Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net Mạc Lâm Kiêu khế gật đầu, nhìn về phía Phùng Thiên Long, lộ ra nụ cười xấu xa: "Người đưa cơm sắp tiến vào, anh khống chế anh một chút, đừng ngông cuồng phóng túng, tránh để lại ấn tượng xấu đối với cô ấy” Phùng Thiên Long khinh thường trợn trắng mắt: “Cậu nói về anh xưa rồi, người anh em! Từ khi anh có vợ yêu thương xong, ở trước mặt bất cứ người phụ nữ nào, anh đều như hòa thượng” Mạc Lâm Kiêu dặn dò thư ký Hoàng: "Cậu đi thang máy chuyên dụng đón cô ấy đi" Mỗi lần đầu bếp trong nhà chuẩn bị đồ ăn cho anh, đều là mười mấy món, hộp cơm mấy tầng, Lâm Khiết Vy gầy nhỏ như thế, cầm theo hộp cơm chắc chắn rất vất vả. Thư ký Hoàng thông minh như vậy, tất nhiên hiểu rõ ý nghênh đón của anh Kiêu là gì, anh ta hơi gật đầu, nhanh chóng tới chỗ thang máy chuyên dụng của anh Kiêu đợi. Keng một tiếng, thang máy mở ra, bên chân Lâm Khiết Vy đặt một hộp cơm to cao chừng một mét, đường kính hộp cơm hình trụ gần một mét. Vệ sĩ đưa Lâm Khiết Vy cũng ở trong thang máy, bởi vì bác Trần gọi điện nói trước, hộp cơm này rất nặng, tuyệt đối không thể để Lâm Khiết Vy xách, bảo vệ sĩ đưa hộp cơm đến văn phòng của cậu Kiêu. Lúc ấy Lâm Khiết Vy ở dưới lầu nhìn tháp hộp cơm đồ sộ như thế, trực tiếp sợ ngây người. Ôi trời ơi, nhà giàu ăn cơm trưa, quả thực xa hoa lãng phí? Nhiều đồ ăn như thế, đủ cho mười mấy người ăn, bình thường Mạc Lâm Kiêu ăn rất soi mói, lượng cơm ăn cũng không lớn, chuẩn bị cho anh nhiều như thế, thuần túy là lãng phí tiền! “Cô Vy, chủ tịch Kiêu phái tôi tới đón cô, cô đi đi, hộp cơm giao cho tôi là được rồi." Bình thường thư ký Hoàng vô cùng lạnh lùng hiếm khi cho Lâm Khiết Vy một nụ cười cung kính, sau đó nhận lấy hộp cơm trong tay vệ sĩ, cần thận xách đi, cùng đi tới văn phòng của Lâm Khiết Vy. Ting ting! Đột nhiên di động của Lâm Khiết Vy vang lên, mới đầu cô không coi là quan trọng, vẫn đi tới cửa văn phòng của Mạc Lâm Kiêu, nhưng đột nhiên ý thức được âm thanh đó không phải là âm thanh nhắc nhở phục vụ tận nhà đấy chứ? Cô vội vàng lấy di động ra, mở ra nhìn, ông trời của tôi, thật sự có người lựa chọn cô, càng khiến Lâm Khiết Vy kinh hãi chính là, vậy mà khách hàng này phát lì xì siêu to, ba mươi lăm triệu! Nếu khách hàng như vậy một ngày ba người, liên tục mười ngày, vậy cô có thể kiếm được một tỷ không trăm năm mươi triệu rồi! Trong lúc này, Lâm Khiết Vy nâng di động, kích động tới mức tay đều đã run rẩy. Cách cánh cửa là ông chủ bao nuôi tính tình kỳ lạ, một khi cô đẩy cửa vào, dựa theo tính cách của Mạc Lâm Kiêu, cô đừng nghĩ tới chuyện lập tức thoát thân. Tiền thuê phục vụ tận nhà là bảy trăm nghìn, tiền lì xì là ba mươi lăm triệu đến nhà khách hàng tiêm có thể kiếm được một số tiền xa xỉ, đương nhiên là cô sẽ không bỏ qua. "Cô Vy?" Vừa thấy Lâm Khiết Vy đứng ở cửa, không mở cửa, thư ký Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Khiết Vy. "Chuyện đó, tôi không đi vào nữa, đồ ăn cũng coi như đưa đến rồi, anh cầm mang vào cho anh Kiêu đi." “Hả?" Thư ký Hoàng vốn bình tĩnh, bị lời nói của Lâm Khiết Vy làm cho không kịp trở tay: "Nhưng mà chủ tịch Kiêu..." "Vất vả cho anh rồi, tôi còn có công việc, việc gấp! Đi trước đây!” Lâm Khiết Vy vừa nhìn địa chỉ trên di động, vừa vội vàng chạy đi. Thư ký Hoàng cầm một cái tháp hộp cơm hình trụ to, ngây ngốc đứng ở cửa văn phòng của anh Kiêu. Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống. Chuyện này, phải làm sao bây giờ? Lâm Khiết Vy đi thang máy chuyên dụng của Mạc Lâm Kiêu, một đường thuận lợi, nhanh chóng đến dưới lầu, trực tiếp vẫy một chiếc xe taxi, nhanh chóng rời đi. Một đường đều hưng phấn không thôi, a... Ha ha ha, tiền thưởng ba mươi lăm triệu, tôi đến đây! Còn vị ông chủ bao nuôi trên lầu... Khụ khụ khụ, cô coi như đưa cơm tới, đưa đến cửa văn phòng của anh, vậy là được rồi. Cô cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ anh giao, anh không đến mức keo kiệt như vậy, việc này cũng xoi mói đúng không? Mạc Lâm Kiêu nghe thấy cửa văn phòng có người gõ, liếc mắt ra hiệu với Phùng Thiên Long, Phùng Thiên Long nhanh chóng ngồi thẳng, tò mò nhìn về phía cửa. Hai cậu chủ tuấn tú phi phàm, cùng nhìn về phía cửa đợi. Cửa văn phòng chậm rãi mở ra, đầu tiên là một hộp cơm siêu to, sau đó là gương mặt thanh tú của thư ký Hoàng, lại phía sau... Sao phía sau không có ai rồi hả? Mạc Lâm Kiêu lập tức nhíu mày, trái tim đập nhanh hơn. Phùng Thiên Long đứng dậy, vươn đầu nhìn về phía cửa tìm một lát, vẫn không thấy một bóng người. Vẻ mặt thư ký Hoàng như bị táo bón, có vẻ rất sợ hãi, rất khó xử. Mạc Lâm Kiêu nhìn biểu cảm của thư ký Hoàng, lập tức đoán được bảy tám phần, trầm giọng hỏi: "Cô ấy đâu rồi?” Giọng nói của thư ký Hoàng ỉu xìu, cúi đầu: "Khi cô ấy đến cửa, đột nhiên nói có chuyện gấp, bảo tôi đưa cơm vào, cô ấy liền rời đi.” Chết tiệt! Lâm Khiết Vy cô đang làm gì thế? Bảo cô đưa cơm tới, cô không thèm lộ mặt, trái lại rời đi nhanh thật! Cô cho rằng bảo cô tới đưa cơm, chỉ vì đưa cơm thôi sao? Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Trong lòng Mạc Lâm Kiêu rùng mình, lửa giận xông thẳng lên trời. Nhưng vẻ mặt không đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, anh xua tay, lạnh nhạt nói: "Được, đã biết, cậu ra ngoài đi” Thư ký Hoàng vừa đi ra ngoài, cuối cùng Mạc Lâm Kiêu không nén được lửa giận, tức giận tới mức đá ngã cái bàn, quân cờ trên bàn đều rơi hết xuống đất, trong phòng trở nên bừa bộn. Phùng Thiên Long không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu sẽ nổi giận như thế, cũng kinh hãi ngẩn ngơ, ngớ ra vài giây, sau đó mới cẩn thận mở miệng. "Có khả năng là người ta thực sự có chuyện quan trọng gì đó? Đừng nóng giận, giữa trưa cậu không gặp cô ấy, cũng sẽ không thiếu của cậu mấy miếng thịt. Cùng lắm thì buổi tối, cậu thu thập cô ấy một chút trong phòng ngủ” Một tay của Mạc Lâm Kiêu xoa huyệt thái dương, vẫn tức giận khó tiêu như cũ. Trong đầu chỉ để ý một chuyện là, người phụ nữ kia không muốn gặp anh như vậy sao? Đưa cơm cho anh, chỉ là giả vờ chút thôi, chẳng lẽ anh thiếu bữa cơm cô đưa? Anh chẳng qua là muốn... Muốn giữa trưa gặp cô một lát, trêu chọc cô. Mạc Lâm Kiêu giật mình, đột nhiên ý thức được, vậy mà anh khát cầu gặp mặt cô như thế, bất tri bất giác vậy mà sản sinh cảm giác ý lại đối với người phụ nữ kia, chuyện này không thể được! Chuyện này rất nguy hiểm! Cô là người của Mạc Lâm Dương, là người xấu động cơ không thuần khiết, là kẻ địch! Trong đầu lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện này, luống cuống trong lòng Lâm Kiêu mới dần biến mất. Trải qua mấy hơi thở, anh liên khôi phục bình tĩnh. Cầm di động lên gửi tin cho Trần Kiệt, bảo anh ta phải người theo dõi hướng đi của Lâm Khiết Vy. Hừ, Lâm Khiết Vy, trái lại tôi muốn nhìn xem, cô sốt ruột đi đâu! "Cùng ăn cơm đi.” Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, lạnh nhạt gọi Phùng Thiên Long, tự mình mở hộp đựng cơm ra. Phùng Thiên Long âm thầm bội phục năng lực điều chỉnh cảm xúc của Mạc Lâm Kiêu, nhìn tầng đầu tiên của hộp cơm, lập tức kinh ngạc tới ngây người. Ôi mẹ nó, Mạc Lâm Kiêu quá coi trọng ăn uống rồi? Tất cả đều là đồ ăn dinh dưỡng, tỉnh xảo lại đẹp, cái gì mà chè đu đủ tuyết nhĩ, tổ yến nấm tuyết, canh mướp nấu tôm, canh vịt vây cá... Đều là những món thích hợp cho phụ nữ. Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net Mạc Lâm Kiêu khế gật đầu, nhìn về phía Phùng Thiên Long, lộ ra nụ cười xấu xa: "Người đưa cơm sắp tiến vào, anh khống chế anh một chút, đừng ngông cuồng phóng túng, tránh để lại ấn tượng xấu đối với cô ấy” Phùng Thiên Long khinh thường trợn trắng mắt: “Cậu nói về anh xưa rồi, người anh em! Từ khi anh có vợ yêu thương xong, ở trước mặt bất cứ người phụ nữ nào, anh đều như hòa thượng” Mạc Lâm Kiêu dặn dò thư ký Hoàng: "Cậu đi thang máy chuyên dụng đón cô ấy đi" Mỗi lần đầu bếp trong nhà chuẩn bị đồ ăn cho anh, đều là mười mấy món, hộp cơm mấy tầng, Lâm Khiết Vy gầy nhỏ như thế, cầm theo hộp cơm chắc chắn rất vất vả. Thư ký Hoàng thông minh như vậy, tất nhiên hiểu rõ ý nghênh đón của anh Kiêu là gì, anh ta hơi gật đầu, nhanh chóng tới chỗ thang máy chuyên dụng của anh Kiêu đợi. Keng một tiếng, thang máy mở ra, bên chân Lâm Khiết Vy đặt một hộp cơm to cao chừng một mét, đường kính hộp cơm hình trụ gần một mét. Vệ sĩ đưa Lâm Khiết Vy cũng ở trong thang máy, bởi vì bác Trần gọi điện nói trước, hộp cơm này rất nặng, tuyệt đối không thể để Lâm Khiết Vy xách, bảo vệ sĩ đưa hộp cơm đến văn phòng của cậu Kiêu. Lúc ấy Lâm Khiết Vy ở dưới lầu nhìn tháp hộp cơm đồ sộ như thế, trực tiếp sợ ngây người. Ôi trời ơi, nhà giàu ăn cơm trưa, quả thực xa hoa lãng phí? Nhiều đồ ăn như thế, đủ cho mười mấy người ăn, bình thường Mạc Lâm Kiêu ăn rất soi mói, lượng cơm ăn cũng không lớn, chuẩn bị cho anh nhiều như thế, thuần túy là lãng phí tiền! “Cô Vy, chủ tịch Kiêu phái tôi tới đón cô, cô đi đi, hộp cơm giao cho tôi là được rồi." Bình thường thư ký Hoàng vô cùng lạnh lùng hiếm khi cho Lâm Khiết Vy một nụ cười cung kính, sau đó nhận lấy hộp cơm trong tay vệ sĩ, cần thận xách đi, cùng đi tới văn phòng của Lâm Khiết Vy. Ting ting! Đột nhiên di động của Lâm Khiết Vy vang lên, mới đầu cô không coi là quan trọng, vẫn đi tới cửa văn phòng của Mạc Lâm Kiêu, nhưng đột nhiên ý thức được âm thanh đó không phải là âm thanh nhắc nhở phục vụ tận nhà đấy chứ? Cô vội vàng lấy di động ra, mở ra nhìn, ông trời của tôi, thật sự có người lựa chọn cô, càng khiến Lâm Khiết Vy kinh hãi chính là, vậy mà khách hàng này phát lì xì siêu to, ba mươi lăm triệu! Nếu khách hàng như vậy một ngày ba người, liên tục mười ngày, vậy cô có thể kiếm được một tỷ không trăm năm mươi triệu rồi! Trong lúc này, Lâm Khiết Vy nâng di động, kích động tới mức tay đều đã run rẩy. Cách cánh cửa là ông chủ bao nuôi tính tình kỳ lạ, một khi cô đẩy cửa vào, dựa theo tính cách của Mạc Lâm Kiêu, cô đừng nghĩ tới chuyện lập tức thoát thân. Tiền thuê phục vụ tận nhà là bảy trăm nghìn, tiền lì xì là ba mươi lăm triệu đến nhà khách hàng tiêm có thể kiếm được một số tiền xa xỉ, đương nhiên là cô sẽ không bỏ qua. "Cô Vy?" Vừa thấy Lâm Khiết Vy đứng ở cửa, không mở cửa, thư ký Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Khiết Vy. "Chuyện đó, tôi không đi vào nữa, đồ ăn cũng coi như đưa đến rồi, anh cầm mang vào cho anh Kiêu đi." “Hả?" Thư ký Hoàng vốn bình tĩnh, bị lời nói của Lâm Khiết Vy làm cho không kịp trở tay: "Nhưng mà chủ tịch Kiêu..." "Vất vả cho anh rồi, tôi còn có công việc, việc gấp! Đi trước đây!” Lâm Khiết Vy vừa nhìn địa chỉ trên di động, vừa vội vàng chạy đi. Thư ký Hoàng cầm một cái tháp hộp cơm hình trụ to, ngây ngốc đứng ở cửa văn phòng của anh Kiêu. Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống. Chuyện này, phải làm sao bây giờ? Lâm Khiết Vy đi thang máy chuyên dụng của Mạc Lâm Kiêu, một đường thuận lợi, nhanh chóng đến dưới lầu, trực tiếp vẫy một chiếc xe taxi, nhanh chóng rời đi. Một đường đều hưng phấn không thôi, a... Ha ha ha, tiền thưởng ba mươi lăm triệu, tôi đến đây! Còn vị ông chủ bao nuôi trên lầu... Khụ khụ khụ, cô coi như đưa cơm tới, đưa đến cửa văn phòng của anh, vậy là được rồi. Cô cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ anh giao, anh không đến mức keo kiệt như vậy, việc này cũng xoi mói đúng không? Mạc Lâm Kiêu nghe thấy cửa văn phòng có người gõ, liếc mắt ra hiệu với Phùng Thiên Long, Phùng Thiên Long nhanh chóng ngồi thẳng, tò mò nhìn về phía cửa. Hai cậu chủ tuấn tú phi phàm, cùng nhìn về phía cửa đợi. Cửa văn phòng chậm rãi mở ra, đầu tiên là một hộp cơm siêu to, sau đó là gương mặt thanh tú của thư ký Hoàng, lại phía sau... Sao phía sau không có ai rồi hả? Mạc Lâm Kiêu lập tức nhíu mày, trái tim đập nhanh hơn. Phùng Thiên Long đứng dậy, vươn đầu nhìn về phía cửa tìm một lát, vẫn không thấy một bóng người. Vẻ mặt thư ký Hoàng như bị táo bón, có vẻ rất sợ hãi, rất khó xử. Mạc Lâm Kiêu nhìn biểu cảm của thư ký Hoàng, lập tức đoán được bảy tám phần, trầm giọng hỏi: "Cô ấy đâu rồi?” Giọng nói của thư ký Hoàng ỉu xìu, cúi đầu: "Khi cô ấy đến cửa, đột nhiên nói có chuyện gấp, bảo tôi đưa cơm vào, cô ấy liền rời đi.” Chết tiệt! Lâm Khiết Vy cô đang làm gì thế? Bảo cô đưa cơm tới, cô không thèm lộ mặt, trái lại rời đi nhanh thật! Cô cho rằng bảo cô tới đưa cơm, chỉ vì đưa cơm thôi sao? Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Trong lòng Mạc Lâm Kiêu rùng mình, lửa giận xông thẳng lên trời. Nhưng vẻ mặt không đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, anh xua tay, lạnh nhạt nói: "Được, đã biết, cậu ra ngoài đi” Thư ký Hoàng vừa đi ra ngoài, cuối cùng Mạc Lâm Kiêu không nén được lửa giận, tức giận tới mức đá ngã cái bàn, quân cờ trên bàn đều rơi hết xuống đất, trong phòng trở nên bừa bộn. Phùng Thiên Long không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu sẽ nổi giận như thế, cũng kinh hãi ngẩn ngơ, ngớ ra vài giây, sau đó mới cẩn thận mở miệng. "Có khả năng là người ta thực sự có chuyện quan trọng gì đó? Đừng nóng giận, giữa trưa cậu không gặp cô ấy, cũng sẽ không thiếu của cậu mấy miếng thịt. Cùng lắm thì buổi tối, cậu thu thập cô ấy một chút trong phòng ngủ” Một tay của Mạc Lâm Kiêu xoa huyệt thái dương, vẫn tức giận khó tiêu như cũ. Trong đầu chỉ để ý một chuyện là, người phụ nữ kia không muốn gặp anh như vậy sao? Đưa cơm cho anh, chỉ là giả vờ chút thôi, chẳng lẽ anh thiếu bữa cơm cô đưa? Anh chẳng qua là muốn... Muốn giữa trưa gặp cô một lát, trêu chọc cô. Mạc Lâm Kiêu giật mình, đột nhiên ý thức được, vậy mà anh khát cầu gặp mặt cô như thế, bất tri bất giác vậy mà sản sinh cảm giác ý lại đối với người phụ nữ kia, chuyện này không thể được! Chuyện này rất nguy hiểm! Cô là người của Mạc Lâm Dương, là người xấu động cơ không thuần khiết, là kẻ địch! Trong đầu lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện này, luống cuống trong lòng Lâm Kiêu mới dần biến mất. Trải qua mấy hơi thở, anh liên khôi phục bình tĩnh. Cầm di động lên gửi tin cho Trần Kiệt, bảo anh ta phải người theo dõi hướng đi của Lâm Khiết Vy. Hừ, Lâm Khiết Vy, trái lại tôi muốn nhìn xem, cô sốt ruột đi đâu! "Cùng ăn cơm đi.” Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, lạnh nhạt gọi Phùng Thiên Long, tự mình mở hộp đựng cơm ra. Phùng Thiên Long âm thầm bội phục năng lực điều chỉnh cảm xúc của Mạc Lâm Kiêu, nhìn tầng đầu tiên của hộp cơm, lập tức kinh ngạc tới ngây người. Ôi mẹ nó, Mạc Lâm Kiêu quá coi trọng ăn uống rồi? Tất cả đều là đồ ăn dinh dưỡng, tỉnh xảo lại đẹp, cái gì mà chè đu đủ tuyết nhĩ, tổ yến nấm tuyết, canh mướp nấu tôm, canh vịt vây cá... Đều là những món thích hợp cho phụ nữ. Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Danh Sách Chương: