Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Người đàn ông "a" lên một tiếng, giọng điệu tràn đầy vẻ đùa giỡn: "Hung dữ đáng sợ ghê! Giống như mèo con cào người, sợ quá. Này, em nói vậy là sai rồi, trên đời này làm gì có chuyện vừa sinh ra đã quen biết nhau đâu, không biết thì tự giới thiệu một chút là biết rồi. Lại đây nào, chúng ta làm quen nhau chút đi."
"Cảm ơn, tôi không muốn, mời anh tránh ra."
"Nhưng anh muốn á! Rất muốn rất muốn! Quen được thêm một người thì sẽ nhiều thêm một mối quan hệ, không có chỗ nào xấu cả. Huống hồ gì anh trai của em gia thế rất lớn, quan hệ rộng, không phải đang khoe khoang như bao nhiêu nam thanh nữ tú muốn làm quen với anh. Anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn. Anh không muốn nói đây là vinh hạnh của em, nhưng ít nhất em cũng không nên chán ghét như thế. Anh tên là Phùng Thiên Long, có nghe thấy người ta nhắc đến bao giờ chưa? Người đẹp tên gì vậy? Nói cho anh nghe thử tên em nào, ngoan."
Không hề muốn che giấu sự háo sắc của mình chút nào.
Lâm Khiết Vy nói giọng nghiêm túc: “Tôi lặp lại lần nữa, mời anh tránh
"Ha ha, anh không tránh đầy, em tới đánh anh đi."
Lâm Khiết Vy đột nhiên tiến lên một bước, giẫm một phát lên trên chiếc giày da quý giá của Phùng Thiên Long, dùng hết sức đè nghiến. Phùng Thiên Long không ngờ rằng cô gái nhỏ trông có vẻ dễ bắt nạt lại ra tay ác độc như thế, hoàn toàn không hề phòng bị, đau đến mức hét lên một tiếng. Vào lúc
ra!" anh ta đang ôm chân đau đớn, Lâm Khiết Vy đã dồn hết sức chạy đi thật xa như một con thỏ nhỏ.
"Này! Tôi cũng có ăn thịt cô đâu, cô sợ tôi như vậy làm gì? Đáng chết! Lần đầu tiên ông đây bị phụ đánh lén thành công! Không còn mặt mũi gì đi gặp người khác nữa." Phùng Thiên Long nhìn lại giày của mình, bên trên lớp da cá sấu sáng loáng lưu lại một dấu giày màu xám không dám nhìn thẳng.
Thân là kẻ tinh ranh trong tình trường, có người phụ nữ nào là anh ta chưa tận hưởng qua. Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ tướng mạo ngây thơ, đuôi mắt lại lộ ra vẻ quyến rũ. Mặc dù cô chỉ mặc trang phục bình thường rộng rãi, nhưng đôi mắt am hiều phụ nữ của anh ta đã nhìn xuyên qua mặt ngoài để thấy được bản chất bên trong. Cô là loại người khi mặc quần áo thì trông rất gầy, nhưng khi cởi áo thì sẽ rất có dáng. Ừm, đằng trước rất được, vào lúc chạy trốn thì đằng sau căng nẩy, phụ nữ có dàng người như thế này, anh ta vô cùng yêu thích, không muốn buông ta.
Cứ như vậy để cô chạy trốn, thật sự cảm thấy hơi không cam tâm. Vẫy tay, gọi cấp dưới, đưa giày sang, vừa nhìn một cấp dưới lau giày cho mình vừa ra lệnh cho một cấp dưới khác: “Đi, điều tra giúp tôi về cô gái vừa rồi đi. Làm cần thận, kín đáo một chút, đừng làm cho mọi người đều biết."
"Biết rồi, đại ca."
Anh em tốt Mạc Lâm Kiêu của anh ta vẫn còn đang chờ anh ta trở về ăn cơm, không nên để anh đợi, anh em vẫn quan trọng hơn. Còn về phụ nữ... Ha ha, người mà Phùng Thiên Long anh ta muốn đoạt vào tay thì sẽ không thể không sa lưới. Hẹn gặp lại nhé, quà ớt nhỏ đáng yêu.
Phùng Thiên Long trở lại lầu các thời Nguyễn đẹp nhất nọ, lười biếng đi vào, ngồi liệt ở trên ghế sa lon.
"Đi vệ sinh lâu thế, em còn tường anh già nên bị ngốc, quên mất mình là ai." Mạc Lâm Kiêu thả tay buông máy tính bảng xuống, vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị khẩn cấp qua điện thoại.
Phùng Thiên Long nhìn thoáng qua máy tính bảng của anh, không nhịn được thờ dài: "Anh nói này Lâm Kiêu. Em như thế này không được, ngoại trừ công việc ra, ngay cả thứ gì đó để giải trí cậu cũng không có. Người như cậu sống có ý nghĩa gì? Bây giờ cậu đã là người giàu có nhất, kiếm tiền nhiều hơn nữa cũng có khác gì bây giờ đâu?"
Mạc Lâm Kiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, bắt đầu dùng khăn ướt lau tay, động tác vô cùng đẹp mắt: "Một kẻ lãng tử suốt ngày sống mơ màng trong tình trường như anh còn bàn luận triết lý sống gì với em cơ? Núi vàng ông cụ để lại cho anh sắp bị anh xài hết một nửa rồi đúng không."
Phùng Thiên Long cho rằng mình rất ngầu, lấy tay hất một lọn tóc: "Ông ấy sinh ra anh, trách nhiệm và nghĩa vụ của anh là tiêu cho hết tiền của ông ấy. Em ấy, chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác, tại sao em không nói chính anh cũng đã kiếm ra mười núi vàng rồi?"
Phùng Thiên Long và Mạc Lâm Kiêu không kiếm tiền trong cùng một lĩnh vực. Mạc Lâm Kiêu là người tài trong giới kinh doanh, người cầm quyền một tập đoàn giàu có. Mà Phùng Thiên Long lại là một ông vua đi trong bóng đêm, trên cơ bản các anh em trong thành phố này đều nghe lời anh ta, tất cả các giao dịch ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều là do Phùng Thiên Long
làm chủ đạo. Điện thoại di động của Mạc Lâm Kiêu kêu lên, anh nhìn xuống, là số điện thoại nội bộ. Anh nhớ lại, nhận ra đây là số điện thoại của vệ sĩ đưa Lâm Khiết Vy đến trường học hôm nay. Vệ sĩ. rất ít khi gọi điện thoại cho anh, trừ phi là có việc gấp.
Lâm Khiết Vy nơi đó có thể có chuyện gì gấp?
Anh không kịp nghĩ thêm gì, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, kết nối: "Làm sao vậy, nói đi."
"Cậu Kiêu, không thấy cô chủ ở cổng trường học. Vệ sĩ ở cổng bệnh viện cũng không nhìn thấy bóng dáng cô ấy đâu."
Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày: "Được rồi, tôi biết rồi, để tôi liên lạc với cô ấy."
Cúp điện thoại, Phùng Thiên Long dí mặt lại gần, vẻ mặt nhiều chuyện: "Chuyện gì, trông cậu có vẻ quan tâm ghê, đúng là hiếm có."
Mạc Lâm Kiêu ghét bỏ liếc anh ta một cái, cầm điện thoại di động đứng lên, đi đến một căn phòng khác, gọi điện thoại cho Lâm Khiết Vy.
Phùng Thiên Long cười ha ha nói: "Có phải là cậu không vậy? Gọi điện thoại còn phải chạy sang bên kia, đề phòng anh như vậy à? Giống như có cái gì đó bí mật lắm." Điện thoại vang lên một lúc, Lâm Khiết Vy nghe máy, dường như còn hơi
thở gấp. Từ sau khi thí nghiệm với cô vào tối hôm qua, cô đã cho anh ấn
tượng là một cô gái yếu đuối, động một chút là thở lên thở xuống.
"A lô? Chào anh." Giọng nói của Lâm Khiết Vy vang lên, lông mày của Mạc Lâm Kiêu lập tức buông lỏng.
"Ở đâu vậy?"
"A? A! Anh Kiêu đấy à!".
Sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu đen xì. Trước đó anh đã từng gọi điện thoại
cho cô, vậy mà cô vẫn chưa lưu số điện thoại của anh lại! Có thể nghĩ, trong mắt của cô, anh là thứ có cũng được, không có cũng không sao. Trong nháy mắt, Mạc Lâm Kiêu thật sự muốn chất vấn Lâm Khiết Vy một chút. Cô thân là gián điệp do Mạc Lâm Dương phái tới mà số điện thoại của tôi cũng không biết, có gián điệp nào không chuyên nghiệp như cô sao?
Anh nén giận, giọng nói trầm thấp: “Cô đang ở đâu?"
"A, tôi đang ở bệnh viện."
"Tại sao vẫn chưa ra, lái xe còn đang chờ cô đấy."
"Lái xe?" Lâm Khiết Vy không hiểu gì giật mình, chần chừ một lúc, trả lời: "Thật ra tôi đi, dạo phố với bạn thân, sau khi đi dạo xong, ăn xong sẽ tự đón xe về." ve.
"Vậy cũng được."
Tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu không được tốt lắm, cụ thể tại sao không được tốt thì anh lại không thể hiểu được
Trở lại trước bàn ăn, đúng lúc nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc mỏng manh đi đến, xem ra là nhân viên phục vụ đặc biệt. Anh lập tức nổi trận lôi đình, ném cả chén trà đi. "Phùng Thiên Long! Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, vào lúc có em ở đây, không được làm những chuyện sa đọa như vậy! Thôi anh cứ ăn đi, em đi trước đây."
Phùng Thiên Long vội vàng kéo lấy tay áo của Mạc Lâm Kiêu, không dám đụng vào tay của anh. Anh bị bệnh thích sạch sẽ, rất ghét người khác tiếp xúc tay chân với mình, vô cùng kì quái
"Anh sai rồi, lát nữa anh tự phạt ba chén. Anh sẽ bảo bọn họ cút ngay lập tức. Cậu đừng nổi nóng, ngồi xuống ngồi xuống."
Hai người phụ nữ mới vừa tiến vào đã nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai giàu có, trong lòng lập tức nở hoa. Nhưng chưa kịp vui vẻ xong đã bị cấp dưới của Phùng Thiên Long đuổi ra ngoài.
Mạc Lâm Kiêu hất tay Phùng Thiên Long ra, chẳng thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một cái. Anh ngồi xuống, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lẽo vô cùng.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter