Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Trần Kiệt không thể không xen vào: "Não của cô không tốt, đến cả lỗ tai cũng vậy sao? Vừa rồi không phải tôi nói rằng tín hiệu điện thoại di động của cậu Kiêu không tốt, cho nên mới không bắt máy được sao?"
Bỗng nhiên có làn gió lạnh thổi qua, mọi người đều kinh hãi. Ôi trời ơi, nhân chứng mà Lâm Khiết Vy tìm thấy chính là Mạc Lâm Kiêu! Chỉ để làm nhân chứng, thế này thì cũng... quá tàn khốc rồi.
Không nghe điện thoại được nên bọn họ đã tự động tìm đến đây.
Ông cụ Lâm suýt chút thì té xỉu: "Cậu Kiêu, ý của cậu là nhân chứng mà Lâm Khiết Vy vừa rồi gọi là cậu sao?"
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Lâm Khiết Vy, khi anh ta nhìn về phía ông cụ Lâm, trong mắt anh ta chỉ còn lại vẻ lạnh lùng: "Đúng là như vậy." Khi Lâm Khiết Vy nghe thấy điều này, trái tim cô run lên dữ dội.
Một luồng máu dồn về tim tan ra, tê dại rải vào trái tim tuyệt vọng của cô, cuối cùng nó cũng đã được xoa dịu.
Cô lặng lẽ nhìn Mạc Lâm Kiêu, và đột nhiên cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh càng ngày càng hấp dẫn.
Trái tim đang treo lơ lửng nay đã được lắng xuống.
Mạc Lâm Kiêu ở đây, cô còn sợ gì nữa? Không biết từ khi nào cô đã xem anh như chỗ dựa lớn nhất của mình.
Các thành viên trong gia tộc lại thêm một trận thở dốc.
Nghe thấy anh Kiêu đích thân xác nhận điều đó, đúng thật kỳ lạ mà.
Tạ Nguyên Thần nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu, anh ta rất khó chịu, bởi vì sự hiện diện của một người đàn ông tuyệt vời như vậy sẽ khiến anh ta vô cùng ghen ti, anh ta tức giận nói: "Tôi đã cùng ăn trưa với Lâm Khiết Vy, vậy thì làm sao anh Kiêu có thể làm nhân chứng cho cô ta được chứ?"
Trần Kiệt hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, hai tay năm lại, siết Tạ Nguyên Thần sợ đến mức co rúm người lại, không dám nói gì chặt. nữa.
Nội tâm của Lâm Thúy Lan vô cùng hoảng loạn và bàng hoàng, làm sao Lâm Khiết Vy có thể gặp và quen với Mạc Lâm Kiêu? Nhìn tình hình hôm nay, Mạc Lâm Kiêu đích thân đến nhà họ Lâm chỉ vì Lâm Khiết Vy, như vậy cũng đủ hiểu anh ta xem trọng Lâm Khiết Vy như thế nào rồi.
Hít sâu một hơi, cô ta bình tĩnh cười nói: "Anh Kiêu, anh làm sao gặp được Lâm Khiết Vy? Hai người có mối quan hệ gì?"
Lâm Thúy Lan đưa ra một câu hỏi, ngay cả ông cụ Lâm cũng phải cau mày gật đầu đồng tình với cô ta: "Đúng vậy, tôi cũng muốn biết quan hệ giữa cậu Kiêu và Lâm Khiết Vy là gì?"
Khi Lâm Khiết Vy nghe vậy, sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, cô lo lắng nhìn Mạc Lâm Kiêu. Chúa ơi, mong là Mạc Lâm Kiêu đừng nói sự thật, nếu anh nói ra mỗi quan hệ giữa họ, cô sẽ tiêu đời.
Mạc Lâm Kiêu nhướng mày nhìn Lâm Khiết Vy, ánh mắt như muốn nói: "Làm sao vậy, cô có muốn tôi nói ra sự thật không?"
Lâm Khiết Vy sợ hãi nhăn mặt, chăm chú nhìn anh.
Mạc Lâm Kiêu với vẻ mặt thờ ơ, không ai có thể biết được ý nghĩ của anh ta là gì, chỉ nghe anh ta không khỏi sốt sắng nói: “Gần đây tôi đang điều dưỡng cơ thể, hơn nữa kỹ thuật tiêm của Khiết Vy cũng tốt, nên cô ấy thường xuyên tiêm cho tôi"
“Khụ khụ khụ!” Đôi mi của Lâm Khiết Vy giật giật, không nghe lọt tai chút nào.
Lâm Thúy Lan bật cười: "Cậu Kiêu nói đùa, ngay cả kỹ thuật châm kim của Lâm Khiết Vy cũng nổi tiếng là tệ hại trong bệnh viện, vậy mà anh lại để cô ấy tiêm cho mình?"
Điều này nghe có vẻ như Mạc Lâm Kiêu đang nói dối!
Mạc Lâm Kiêu hoàn toàn không nhìn Lâm Thúy Lan, đôi mắt lạnh
lùng của anh ta không khỏi đảo quanh khuôn mặt trắng bệch của cô ta, chậm rãi nói: "Tôi có chút xu hướng thích bị bạo hành, cô quản được không?"
Khụ, Khụ!
Mọi người gần như sửng sốt, toát mồ hôi hột.
Khuôn mặt Lâm Khiết Vy chua xót không biết nên khóc hay cười, cô cảm thấy kỹ thuật tiêm thuốc của mình cũng không tệ lắm mà. Cô tức giận liếc mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, nhưng cô không biết nhờ vào ánh mắt vô tình này của cô, lại vô tình khiến cho trái tim của Mạc Lâm Kiêu bị lỡ một nhịp, suýt chút nữa là chảy máu mũi ra, nên anh đành phải nín thở, ngăn cản lại rung động của chính mình.
Trần Kiệt kiêu ngạo nhìn lướt qua, nói: "Anh Kiêu dạo gần đây rất tức giận và tính tình xấu. Tôi không muốn quá nhiều người biết về việc phải tiêm dinh dưỡng, anh Kiêu là ân nhân cứu mạng của Lâm Khiết Vy, tìm cô ấy giúp đỡ, cô ấy sẽ không đi nói lung tung." Lời hùng biện của Trần Kiệt là để giúp đỡ Mạc Lâm Kiêu, và giải thích lý do tại sao Lâm Khiết Vy được chọn để tiêm cho anh trở nên thuyết phục hơn,
Chắc chắn, sau khi anh ta nói điều này, mọi người không thể không gật đầu mà chấp nhận điều này.
Một nhân vật lớn như Mạc Lâm Kiêu, mọi thứ xung quanh anh đều là bí mật lớn, một khi chuyện anh Kiêu phải tiêm thuốc lan truyền ra ngoài, không biết người ngoài sẽ suy đoán bao nhiêu và sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió không đáng có.
Nam Cung Hào hai mắt lóe lên, nặng nề thở dài: "Trần Kiệt, cậu nhanh mồm quá, cậu nói chuyện này ra không biết đã gây họa cho mọi người ở đây như thế nào đâu, rủi một trong số bọn họ tiết lộ chuyện này ra ngoài thì bọn họ sẽ toi mạng."
Tất cả mọi người, kể cả cụ ông Lâm cũng không khỏi run sợ. Tại sao lại quên chuyện này chứ.
Bây giờ họ nghe được bí mật của anh Kiêu, không phải có nghĩa là có một thanh kiếm treo trên đầu của họ bất cứ lúc nào sao?
Trần Kiệt gật đầu, thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình: "Đều trách tôi, không nên kể chuyện này ra. Nhưng mà ở đây không nhiều người, muốn diệt khẩu cũng không phải chuyện khó gì" Vừa nói, anh ta trừng đôi mắt dữ tợn của mình ra, khiến ai cũng phải lập tức cúi đầu.
Trời đất ơi, đúng là sợ run người!
Mọi người trong phòng đột nhiên như bị một con thú hoang nhìn chằm chằm, cả người đều sợ hãi dựng đứng tóc gáy, có cảm giác chết chóc kinh khủng.
Ngay cả ông cụ Lâm nghe được lời đe dọa, trong lòng cũng là hoảng hốt, sắc mặt bình tĩnh, vội vàng nói: “Cậu Kiêu đừng lo lắng, mọi người ở đây sẽ không nói lung tung, không một lời nào sẽ bị rò rỉ"
Những người còn lại đều mạnh dạng gật đầu, ánh mắt kinh hãi.
Tạ Nguyên Thần lắng lại một lúc, nhưng vẫn không kìm chế được: "Nhưng buổi trưa, tôi rõ ràng đã ăn cùng Lâm Khiết Vy, tuy nhiên tôi không thể đưa ra bằng chứng. Anh Kiêu có bằng chứng gì không?"
Lâm Thúy Lan ngưỡng mộ lòng dũng cảm của Tạ Nguyên Thần vào lúc này, mặc dù nó hơi ngớ ngẩn.
Khi những người khác nghe thấy những lời của Tạ Nguyên Thần,
tất cả đều than thở và lấy tay che mặt lại. Sống tốt có tốt hơn không? Tại sao phải động chạm vào anh Kiêu như vậy?
Trần Kiệt tiến đến Tạ Nguyên Thần nhanh như chớp, trước khi mọi người kịp nhìn hành động của anh ta, Tạ Nguyên Thần đã bị anh ta nám cổ lại và nhấc bổng lên không trung.
Tạ Nguyên Thần hai chân khuyu xuống, một mặt ngạt thở, hai tay quo quào yếu ớt, cảm giác cổ sắp gây ra, hai mắt trở nên đen láy, lúc này anh ta mới cảm thấy sợ chết.
Trần Kiệt nhẹ nâng anh ta lên, giống như chơi đùa vậy, gắt gao
nói: "Tao cho mày nói chuyện hả? Sao mày nói nhiều như vậy! Ngay cả các thành viên trong gia đình cũng thực sự nhận ra rằng Mạc Lâm Kiêu đáng sợ như thế nào, và tất cả đều run lên vì sợ hãi.
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng kinh ngạc. Chậc chậc chậc chậc, không nghĩ tới Trần Kiệt ngày thường ngốc nghếch lại có võ công như vậy, nhìn anh ta bé nhỏ gầy gò, không ngờ tay lại khỏe như vậy? Xem ra về sau không nên khiêu khích hai thanh niên này, giá trị lực lượng của anh ta quá mức kinh người.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter