Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Chỉ cần Tạ Nguyên Thần không quá ngu ngốc, thì chắc cũng biết rằng để giữ vững danh tiếng của mình, anh ta bắt buộc phải chứng minh rằng mọi thứ ở đây hôm nay đều do Lâm Khiết Vy thiết kế cho anh ta.
Trần Xuân Liễu nghiêng người tiếp tục quạt lửa, "Bố, Lâm Khiết Vy vô dụng của ngành y kia, nán lại ở nhà họ Lâm, vốn dĩ chính là vết nhơ của nhà họ Lâm. Bây giờ lại phạm phải tội không thể tha thứ như vậy, nhất định phải xoá tên ra khỏi gia phả, Bố, Bố còn chần chừ gì nữa?"
Ông cụ nhà họ Lâm thở ra một hơi tức giận, hạ quyết tâm, dùng lực đập mạnh vào nạng, "Hoàng Văn, con đi thông báo với các trưởng tộc để xem thử chiều nay có thời gian không, cùng nhau ngồi xuống họp mặt gia đình. " %3D
Lâm Hoàng Văn thở dài, "Được rồi, bố, lát nữa con sẽ đi thông báo"
Lâm Thuý Lan đầu óc tỉnh táo, nhìn Tạ Nguyên Thần vẫn đang loạng choạng trên chiếu giường sạp bên trong, nhanh chóng phân công, "Ông hai, ông đưa Phi Diệp trở về nhà họ Liên trước đi. Hôm nay cô ấy bị doạ sợ hãi rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Mẹ, mẹ mang người đi quản chế và theo dõi đi, con đưa Nguyên Thần đến bệnh viện.
Cô ta bắt buộc phải nói chuyện một mình với Tạ Nguyên Thần, giải thích rõ cho anh ta về quan hệ lợi hại, để anh ta kiên quyết đứng trên một chiến tuyến thống nhất với cô ta, tranh thủ nằm bắt cơ hội này để đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi cửa!
Máy bay trực thăng đáp xuống sân của biệt thự Mạc Vũ, Mạc Lâm Kiêu xuống trước bế cá Lâm Khiết Vy xuống, nhân tiện cũng không buông tha cho cô, bế cô vào biệt thự.
Trần Kiệt vội vàng đi theo phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ ảm đạm, thần sắc ngưng trọng, ngay cả Bác Trần bình thường cười híp mắt cũng thay đổi trạng thái bình thường, trên mặt không có một nụ cười.
Bác Trần chào đón Mạc Lâm Kiêu, thấp giọng nói: "Nam Cung Hào đang trên đường đến rồi. Nói là vài phút nữa sẽ đến. Cậu Mạc, cậu vào phòng làm việc đợi một chút đi."
Mạc Lâm Kiêu lúc đó mới đặt Lâm Khiết Vy xuống phòng khách, khẽ gật đầu và đi thẳng vào phòng làm việc ở tầng một. Bác Tô không khỏi lo lắng thở dài, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Lâm Khiết Vy, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Cô Lâm cũng mệt rồi đúng không, hay là về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Khiết Vy dường như cảm nhận được Bác Trần và những người khác có bí mật gì, không muốn nói ra trước mặt cô, vì vậy cô cũng biết điều mà gật đầu, đi lên phòng của mình.
Vừa bước vào cửa thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, cô mới hoàn toàn thả lỏng người, lấy trong cặp ra hai cuốn sổ ghi chép về y học, vui vẻ lật xem một chút.
Thật tuyệt, đó thực sự là ghi chú do chính tay bố cô viết, nhìn nét chữ quen thuộc kia, Lâm Khiết Vy nhất thời cảm thấy khoé mắt đỏ lên. Chỉ trong nháy mắt, bố đã qua đời hơn mười năm rồi.
Hồi tưởng lại một chút về những gì đã trải qua ngày hôm nay, không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Là mình đã đánh giá thấp đối phương, cảm thấy Tạ Nguyên Thần là một tên vô dụng bị quỷ sắc nhập thể mới không để anh ta vào mắt, cô thật sự không ngờ rằng, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay là do Lâm Thuý Lan cố ý làm ra, cô ta thật sự là người tàn nhẫn trong đám phụ nữ.
Nếu hôm nay Mạc Lâm Kiêu không đến...
Nghĩ đến khi mình ngã xuống, sự tuyệt vọng và sợ hãi đó, rồi lại nghĩ đến sự ấm áp và vững vàng khi được ôm chặt trong vòng tay của Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy trong lòng cũng cảm thấy một cảm giác trìu mến kỳ lạ.
"Tôi chắc là có nhiều cảm kích với vị ân nhân cứu mạng mới đúng" Đúng, cô đối với anh là sự cảm kích.
Sau này khi bị anh ức hiếp, chỉ là cô sẽ bớt mắng anh vài câu trong lòng.
Với gợi ý tâm lý như vậy, Lâm Khiết Vy đóng hai cuốn số ghi chép
lại, sau đó đi vào phòng tắm để tắm.
Ngâm mình trong làn nước ấm dễ chịu và ngửi mùi sữa tắm thơm phức, cô nhắm mắt lại và đánh một giấc.
Nhưng đầu óc lại không dễ chịu. Chuyện hôm nay kết thúc rồi đúng không?
Nếu như cô là Lâm Thuý Lan, tiếp theo đây sẽ làm gì? Mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất?
Soàn soạt!
Lâm Khiết Vy đột nhiên mở mắt ra, lông mi dính mấy phần hơi nước, đôi mắt sáng ngời lạ thường.
Lâm Thuý Lan tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu để yên dễ dàng như vậy, cô ta nhất định sẽ lên men chuyện này, cô ta nhất định sẽ có chiêu sau!
Nam Cung Hào xách túi thuốc thở hổn hển chạy vào biệt thự, trực tiếp lao thẳng vào phòng làm việc. Mạc Lâm Kiêu đang ngồi xếp bằng trên thảm trải ngay lối vào phòng làm việc, nhằm mắt và đang tập thể dục.
Trần Kiệt dựa vào tủ bên cạnh, nhíu mày, lo lắng nhìn Mạc Lâm
Kiêu, cũng là một loại canh giữ.
"Cậu Mạc thế nào rồi? Có bị thương tổn hại gì không?"
Nam Cung Hào lo lăng nói.
Một khi tổn hại sẽ dẫn đến độc phát, vậy thì rất phiền phức. "Còn gay go hơn so với tổn hại!"
Trần Kiệt sắc mặt tối sầm lại, tức giận lẩm bẩm.
"Trời ạ! Rốt cuộc là sao vậy? Đừng hù doạ tôi, tôi dễ bị bệnh tim" Trần Kiệt trợn tròn mắt, "Còn không phải là vì người phụ nữ họ Lâm đó sao. Cậu Mạc vì cứu cô ta, đã tung ra hết công lực, ở trên cao nhanh chóng rơi xuống, nội thương nghiêm trọng!”
Nam Cung Hào nghe thấy câu "Tung ra hết công lực" đó, trong lòng không khỏi run lên, thân thể chấn động kịch liệt, ánh mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, cũng trở nên nặng trĩu lo lắng.
Mạc Lâm Kiêu từ từ mở mắt ra, thu lại khí tức, nhẹ nói: "Khoa trương quá, không nghiêm trọng như vậy."
"Sao lại không nghiêm trọng như vậy? Sắc mặt và hơi thở của anh lúc đó, anh còn không phân biệt ra được sao?" Trần Kiệt cũng lo lắng đến sắp khóc rồi, nói xong liền quay mặt sang một bên, cắn chặt môi. Khoé mắt cũng đỏ lên.
Mạc Lâm Kiêu vẻ mặt không thay đổi, "Được rồi, cậu đi ra ngoài trước, để cho Nam Cung Hào khám bệnh cho tôi." Trần Kiệt có chút không nguyện ý, nhìn Nam Cung Hào, Nam Cung
Hào cho anh ta một ánh mắt biểu thị yên tâm đi, Trần Kiệt lúc này mới bước ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Mạc Lâm Kiêu không khỏi thấp giọng ho khan một tiếng, Nam Cung Hào vội vàng lấy khăn giấy và đưa cho anh, Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng nhíu mày và ho một tràng, khăn giấy trên tay hiển nhiên có một vũng máu!
"A!"
Nam Cung Hào nhìn vũng máu đỏ tươi kia, trong lòng run lên, "Trời ạ! Chuyện này còn không nghiêm trọng sao?"
"Vết thương nhỏ, trong lòng tôi biết rõ” Mạc Lâm Kiêu tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm đến nó.
Biết rõ cái mông! Để cứu Lâm Khiết Vy đó, tôi thấy anh sẵn sàng lấy mạng mình dâng lên! Nam Cung Hào khịt mũi hai tiếng, gục mặt xuống, bắt đầu cho Mạc Lâm Kiêu các loại kiểm tra.
Sau khi kiểm tra toàn bộ, hàng loạt số liệu hiện ra, Nam Cung Hào nhìn vào những dữ liệu đã phân tích kia, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
"Cậu Mạc, không phải là tôi đã nói cậu, cậu thế này cũng quá không quan tâm đến thân thể rồi."
Nam Cung Hào thở dài nặng nề, cáu kinh lầm bẩm, "Cho dù có nói thể nào thì cậu cũng không thể phân tán hết công lực của mình. Điều đó không phải đồng nghĩa với việc cậu không có khả năng tự bảo vệ bản thân sao?"
Mạc Lâm Kiêu cụp mắt xuống và không nói gì.
Vào thời khắc cao hiểm đó, anh làm sao có thể quan tâm đến việc bản thân thân nào, cứu người trước đã. Nhìn thấy Lâm Khiết Vy sắp ngã xuống, anh chỉ có thể làm như vậy. Nếu như lặp lại một lần nữa, anh vẫn sẽ không chút do dự mà lựa chọn như vậy.
Làm sao anh có thể trơ mắt nhìn cô gái đó đi vào chỗ chết?
Không làm được!
"Cậu Mạc, Lâm Khiết Vy là thuốc giải của cậu, là đến để phục vụ cậu, là đến để cứu mạng cậu, chuyện này không thể ngược lại được,
không thể biến thành cậu không tiếc mạng sống đi cứu cô ấy!" Nhắm mắt làm ngơ, Mạc Lâm Kiêu dứt khoát nhắm mắt lại: " 11
Nam Cung Hào gần như phát điên, "Cậu có biết nội thương của cậu bây giờ nghiêm trọng như thể nào không? A! Bây giờ một người thành nào cũng có thể tuỳ tiện giết được cậu!"
"Mất bao lâu mới có thể hồi phục?" Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng giống như đang nói chuyện về người khác.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter