Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Mạc Lâm Kiêu vốn khinh thường nhìn cô một cái, đôi mắt đột nhiên nheo lại, hơi thở bị kiềm hãm.
Ý thức được không ổn, Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa chửi tục. Một loạt cúc trên váy cô mắc vào nút thắt trên áo anh, vừa rồi ngồi dậy quá nhanh, kết quả là kéo cúc áo của cô ra, phía trước mở rộng.
Cách mặt anh chỉ có khoảng cách tay áo cộc.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo lót màu đen, vốn chẳng muốn lựa tiện tay lấy một cái, không ngờ bây giờ lộ ra hết. chọn,
Mạc Lâm Kiêu ngừng thở, cố gắng kìm nén mình không có động tác, nhưng ánh mắt căn bản không thể tách rời, trong đôi mắt giống như dấy lên lửa mạnh, trong đôi mắt đen cuộn trào hung ác và nguy hiểm. Toàn thân giống như dung nham cuồn cuộn, có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lâm Khiết Vy hoảng sợ chẳng quan tâm gì khác, hai tay 'bối rối nắm lấy áo, ước gì có thể dài ra mấy cái tay, vì duy trì cân bằng, cô đặt trọng tâm về phía sau, tùy ý ngồi xuống.
Ừm...
Người đàn ông bị đè nặng khẽ nhíu mày, phát ra âm thanh rầu rĩ.
Cô chết tử tế không xong đúng lúc ngồi lên chỗ đó rồi... May mà võ công của anh cao cường, nội công thâm hậu, nội lực lập tức tự động vận chuyển, chống đỡ được sức nặng của cô, đổi lại là đàn ông bình thường đã bị cô ngồi phế đi.
Anh vốn kìm nén rất gian nan, thủ đoạn của cô càng lúc càng thăng cấp, trêu chọc anh đủ kiểu, anh muốn không thu thập cô, đều có lỗi bị cô lăn qua lăn lại lâu như thế.
Anh đột nhiên xoay người lại, anh vốn ở phía dưới đột nhiên chiếm vị trí chủ động, đè ngược phía dưới, đè Lâm Khiết Vy nho nhỏ ở trong góc sô pha.
"Vì không phải chép, cô định lấy thịt bồi thường à?"
Chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, hơi thở nóng bỏng phả ra, đôi mắt như chim ưng, bộ dạng đáng sợ này khiến Lâm Khiết Vy đang nắm áo cứng lại rồi.
"Không, không, không phải cố ý, tôi nguyện ý chép mà, chép một đêm cũng được!"
"Miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo! Cô muốn, không phải chép một đêm, mà là làm một đêm đúng không?"
“Không phải, tôi không có..."
"Dám nói không? Cúc áo dễ bung ra như thế, lựa chọn quần áo nhất định là hao phí không ít tâm tư đúng không? Còn có cô nữa... Nội y màu đen quyến rũ... Đúng là đói khát, ngay cả chủ nhân mới đi công tác trở về cũng không buông tha, cô muốn cỡ nào?"
Lâm Khiết Vy bị anh châm chọc khiêu khích từng câu, kích thích đầu óc ong ong, cuối cùng cô không nhịn được phát cáu.
"Mạc Lâm Kiêu! Anh đừng tự luyến như vậy có được không? Người nào hiếm lạ anh! Đây đều là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!"
Dám nói anh tự luyến!
Cái miệng nhỏ bộ bô này, dù thế nào vẫn luôn có lý, không trừng trị cô không được!
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ còn muốn tiếp tục nói của cô.
Lâm Khiết Vy cố gắng vùng vẫy, hai tay đánh mạnh lên lưng anh, bị anh nắm lấy kéo qua đỉnh đầu, một cánh tay thì theo tuyến thắt lưng của cô trượt xuống dưới, nhấc váy lên cao.
Trước khi cô sắp ngất đi, cuối cùng anh cũng buông cô ra, sau đó hôn lên cái cổ tuyết trắng của cô, một đường trượt xuống. Lâm Khiết Vy hơi tỉnh táo một chút, phát hiện trên dưới thất thủ, lập tức kinh hãi tới mức hồn phi phách tán, muốn phản kháng, nhưng không sử dụng được lực.
Mạc Lâm Kiêu đã muốn tới điên rồi, nhưng lý trí của anh vẫn tỉnh táo như vậy, lần lượt nhắc nhở mình, không thể bị người phụ nữ này mê hoặc, kêu gào nhanh cách xa cô ra.
Cuối cùng anh dựa vào lực ý chí cường đại, vô cùng gian nan rời khỏi cô, hai tay để ở hai bên người cô, miệng há to thở hổn hển, đôi mắt đẹp kinh người lộ ra nồng đậm nguy hiểm, nhưng trong sâu thẳm là mê người, gần như có thể hút người ta vào. Môi vì động tác vừa rồi mà đỏ bừng như rỉ máu, cả người như Vampire xinh đẹp nhiếp phách. Trong lúc này, Lâm Khiết Vy vốn vô cùng sợ hãi, vậy mà nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu như thế, nhìn tới ngây người. Từ trước tới nay con người luôn không có sức chống cự với cái đẹp, anh lúc này giống như dã thú tràn ngập tà khí, nhưng không thể phủ nhận, cũng tràn ngập mị lực khiến người ta khuynh đảo.
Ông trời đúng là không công bằng, vì sao người xấu luôn có bộ dạng hoàn mỹ như thế!
"Còn không đi!" Anh hung dữ nặn mấy chữ từ kẽ răng ra, giọng điệu không kiên nhẫn và ác liệt, có thể đoán được, vừa rồi anh trải qua khắc chế gian nan cỡ nào.
“Hả?"A... Đúng đúng, đi, đi!" Mãi mới kịp phản ứng lúc này Lâm Khiết Vy mới nghĩ tới bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.
Đột nhiên cửa phòng bị người ta mở từ ngoài, Trần Kiệt thở hổn hển vẻ mặt lo lắng xông vào, còn chưa thấy rõ tình hình trong phòng, miệng đã nói trước.
"Anh Kiêu, không hay rồi..."
Mạc Lâm Kiêu nghe thấy tiếng mở cửa thì đè cơ thể cao to xuống dưới trước tiên, hoàn toàn che kính cô gái dưới người, khàn giọng không vui quát: "Cút ra ngoài!"
Trần Kiệt bị dọa ngốc, sửng sốt một giây, đợi thấy rõ bóng dáng Lâm Khiết Vy, mới hiểu được chuyện gì đó, anh ta sợ tới mức vội vàng xoay người chạy đi, sau đó lại quay lại đóng cửa phòng vào.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiếp tục, tiếp tục đi." Khi đóng cửa, miệng không ngừng lẩm bầm.
Trần Kiệt đứng bên ngoài cửa phòng của anh Kiêu vỗ ngực, vẫn còn chưa hết hoảng hồn.
Ôi mẹ của tôi! Anh ta mới nhìn thấy gì thế? Anh Kiêu là đang định làm gì đó với người phụ nữ kia sao? Nhìn tư thế như mãnh hổ vồ mồi của anh Kiêu, quả thực như muốn nuốt Lâm Khiết Vy vào bụng.
Hoàn toàn không thể tin vào hai mắt mình.
Anh Kiêu băng thanh ngọc khiết cao quý ngạo mạn của bọn họ, sao có thể như con sói xám sốt ruột khó nén như vậy?
Có cảm giác giống như anh Kiêu trong sạch, bị người phụ nữ Lâm Khiết
Vy làm bần rồi.
Trái tim đang nhỏ máu.
Càng cảm thấy mình hoàn toàn bị anh Kiêu thất sủng, người phụ nữ tên Lâm Khiết Vy kia là hồ ly tinh biến thành, chuyên lừa gạt người đàn ông đẹp trai. Môi Trần Kiệt run rẩy, chỉ còn thiếu chảy nước mắt.
Bị Trần Kiệt xông vào như thế, Mạc Lâm Kiêu tỉnh táo lại không ít, đã dựa vào ý niệm áp chế tà niệm vừa rồi xuống, khôi phục vẻ mặt trong veo lạnh lùng và băng sương. Không nói hai lời, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới bên cạnh toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.
Mà Lâm Khiết Vy đương nhiên cũng nhanh nhẹn đứng dậy, trốn ở góc phòng, nhanh chóng cài hẳn hoi cúc áo, lại kiểm tra một lần. Trong lòng âm thầm tức giận, sau này kiên quyết không thể mặc cái váy này, phải ném vào lãnh cung, trọn đời không nhìn thấy.
Một màn hương diễm vừa rồi, quả thực còn khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh hơn cảnh nào đó trong phim, cô phải nhanh chóng rời khỏi hang sói này, tránh không cẩn thận bị người ta ăn sạch sẽ.
Đang định đi ra ngoài, thiếu chút nữa đụng trúng Mạc Lâm Kiêu đi từ trong toilet ra.
Hai người đều hơi xấu hổ, người nào cũng không nói lời nào.
Mạc Lâm Kiêu càng không muốn nhìn thấy cô, bởi vì bây giờ anh còn vô cùng không thoải mái, ước gì có thể cách xa cô một chút, đi niệm Tâm Kinh gì đó.
Lâm Khiết Vy củi thấp đầu, giọng nói nho nhỏ: "Vậy chuyện đó, anh Kiêu, hôm nay muộn rồi, tôi thấy ngày mai tiếp tục chép đi, tôi đi về trước đây."
“Không cần chép nữa."
Lâm Khiết Vy gật đầu, ấp úng đáp lời: “Được, cảm ơn anh Kiêu khai ân."
Mạc Lâm Kiêu kìm nén, hỏi: "Không phải là cô muốn mượn một tỷ không trăm năm mươi triệu sao?"
Một màn hương diễm vừa rồi, quả thực còn khiến người ta đỏ mặt tim đập
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net