Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Sinh viên nam kia bị dẫn đi trong trạng thái mơ hồ. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Mạc Lâm Kiêu, không khí trong hội trường Y học Cổ truyền trở nên căng thẳng. Nhìn Mạc Lâm Kiêu, nhịp tim của Lâm Thúy Lan không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Anh thực sự quá đẹp trai!
Khuôn mặt mê hoặc mọi người, nhưng không hề ẻo lả nữ tính, thân hình cao lớn, cường tráng, khí chất nam tính tràn ngập, con gái nhìn thấy anh thì không nhịn được đều nhũn hai chân. Chàng trai hoàn hảo, cao quý như vậy, sao lại vừa mắt loại phụ nữ ngực khủng não rỗng như Lâm Khiết Vy cơ chứ? Chắc
chắn là do anh nhất thời bị mê hoặc, chờ đến khi anh phát hiện ra, những người phụ nữ khác, giống như cô ta chẳng hạn, là những người phụ nữ có tài hoa, trí tuệ, phẩm chất cao, anh nhất định sẽ bỏ rơi Lâm Khiết Vy.
Vì vậy, cô ta cảm thấy nên thể hiện sự tao nhã của mình ở trước mặt Mạc Lâm Kiêu.
"Cậu chủ Mộ, anh có thể không biết bạn gái Lâm Khiết Vy của anh ở trường như thế nào đâu, cho nên mới tin tưởng cô ấy đến thế"
Lâm Thúy Lan nở một nụ cười duyên dáng, từng bước đi về phía trước, giống như một cái loa bắt đầu diễn thuyết.
"Y học cổ truyền Việt Nam có một lịch sử lâu đời, uyên bác, tinh thâm. Nó không phải là thứ có thể lĩnh hội chỉ qua một đêm. Kỹ năng bắt mạch, sai một ly đi một dặm, bởi vậy trong giới y học cổ truyền thường sẽ xuất hiện nhiều tay lang băm”. Anh hỏi thăm qua một chút sẽ biết ngay, tri thức chuyên môn của Lâm Khiết Vy ở trường không hề tốt, ha ha, nói thẳng ra là
luôn ở dưới đáy. Chẩn đoán bệnh bừa rồi của cô ấy đương nhiên không đáng nhìn. Mà tôi lại luôn đứng đầu thời còn đi học, đến nay đã có hai năm công tác trong bệnh viện, chưa từng chẩn đoán nhầm. Tâm lý muốn bảo vệ bạn gái của anh có thể hiểu được, nhưng... làm kiểm tra CT phần bụng trên thì thực sự không quá cần thiết"
( "dong y", mấy tay thầy thuốc lang băm, chuyên môn không có, chẩn bệnh linh tinh)
Lâm Thúy Lan đủ năng lực lại tự tin, dáng điệu tao nhã, giọng nói rõ ràng, khiến mọi người không thể không bị thuyết phục lại thêm ngưỡng mộ. Nhiều sinh viên gật đầu, cảm thấy cô ta nói năng rất bài bản. Cậu chủ Mộ cũng quá vội vàng, bạn gái của anh sai rồi, lại còn để cho người khác phải đi kiểm tra CT, đúng là dư thừa.
Lâm Thúy Lan làm sao có thể sai được.
"Ha ha." Lâm Khiết Vy lơ đãng cười:
"Lâm Thúy Lan, chị nói nhiều như vậy làm gì, hay chị không muốn người ta đi kiểm tra CT? Làm sao thế, không dám đối mặt với sự thật à? Có phải sợ chị chẩn sai rồi, quá xấu hổ không xuống nổi sân khấu?"
"Ý tôi không phải như thế!"
Lâm Thúy Lan tức giận đến mức suýt thì không duy trì được phong thái bình tĩnh nữa.
"Không phải ý đó, vậy hiện tại mấy lời của chị cũng quá nhàm chán đi. Không phải chị chỉ cần chờ một lát thôi sao? Chờ một lát, có kết quả CT rồi, mọi chuyện tự nhiên rõ ràng."
Lâm Thúy Lan nghiến răng, quả thật muốn nhảy lên đánh cho Lâm Khiết Vy vài cái, Lâm Khiết Vy nói chuyện quá chọc người. Nhưng nghĩ đến Mạc Lâm Kiêu, cô ta cần phải giữ vững phong thái tốt. Vì thế, cô ta chỉ có thể nhịn xuống, bày ra nụ cười gượng.
Lâm Thúy Lan nhìn Mạc Lâm Kiêu, nói:
"Cậu chủ Mộ, anh thử nhìn xem, Lâm Khiết Vy dựa vào việc có anh ở đây, khả năng khua môi múa mép thật tốt nha." Cô cáu kinh và vô lý như vậy, để xem anh còn gì thích cô nữa!
Mạc Lâm Kiêu thậm chí không thèm nhìn sắc mặt của Lâm
Thủy Lan, đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ chăm chú dừng trên khuôn mặt của Lâm Khiết Vy. Nghe được mấy lời đó, thay vì tức giận, anh lại bật cười, tông giọng quyến rũ, nói:
"Người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu tôi nói gì cũng đúng. Tôi quen rồi, sao, cô có ý kiến gì?"
"Nhưng cô ấy."
"Nếu cô có ý kiến gì, thì hoặc là cô tự động biến đi, hoặc là tôi giúp cô biển cho khuất mắt"
Lâm Thúy Lan sững sờ, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu sau cũng không dám lên tiếng.
Mạc Lâm Kiêu ngang ngược, độc đoán, ngay cả Lâm Khiết Vy cũng không nhịn được cười. Vì sao mà trong lòng cô lúc này lại ngọt ngào đến vậy?
Cô nháy mắt với Mạc Lâm Kiêu, làm ra vẻ ranh mãnh, mỉm cười đầy tự tin và quyến rũ.
Trái tim của Mạc Lâm Kiêu khẽ run lập tức đi đến trước mặt Lâm Khiết Vy, giơ tay nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, cúi đầu, trầm giọng hỏi:
"Có mệt hay không?"
Lâm Khiết Vy lắc đầu:
"Còn chưa làm việc gì, sao lại mệt nha."
"Em không thấy mệt mỏi khi phải đối phó với mấy người đáng ghét này sao?"
Lâm Khiết Vy buồn cười.
Lâm Thúy Lan, người bị chế giễu là kẻ đáng ghét, gần như muốn ngất xỉu vì tức giận.
Mạc Lâm Kiêu yêu chiều nhìn Lâm Khiết Vy:
"Trưa nay muốn ăn gì? Anh cho người đến nhà hàng dọn chỗ trước, tiện đuổi hết khách đi."
Lâm Thúy Lan ở một bên nghe được, ghen tị muốn chết.
Lâm Khiết Vy có chút bất mãn:
"Ai nha, vì sao ăn một bữa cơm cũng muốn bao cả nhà
hàng? Thật lãng phí, lại mất náo nhiệt. Hơn nữa, trưa nay em chắc sẽ cùng Hứa Tịnh đi ăn. Anh không phải đến công ty?"
Sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu tối sầm. Ý cô là Hứa Tịnh so với anh còn quan trọng hơn? Muốn cùng ăn với Hứa Tịnh nên đẩy anh đi chỗ khác?
Hứa Tịnh run người, lập tức thông minh mà nói to:
"Buổi trưa tớ còn có việc, không thể ăn cơm với cậu đâu, cậu đi cùng với cậu Mạc đi"
Sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu tốt lên một chút:
"Em xem, người ta không muốn đi với em, chỉ có anh là cần em thôi"
Lời này nghĩa là...
Lâm Khiết Vy oán trách trừng mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu một cái, nhưng đối với Mạc Lâm Kiêu, ánh mắt này tràn đầy quyến rũ, liền nhìn không được mà ôm cô chặt hơn một chút.
Nhiều học sinh đều cố giả bộ như thây ma, bị kích thích sâu sắc vì cậu Mạc thể hiện tình cảm quá nhiều.
Ở lối vào của hội trường Y học cổ truyền, tất cả mọi người không để ý đến, Hạ Dịch Sâm đã lặng lẽ bước vào, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy, ngọt ngào trò chuyện, lại thấy Lâm Khiết Vy liếc mắt trừng Mạc Lâm Kiêu, trái tim vừa được an ổn của anh ta không khỏi cảm thấy đau đớn dữ dội, một mùi tanh ngọt xộc lên miệng.
Anh ta bước vội ra ngoài, chống vào vách tường, nôn ra một ngụm máu.
"Dịch Sâm, anh không sao chứ?"
Kim Ngọc lo lắng đỡ cánh tay của Hạ Dịch Sâm, vừa quan tâm vừa đau lòng nói:
"Cô ấy đã là bạn gái của cậu Mạc, anh đừng nhớ đến cô ấy nữa. Trên đời này không phải chỉ có mỗi cô ấy là phụ nữ. Hơn nữa, Lâm Khiết Vy cũng không phải là người tốt."
"Cô tránh ra!"
Hạ Dịch Sâm bỏ Kim Ngọc sang một bên:
"Ai cũng không thể thay thế vị trí của Khiết Vy trong lòng tôi.
Sau này cô tránh xa tôi một chút."
"Dịch Sâm, tại sao anh không thể nghĩ thoáng hơn? Em đối với anh là thật lòng mà..."
"Tôi không quan tâm."
Hạ Dịch Sâm lảo đảo rời khỏi nơi này.
Anh ta phải tỉnh táo lại, bình tĩnh lại, Mạc Lâm Kiêu coi trọng Lâm Khiết Vy thì thế nào, hai người bọn họ còn chưa kết hôn! Anh ta vẫn còn cơ hội!
Muốn ly gián quan hệ giữa Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy cũng không khó.
Anh ta muốn trở về và lên kế hoạch thật tốt. "Lâm Khiết Vy! Mày là yêu tinh hại người!"
Kim Ngọc đứng ở đó, ánh mắt ngấn lệ, vừa tức giận vừa uất hận.
Giờ phút này, cô ta hận không thể giết chết Lâm Khiết Vy ngay lập tức! Chẳng mấy chốc, vài người mang theo cuộn phim CT trở lại hội trường, sinh viên nam kia cũng theo lại đây, chẳng qua, sắc mặt của cậu ta vàng như nến, tinh thần thoạt nhìn rất kém.
"Hiệu trưởng, cậu Mạc, đã có kết quả kiểm tra CT."
Hiệu trưởng hưng phấn nói:
"Sao rồi, kết quả như thế nào?"
"Bạn học này... Tình hình không quá khả quan."
Khuôn mặt của Lâm Thúy Lan trầm xuống, có một tia dự cảm không rõ.
"Xảy ra chuyện gì?"
"CT cho thấy có một khối u đáng ngờ trên tuyến tụy của cậu
Tất cả sinh viên đều choáng váng!
Hóa ra là tuyến tụy có vấn đề, lại còn là một khối u ác tính!
Bạn học nam kia đó hoe mắt, nhìn Lâm Khiết Vy, nghẹn ngào nói:
"Lâm Khiết Vy, cảm ơn cậu hôm nay đã chẩn đoán bệnh cho tôi, giúp tôi sớm biết được tình trạng bệnh" Hiệu trưởng thở dài một tiếng:
"May mắn là phát hiện sớm. Bạn học Lâm Khiết Vy quả là xuất sắc."
Còn có một câu mà hiệu trưởng không nói thế nhưng còn xuất sắc hơn là Lâm Thúy Lan.
Lâm Thúy Lan ngớ người một lúc, cuối cùng khi tỉnh táo lại, bật dậy hét lên:
"Điều này là không thể nào! Tôi tuyệt đối không bao giờ mắc sai lầm!"
Cập nhật chương mới tại Vietwriter