Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Xem ra hôm nay anh Mạc đã tức giận. Nếu ai dám nhân lúc này nhất định phải vào bệnh viện, sẽ phải đền mạng!
Bệnh viện lớn gần nhất chính là bệnh viện số một, đội siêu xe trực tiếp vào phòng cấp cứu dưới lầu, vệ sĩ mở cửa xe, Mạc Lâm Kiêu cẩn thận ôm Lâm Khiết Vy xuống, các y tá bác sĩ nhận được tin tức đều bước ra, đẩy giường bệnh, để Mạc Lâm Kiêu đặt Lâm Khiết Vy lên, nhưng Mạc Lâm Kiêu vẫn kiên quyết muốn tự mình ôm.
"Chủ tịch Mạc! Cậu đã đến rồi!” Giám đốc bệnh viện nghiệp vụ dẫn theo một nhóm người đợi trước cửa, nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu.
Ông ta đang ngủ, một cuộc điện thoại gọi đến, sau khi nghe thấy tên của Mạc Lâm Kiêu, gấp đến mức suýt mặc đồ ngược, vội vàng chạy đến bệnh viện, hoảng đến mức muốn bệnh tim, may mà đến bệnh viện trước cậu Mạc. Nếu không là tội không thể tha.
"Chẳng phải trên đường đã gọi điện cho các người rồi sao? Phòng chữa trị trống đúng không!” Giọng nói Mạc Lâm Kiêu tràn ngập vẻ nôn nóng.
Giám đốc bệnh viện sợ đến mức hốt hoảng, cùng đi vào trong, cung kính nói: “Chủ tịch Mạc, cậu yên tâm, nhận điện thoại của cậu, tôi đã báo ngay cho khoa cấp cứu, lập tức xử lý toàn bộ phòng chữa trị, tuyệt đối yên tĩnh sạch sẽ!”
"Tốt!" Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng ôm Lâm Khiết Vy, vừa đi, vừa cúi đầu nhìn cô: "Bác sĩ giỏi đã đến chưa?”
Giám đốc bệnh viện đổ đầy mồ hôi lạnh: “Vì thời gian gấp rút, cho nên các bác sĩ chỉ đến một nửa, cậu yên tâm, người chưa đến khoảng mười phút nữa sẽ đến ngay” Nói rồi, lén lút nhìn sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu, sợ anh sẽ vì chuyện này mà nổi giận.
Mạc Lâm Kiêu quả nhiên có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng: "Nếu làm lỡ việc chữa trị, hậu quả ông sẽ không gánh nổi đâu." Giám đốc bệnh viện lập tức sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Bước vào phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn, bên trong có không ít bác sĩ đang đợi, Mạc Lâm Kiêu đặt Lâm Khiết Vy xuống giường bệnh, đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm đánh giá các bác sĩ, lạnh lẽo nói: "Sử dụng hết tất cả năng lực của các người! Nếu chẩn đoán sai hoặc không chữa khỏi cho cô ấy...đời này của các người đến hôm nay sẽ kết thúc!”
Tất cả bác sĩ đều hít khí lạnh.
Uy hiếp phách lối như vậy!
Nói ra từ miệng Mạc Lâm Kiêu, tất cả mọi người đều biết, đây
không phải khoa trương.
Mạc Lâm Kiêu ở thành phố này một tay che trời, làm mưa làm gió,
anh ho khan một tiếng, cả thành phố này đều đất rung núi chuyển. Người phụ nữ xinh đẹp hôm nay đến khám bệnh, nhất định là triệu chứng phức tạp, hoặc bệnh nặng khó cứu chữa, nếu không anh Mạc sẽ không sốt ruột như vậy, lo lắng như vậy, cuồng bạo như vậy.
Làm sao đây, cảm giác sau gáy có treo thanh đao?
Mạc Lâm Kiêu ngồi xuống chiếc ghế trong góc phòng bệnh, ép chính mình bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn các bác sĩ kiểm tra cho Lâm Khiết Vy.
Điện thoại vang lên, Mạc Lâm Kiêu cau mày, lấy ra xem, là Phùng Thiên Long gọi đến, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp tắt máy, còn điều chính sang chế độ rung.
Bây giờ anh không có tâm trạng gì, nghe điện thoại của người
khác!
Cho dù là Phùng Thiên Long, cũng không ngoại lệ!
Giờ phút này, ai cũng không thể ảnh hưởng đến quá trình anh chú ý đến việc chữa trị cho Lâm Khiết Vy.
Điện thoại tiếp tục rung lên, không cần xem cũng bết, nhất định vẫn là Phùng Thiên Long.
Trễ như vậy anh ta gọi điện đến, còn không ngừng gọi, nhất định là gặp phải chuyện lớn.
Nhưng Mạc Lâm Kiêu cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho điện thoại không ngừng rung, anh vẫn luôn nín thở tập trung quan sát chỗ Lâm Khiết Vy.
Phùng Thiên Long buông điện thoại xuống, sốt ruột túm tóc, đi tới đi lui trong phòng khách.
"Ây dà, sao anh Kiêu lại không nghe điện thoại của mình? Cái anh này từ sau khi có phụ nữ ngủ chung, quả thật như biến thành người khác! Ru rú trong nhà, không tìm thấy bóng dáng! Trời ơi, chuyện của mình lớn như vậy, không có anh ấy giúp, thật sự không xong đâu! Giờ mới mấy giờ chứ, chắc không phải anh ấy lăn giường với phụ nữ rồi đấy chứ?"
Biệt thự Phùng Thiên Long đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều đàn em cũng tập trung ở đây, có người đang gọi điện, có người đang tra máy tính.
"Anh Phùng, tối nay chúng ta vừa trả tiền để xóa hot search, giờ lại xuất hiện nữa!”
"Anh Phùng không ổn rồi, hình ảnh anh và Khưu Ngọc Mai đến khách sạn thuê phòng cũng bị tung ra!”
Vốn dĩ còn chưa có hình, bây giờ ngay cả hình cũng tìm ra, quả thật rất đầy đủ chân thật! Cho dù anh ta ngủ với phụ nữ khắp thiên hạ, bây giờ chuyện này cũng không thể để Lâm Khiết Vy biết! Lúc đầu, lăng nhăng phóng đãng anh ta đều lấy làm kiêu ngạo, nhưng bây giờ mới biết, đây chính là điều tối kỵ khi theo đuổi con gái nhà lành!
Phùng Thiên Long tức đến mức đá bay một bình hoa lớn, xoảng một tiếng, bình hoa cao cỡ một người vỡ đầy đất, dọa cho tất cả mọi người trong phòng đều run rẩy.
"Các người làm gì vậy hả? Ông đây nuôi đám ngốc các người, chỉ để trưng thôi sao? Một đám phế vật! Ngay cả chút chuyện cũng làm không xong! Sao không đi chết đi!”
Phùng Thiên Long như con rồng phẫn nộ, điên cuồng gào thét trong phòng.
“Anh, Anh Phùng, người đứng sau lưng thao túng chuyện này không phải dân địa phương, còn là một hacker, ngay cả IP thật của người ta chúng ta cũng không tra được.”
Phùng Thiên Long nhằm mắt, hít sâu một hơi, nghĩ tới nghĩ lui, đã hết cách rồi, việc này nhất định phải tìm Mạc Lâm Kiêu. Mấy thứ khoa học kỹ thuật cao như vậy, còn phải so kè về mạng
lưới tài nguyên, cũng chỉ có nguồn lực của Mạc Thiên Kiêu mới có thể
làm được. Phùng Thiên Long nhấc điện thoại trong tay, tìm số điện thoại bàn của biệt thự Mạc Vũ, gọi qua đó.
"Bác Trần, tôi là Phùng Thiên Long! Cậu Kiêu có ở nhà không? Bác giúp tôi gọi cậu ấy nghe điện thoại, nói tôi có chuyện lớn muốn bàn với cậu ấy.”
Giọng nói bác Trần truyền đến: “Ngại quá cậu Phùng, cậu Mạc của chúng tôi không có ở nhà, đến bệnh viện rồi." Phùng Thiên Long trừng lớn mắt, vô cùng kinh ngạc: “Bệnh viện?
Cậu ấy đến bệnh viện làm gì?" Cũng đâu phải không có bác sĩ riêng, y
thuật của tên Nam Cung Hào kia cũng rất hiếm có trên toàn cầu. "Là bạn gái cậu Mạc bị bệnh, Nam Cung Hào không ở nhà, cậu Mạc đưa cô ấy đến bệnh viện khám”
Cúp điện thoại, Phùng Thiên Long gõ lên đầu mình, lẩm bẩm nói: "Chẳng trách sống chết không chịu nghe điện thoại của mình, thì ra là bạn gái xảy ra chuyện. Đi, lập tức điều tra cho tôi, xem thử cậu Kiêu đến bệnh viện nào, tôi đến đó tìm cậu ấy"
Nói xong, Phùng Thiên Long lấy áo khoác bước ra cửa, lên xe chuẩn bị xuất phát. Trong một con hẻm cách bệnh viện Nhân Ái không xa, đột nhiên bốc cháy.
Thế lửa rất lớn, chớp mắt thiêu rụi cả ngôi nhà.
Trong phòng có hai rương hành lý, đây là chuẩn bị ra ngoài. Bên
trong có hai cha con một lớn một nhỏ đang ngủ. Trương Tiểu Phi bị sặc khói tỉnh dậy, nhìn ra ngoài, lửa cháy xung
quanh, nơi tầm mắt nhìn thấy đều là lửa lớn.
Không ổn!
"Đại Bảo! Mau tỉnh lại! Dậy trốn thôi!" Trương Tiểu Phi dùng sức lay tính con trai, cuối cùng đã đánh thức Trương Đại Phúc đang mơ màng.
Anh ta định nhúng chăn ướt đắp lên người cả hai rồi xông ra ngoài, nhưng phát hiện chân mình mềm nhũn, chỉ chốc lát đã ngã xuống đất.
Anh ta không thể dùng sức! Cả người mềm oặt đứng lên thôi cũng rất khó khăn!
"Đại Bảo!"
Gọi một tiếng, tràn ngập thương cảm và bi ai. Hai bố con họ, đêm nay khó thoát khỏi cái chết! \
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net