Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Mọi người nghe xong tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Mấy giây sau, không biết là ai, không nhịn được, phì một tiếng bật cười, sau đó mọi người đều thấp giọng cười ra.
Gương mặt Kim Ngọc đỏ rực, con ngươi giận đến mức trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, tay run rẩy chỉ Lâm Khiết Vy.
"Cô, cô ức hiếp người quá đáng!"
"Là ai tự mình chạy tới, muốn cùng tôi hỏi lý do? Cô đây là muốn khi dễ tôi, không làm được, ngược lại còn muốn trả đũa. Hơn nữa, lời nói dập đầu với tôi này, cũng không phải là tôi ép cô nói, là chính cô nói không phải sao. Mọi người đều nghe được, cô đừng hòng trốn nợ"
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều gật đầu lia lịa.
Trong ngực Kim Ngọc nhất thời cảm thấy nghẹn khuất, hận ý ngập trời ở ngực trong sôi trào, cơ hồ cảm thấy muốn chết ngay lập tức, trong miệng chỉ liên tục lẩm bẩm chữ cô cô cô, nhưng một câu nói cũng không nói được.
Lâm Thúy Lan cười khan nói: "Ai nha, mọi người đều là đồng nghiệp, từng học chung trường, cần gì phải nghiêm túc như vậy đâu, đều là đùa giỡn. Chị thấy như vậy là được rồi."
Lông mày Lâm Khiết Vy nhướn lên, nhìn về phía Lâm Thúy Lan, nói: "Đùa giỡn? Kim Ngọc mới vừa rồi muốn tôi từ chức, điều này có giống như đùa giỡn không? Thế nào, không chịu thua a? Không chịu thua cũng đừng gây chuyện a."
Kim Ngọc rốt cuộc không chịu nổi nữa, nước mắt lã chã rơi xuống đất, lớp trang điểm trên khuôn mặt bị trôi hết: "Lâm Khiết Vy, cô là đàn bà lòng dạ ràn rết, cô thật là quá đáng, hu hu, khi dễ người, cô không xong với tôi đâu"
Vừa nói, vừa lau nước mắt xoay người liền chạy, trông vô
cùng chật vật.
"Này, còn chưa có dập đầu đâu!"
Kim Ngọc đã chạy xa lại lảo đảo một cái.
Lâm Khiết Vy nhìn sang Lâm Thúy Lan, chế nhạo nói: "Chị họ, vượt núi băng đèo chạy tới tìm tôi, chị thực sự rất thích xem náo nhiệt nhỉ!
Lâm Thúy Lan ở tầng năm trong tòa nhà ngoại trú, mà Lâm Khiết Vy thì ở trong tòa nhà bệnh viện, hai nơi đều cách thật xa. Lâm Thúy Lan đặc biệt chạy tới, chính là vì xem chuyện cười của em họ, tâm tư này cũng đủ để cho người khác suy nghĩ lại.
Mặt Lâm Thúy Lan trầm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Nếu không phải là Kim Ngọc kéo chị tới, hơn nữa, chị cũng quan tâm em, sợ em làm chuyện hồ đồ, làm chuyện sai lầm."
"Chị họ thật là rất quan tâm tôi, đang xem bệnh cho bệnh nhân cũng bỏ lại, mà chạy tới đây xem tôi, a a."
Mọi người nghe được lời này một cái, đều có cái nhìn khác, rối rít không đồng ý nhìn Lâm Thúy Lan.
Lâm Thúy Lan không nói được gì, ngượng ngùng rời đi.
Chuyện liên quan tới thư mời qua đi, náo nhiệt xem xong tất cả mọi người cũng đều tản đi.
Hứa Tịnh giận đến chống nạnh: "Nghĩ mình là ai cơ chứ." Sắc mặt Hạ Dịch Sâm không tốt, đi tới, hạ thấp giọng, hỏi: "Thư mời của em rốt cuộc là làm sao có được?"
Lâm Khiết Vy xụ mặt, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Hạ, chuyện của tôi, sau này anh đừng quan tâm tới."
Hạ Dịch Sâm cứng đờ người, trong nháy mắt đầu óc nổ tung, như có một thanh kiếm hung hăng cắm vào lòng anh ta, thật lâu mới thở ra một hơi, thanh âm cũng khàn khàn, nhưng bởi vì bối rối mà nói rất nhanh.
"Anh quả thật đã từng chuẩn bị quyên góp hai chục triệu, đổi lấy cho em hai bức thư mời, cũng cùng hiệu trưởng nói xong, nhưng không biết tại sao, đột nhiên không thể thực hiện được, anh nghi ngờ có người ở phía sau cố ý ngăn trở. Khiết Vy, có phải hay không em có quan hệ với đại nhân vật gì?"
"Cám ơn anh, ý tốt của anh tôi không muốn tiếp nhận, sau
này xin anh cũng đừng tự mình chủ trương."
Lâm Khiết Vy chuẩn bị tiếp tục công việc, cánh tay lại bị Hạ Dịch Sâm bắt lại, trong mắt anh ta gấp đến độ có màu đỏ nhạt: "Người kia rốt cuộc là ai? Ai cho em thư mời? Em nói đi!"
"Buông ra!"
"Anh muốn em nói cho anh biết, nói mau!"
Một ngọn lửa giận bùng lên trong đầu, Lâm Khiết Vy đột nhiên đưa tay điểm vào hai huyệt vị trên cánh tay Hạ Dịch Sâm, nửa người Hạ Dịch Sâm tê rần, thiếu chút nữa không đứng vững, buông lỏng tay, Lâm Khiết Vy cũng không thèm nhìn anh ta, đi thắng ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Dịch Sâm như thất hồn lạc phách, nhìn về hướng Lâm Khiết Vy rời đi, đáy mắt có vô vàn sự hoang mang.
Hứa Tịnh ở bên cạnh thấy có chút thương hại, khô khốc mà khuyên nhủ: "Khiết Vy có thể không phải người thích hợp với anh."
Hạ Dịch Sâm gầm thét, "Cô thì biết cái gì!"
Nói xong, xốc xếch xoay người rời đi. "Con mẹ nó! Bà đây có lòng tốt, thật là chó cắn Lã Động Tân."
Buổi trưa tan việc, Lâm Khiết Vy vội vã chạy tới kho hàng của chú Hai, hàng hóa trong kho hàng tất cả đều đúng chỗ, chỉ cần cô tới kiểm hàng.
"Cô chuẩn bị kiểm tra thế nào?" Trương Tiểu Phi nhìn xe dược liệu một chút, lại nhìn cô gái mảnh khảnh một chút, có chút không hiểu.
Chú Điền cũng có chút nghi ngờ nhìn Lâm Khiết Vy, nói: "Trước đây lúc kiểm hàng, chính là mở ra một túi, lấy ra một ít kiểm tra một chút."
Lâm Khiết Vy từ phía sau lấy ra một cái mũi khoan dài cả mét, cười gắn nói: "Tôi muốn kiểm tra bên trong.
Trương Đại Bảo tiến tới nhìn một cái, đây là vũ khí được đặc biệt chuẩn bị, trong kho lương chỗ hàng cần được kiểm tra được đặt trên một cái bàn lớn, trước trên là một thanh kim loại trên đầu bén nhọn, phía dưới là ống tròn bằng kim, cầm vào trong dược liệu, có thể đem thuốc bên trong hút ra.
Đồ chơi này nếu như thọt vào trong bụng người... Hai chữ: Hết cứu!
Hai cha con nhà họ Trương đồng thời nghĩ tới chuyện này, đứng sát lại với nhau, đồng loạt run lên.
Lâm Khiết Vy không biết mệt mỏi kiểm hàng, trên căn bản mỗi một túi nhỏ phải cắm vào bảy tám lần, người giao hàng thấy vậy, gương mặt cũng không tránh khỏi co rút.
Lần đầu thấy có người kiểm hàng quá đáng như vậy! "Ừ, món dược liệu này chất lượng giống hàng mẫu, chú Điền, có thể chuyển tiền"
Lâm Khiết Vy đều kiểm tra xong tất cả, vỗ tay một cái, cười khanh khách hướng về phía chú Điền nói.
Chú Điền gật đầu một cái, đi tới phòng kế toán, vừa đi, một bên lẩm bẩm: "Thủ đoạn của cô gái nhỏ này thật đúng là rất nhiều"
Còn có phương pháp kiểm hàng biến thái như vậy, trước giờ chưa từng thấy.
Bất quá, quả thật rất cẩn thận, cũng có thể yên tâm.
"Lần mua bán này cô không thua thiệt, mua bán không lỗ vốn" Trương Tiểu Phi tới gần liếc một cái nhìn điện thoại di động của Lâm Khiết Vy, nhìn vào số dư tài khoản, có chút hâm mộ.
Cô không lấy một xu nào, cứ thế kiểm tra lại hai lần, cô liền lấy được phí giao dịch là một triệu năm trăm ngàn.
Tiền này, quang minh chính đại kiếm được, là chú Điền cam tâm tình nguyện giao cho cô.
"Đem danh sách đưa tới cho tôi, tôi đem tiền hoa hồng của anh trả cho anh" Lâm Khiết Vy che giấu vui mừng, hướng Trương Tiểu Phi ngoắc ngoắc ngón tay.
Trương Tiểu Phi cười có mấy phần chất phác: "Tôi không muốn, tôi muốn cùng cô làm bạn.
"Bớt đi. Hai chúng ta không thể làm bạn được, chỉ có thể làm bạn hợp tác bình thường. Chớ đòi hỏi, đem danh sách mang tới cho tôi.
Trương Tiểu Phi còn muốn khách sáo một chút, Trương Đại
Bảo giật mạnh góc áo một cái, trợn trằng mắt nói: "Bố, đừng tìm cái người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa vứt bỏ tình cảm này nữa, cô ta vứt bỏ hai chúng ta."
Lâm Khiết Vy đầu đầy vạch đen: "Trước quản cái miệng nói như tàu chạy này của con trai anh, được không?"
Trương Tiểu Phi sờ đầu con trai, trấn an nói: "Lâu ngày mới thấy được lòng người, một ngày nào đó cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý."
Lâm Khiết Vy gửi cho Trương Tiểu Phi một trăm ngàn làm phí cho việc giúp đỡ, một câu cũng không muốn nói thêm cùng hai người, nhanh chóng trở về bệnh viện.
Trên đường trở về, không nhịn được, che miệng hắc hắc cười không dứt.
Giá mua số dược liệu kia thật sự không tệ, không làm gì liền kiếm được 1,4 tỷ.
Tối nay cô sẽ trả cho Mạc Lâm Kiêu bảy trăm triệu, sau đ cùng anh ta nói một chút, chuyện giải trừ hiệp ước tình nhân. Mạc Lâm Kiêu, chúng ta, nên kết thúc rồi.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter