy tức giận nói: "Tôi cũng không thích



Mạc Lâm Kiêu nghiêm túc đáp lại: "Không được để thừa thức ăn. Lãng phí là tội lớn. Bác Trần, xem chừng cô ấy ăn hết mới được đứng lên."



Bác trần gật đầu, ánh mắt có chút bất đắc đĩ.



Ông là người nhìn Mạc Lâm Kiêu lớn lên từng ngày, từ nhỏ anh đã quá lạnh lùng.



Ông cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.



Mạc Lâm Kiêu đứng dậy rời khỏi phòng ăn, trước khi đi, anh còn dùng ánh mắt đe dọa ra hiệu cho Lâm Khiết Vy phải ăn xong đồ ăn mà anh đã đưa cho cô.



Lám Khiết Vy im lặng liếc anh một cái.



Cô chợt kinh ngạc, vừa rồi trong nhảy mất tâm trạng của anh đã tốt hơn rồi sao?



Anh bước ra phòng khách, nhìn thấy hai tên thuộc hạ mà mấy lần anh muốn giết đêm qua, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.



"Nam Cung Hào gần đây không có đóng góp nhiều, cần phải tự kiếm điểm. Ngày hôm nay đến trung tâm nghiên cứu khoa học báo danh đi, cố gắng nghiên cứu xong loại thuốc điều trị ung thư tuyến tụy giai đoạn IV trong tuần này đi."



Nam Cung Hào hoảng hốt ho khan, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống.



Đây là việc có thể nghiên cứu trong ngày một ngày hai sao?










Yêu phải tổng ta ing chiếm hữu) Chương 15: Tôi là người của enh Người nào đó học theo diễn xuất của mấy bộ phim cung đấu, thảm thiết nói: "Anh Kiều, cầu ban ơn, nô tì thật sự không thể làm được."



"Nếu không thể thi chuẩn bị đến Châu Phi đến sao đi."



Nam Cung Hào lau nước mắt.



Trần Kiệt im lặng không dám lên tiếng, chỉ sợ bị phát hiện ra. Mạc Lâm Kiêu chậm rãi dời tầm mắt về phía Trần



Kiệt, nhẹ nhàng nói: "Về phần Trần Kiệt... Hôm nay thời tiết rất tốt, cậu đi luyện tập với đội vệ sĩ đi, dạy mỗi người vài chiêu."



Trần Kiệt muốn khóc: "Tôi hiểu rồi, anh Kiêu."



Dạy mỗi người vài chiêu, anh ta không mệt chết



Quan trọng hơn là thời tiết hôm nay quả thực rất tốt, khoảng ba mươi lăm độ C. Bắt anh ta ở ngoài trời luyện tập cho đội vệ sĩ không phải là muốn hành hạ anh ta đến chết hay sao?



Nam Cung Hào và Trần Kiệt im lặng liếc nhau, bọn họ biết rằng Mạc Lâm Kiêu đang trừng phạt bọn họ



Lâm Khiết Vy đang cố gắng giải quyết xong đồng đồ ăn mà người đàn ông xấu xa kia đưa cho cô, đột nhiên chuông điện thoại di động của cô reo lên.



"Alo, Hứa Tịnh, dậy sớm vậy?"



"Sớm cái gì mà sớm? Còn không mau tới khoa đi,



Kim Ngọc tổ cáo rằng cậu đi muộn, hôm nay y tá trưởng đến sớm nên sẽ theo dõi cậu đó! Còn có hai mươi phút nữa thôi, trời a, mau nhanh lên đi!"



Nghe thấy vậy Lâm Khiết Vy vội vã đứng dậy khỏi bàn ăn, lao nhanh ra ngoài khiến cho mấy người Mạc Lâm Kiêu đang ngồi trong phòng khách đều bị dọa cho giật mình.



Cô chạy ra khỏi biệt thự, sau đó suy nghĩ một hồi lại chạy về, hồn hến nói: "Mạc Lâm Kiêu, anh có thể cho xe đưa tôi đến bệnh viện được không?"



Mạc Lâm Kiêu chậm rãi nói: "Cho xe chở cô? Cô cũng giỏi sai bảo người khác đấy nhỉ."



"Cái đó.. Tốt xấu gi thi tôi cũng là người của anh, anh giàu có như vậy, cũng nên có xe riêng cho người tình chứ?"



Trong lúc vội vàng, Lâm Khiết Vy nói mà không suy nghĩ gì cả.



Câu nói "Tôi là người của anh” vang lên khiến Mạc Lâm Kiêu sững sờ, thật hiếm khi mới thấy một người lạnh lẽo như Mạc Lâm Kiêu nở một nụ cười tươi tắn.



"Đi thôi, tôi tiện đường, cho cô đi cùng."



Nói xong, Mạc Lâm Kiêu đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Lâm Khiết Vy, anh thấy trên mặt cô có dính nước sốt cà chua, anh duổi ngón tay út ra lau cho cô.



Hành động này không chỉ khiến Nam Cung Hảo, Trần Kiệt, mà cả Lâm Khiết Vy choáng váng.



Mạc Lãm Kiêu sốt ruột quay đầu lại: "Còn ngây người cái gì? Không vội sao? Nhanh lên!"



A hấp dân Làm Khiết Vy cũng không nghĩ được nhiều, nhanh chóng đi theo sau Mạc Lâm Kiều,



Trần Kiệt vẫn ngồi ở ghế phụ lái như thường lệ.



Phía sau là Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy.



Hết lần này tới lần khác, Trần Kiệt lén lút nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu,



Kỳ lạ, vị trí phía sau xe này, đây là lần đầu tiên anh Kiêu cho phép người khác ngồi cùng.



Anh Kiều bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ nên không cho phép bất cứ ai ngồi cạnh chỗ ngồi duy nhất của anh ấy.



Không gian trong xe hơi nhỏ, Mạc Lâm Kiêu nhảy cảm ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trái cây toát ra từ cơ thể cô. Đó là hương thơm chỉ thuộc về mình cô, càng động tình, hương thơm đó càng nông đậm. Đêm hôm đó, vì hương thơm này mà anh suýt chút nữa thì chết trong thân thể cô.



Lâm Khiết Vy liên tục kiểm tra thời gian rồi xem bản đồ xem còn cách bệnh viện bao nhiêu cây số, bốn mươi cây số, chỉ có hai mươi phút, chắc chắn không thể đến kịp.



Lâm Khiết Vy cũng quên mất mình đang ở đâu, dùng bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên trán, lẩm bẩm nói: "Xong rồi, xong rồi, lần này mà bị y tá trưởng tóm được thì toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của mình sẽ bị trừ sạch, huhu."



"Khi nào thì điểm danh?"



Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.



"Còn hai mươi phút nữa. Bốn mươi cây số, chắc chắn là đến muộn rồi. Hơn nữa ở trong thành phố cũng không thể đi nhanh được."



Mạc Lâm Kiêu cúi đầu hừ một tiếng như chế nhạo cô, sau đó bình tĩnh ra lệnh: "Trần Kiệt, gọi điện thoại phong tỏa đường đi, con đường đi tới bệnh viện của cô ấy."



Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK