Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
"Người đâu?" Mạc Lâm Kiêu thản nhiên hỏi.
....." Trần Kiệt cản răng, không biết nói sao.
Mạc Lâm Kiêu cau mày: “Chắc không phải chết rồi chứ?” Trần Kiệt củi đầu: “Lúc tôi tìm thấy cô ta, cô ta đã tắt thở chết rồi. Uống thuốc độc tự tử.”
Lúc anh ta đuổi đến, người phụ nữ kia chỉ còn lại chút hơi thở, bất kể anh ta gầm lên thế nào, cô ta cũng không nói một chữ, Trần Kiệt bất đắc dĩ nhìn cô ta triệt để tắt thở. Chuyện này xem như, tra tới tra lui, không chút tiến triển, hung thủ duy nhất cũng chết.
Mạc Lâm Kiêu cũng không chán nản và kinh ngạc lắm, nói đâu vào đấy: “Thủ đoạn này cũng coi như rất cao minh, có thể khiến người ta trực tiếp chết đi, cũng tốn chút sức. Tiếp theo điều tra người giúp việc bị bệnh kia, giờ có phải đã rời khỏi thành phố rồi không."
"Vâng!" Trần Kiệt đáp, ra ngoài sắp xếp người làm.
Chỉ trong thời gian ngắn, Mạc Lâm Kiêu đã cân nhắc hết tất cả khả năng một lượt, tư duy nhanh chóng kín kế anh nhìn về phía Nam Cung Hào, bình tĩnh nói: “Cậu mang theo dụng cụ tiên tiến nhất, kiểm tra trong nhà lại một lượt, tuyệt đối không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, tránh lưu lại những thứ nguy hiểm."
"Biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay” Nam Cung Hào bưng nửa chén canh độc kia, bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn, giờ chỉ còn lại Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy vừa đói vừa thèm lúc này không còn khẩu vị gì nữa, dùng ánh mắt thương hai nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu nghênh đón tầm mắt của cô, khóe môi khẽ cong: "Ánh mắt của cô có ý gì?" Thực ra anh đọc hiểu sự thương hai trong mắt cô, chỉ là cảm thấy sinh mạng nhỏ bé của cô nằm trong tay anh, vẫn còn tâm tư thương hại người khác?
Lâm Khiết Vy khẽ thở dài: "Không ngờ bên cạnh anh lại nhiều nguy hiểm như vậy?
Lúc trước Nam Cung Hào dùng chuyện này làm cái cớ ép buộc ném cô vào thiết bị kiểm tra, lúc đó cô hận chết Nam Cung Hào và Mạc Lâm Kiêu, vì cô cảm thấy chuyện này chỉ là cố ý dọa người. Nhưng giờ xem ra, khi đó Nam Cung Hào chẳng khoa trương chút nào, bên cạnh Mạc Lâm Kiêu quả thật có rất nhiều nguy hiểm.
Mạc Lâm Kiêu mim cười: "Dọa cô rồi? Chẳng phải tôi vẫn tốt sao?” "Anh còn có thể cười được à? Suýt nữa đấy! Lỡ anh uống chén canh kia, bây giờ.." Người chết sẽ là anh rồi! "Chưa từng nghe câu này sao, chính là, tai họa để lại ngàn năm.
Mối họa lớn như tôi, sao có thể dễ dàng chết đi được? Mạc Lâm Kiêu đứng lên, đôi chân dài chậm rãi cất bước, đi đến trước nắt Lâm Khiết Vy, vươn tay nhéo gương mặt trắng mịn của cô, trầm giọng cười gian tà nói: “Làm sao đây, tôi sống một ngày, sẽ ức hiếp cô một ngày, cô đã chuẩn bị xong, tiếp tục ở cùng tôi chưa?"
Cơ thể Lâm Khiết Vy run rẩy.
Vừa nghĩ đến cái mà Mạc Lâm Kiêu gọi là ức hiếp, không chỉ ức hiếp về mặt tinh thần, còn vắt kiệt cả cơ thể, lập tức bắt đầu rầu rĩ, đồng thời còn âm thầm hối hận ban nãy đừng cứu anh là tốt rồi.
Thể thì lúc này anh đã đến gặp thượng đế, quan hệ nợ nần giữa anh và cô coi như kết thúc, cô sẽ được tự do!
Mạc Lâm Kiêu nhìn kỹ đôi mắt to tròn đảo loạn của cô, dường như nhìn thấu tâm tư cô, thấp giọng cười nói: “Nếu vừa rồi tôi chết, cô đoán cô sẽ thế nào?
"Tôi nhất định sẽ được tự do” Lâm Khiết Vy buộc miệng thốt lên, nói xong bản thân cũng giật mình lấy tay che miệng, ây dà, không cần thận nói ra lời trong lòng mất rồi.
Mạc Lâm Kiêu ngồi cạnh cô, cánh tay ôm lấy bờ vai cô, khế vỗ, gương mặt anh tuấn chạm lên gò má cô, phun ra hơi thở nóng hồi, giọng nói mang theo ý cười hư hỏng: “Tự do? Cô thấy có khả năng sao? Tôi chỉ có một người phụ nữ là cô thôi, ngay cả con cái cũng chưa có, một khi tôi chết đi, người phụ nữ duy nhất là cô cũng phải chôn chung với tôi”
"A! Không phải chứ?” Lâm Khiết Vy kinh ngạc trợn mắt há miệng.
Họ Mạc này là kẻ xấu xa, lúc sống ngang ngược thì cũng thôi đi, ngay cả chết cũng bá đạo vô lý như vậy. Đã là thời đại nào rồi, còn chôn chung?
Cảm giác cô nhỏ bé bị dọa cho hung hăng run rẩy, vẻ mặt như bị kinh sợ, trong lòng Mạc Lâm Kiêu không khỏi buồn cười, đột nhiên lại có niềm vui trêu chọc cô, một tay nâng cảm cô, tròng mắt sâu thẳm gian manh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói trầm khàn: “Cho nên, cô nên cầu chúc cho tôi sống lâu trăm tuổi đi hửm? Người phụ nữ duy nhất của tôi?"
Vừa dứt lời, anh đột nhiên ập đến, ngậm lấy môi cô, tỉ mỉ hôn lên. Tuy vẫn bá đạo hung hăng như cũ, nhưng lại mơ hồ có chút dịu dàng, hôn đến mức đầu óc Lâm Khiết Vy trống rồng, bất tri bất giác ôm lấy cổ anh, không tự chủ bật ra tiếng rên khẽ.
Nhiệt độ trong phòng khách lập tức lên cao, Mạc Lâm Kiêu rất lý trí dừng lại trước, lúc rời khỏi cô, phát hiện cô nhảm mắt, lông mi dày rậm khế run, môi đỏ kiều diễm khẽ mở, dáng vẻ tiếp tục chờ người
đến hái, xem ra cô rất hưởng thụ. Dáng vẻ cô trầm mê bên trong, triệt để khiến Mạc Lâm Kiêu vui vẻ, thật hiểm có, anh khẽ cười.
"Còn muốn tiếp tục à?" Anh thấp giọng cười, giọng nói cực kỳ từ tính, ngả ngớn nói: “Vậy chi bằng chúng ta vào phòng ngủ vui vẻ một phen?”
Lúc này Lâm Khiết Vy mới tỉnh táo lại, vừa mở mắt, đã đối diện với tròng mắt như cười như không của anh, lập tức vừa xấu hổ lại hoảng loạn, mặt nhỏ đỏ bừng, vội vã chạy lên lầu, miệng lẩm bẩm: "Anh Mạc, hôm nay tôi mệt lắm, ngủ ngon!”
Mới mấy giờ, đã ngủ ngon? Nhìn xem cô bị dọa kia.
Lâm Khiết Vy chạy vào phòng ngủ của mình, phiền chán nằm bẹp lên số pha lớn, lấy tay gõ lên đầu mình. Vừa rồi cô lại bị hôn đến không biết trời trăng gì, nhất định sẽ bị anh cười nhạo. Mất mặt quá!
Mạc Lâm Kiêu dựa vào phòng sách trên lầu một, trong tay chơi đùa vòng ngọc xanh biếc, rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc Lâm Khiết Vy suy nghí thế nào? Nếu cô là người của Mạc Lâm Dương, còn mang theo bom mini về, mục đích chẳng phải muốn lấy mạng anh sao? Tại sao cô lại nói ra chuyện trong canh có độc?
Đêm nay nếu không có cô nhắc nhở, có lẽ anh đã...
Lẽ nào Lâm Khiết Vy bị Mạc Lâm Dương chèn ép, không thể không làm việc cho anh ta, nhưng trong lòng cô lại không nỡ đề anh chết đi?
Có phải cô có hảo cảm với anh không? Một khi ý nghĩa này xẹt qua, Mạc Lâm Kiêu không khỏi kích động trong lòng nóng lên. Phùng Thiên Long đang ở Tiêu Dao quán ăn chơi cùng đám cậu
ẩm nhà giàu, còn chưa biết lúc này mình đã bị Hạ Dịch Sâm tính kế. Cửa phòng mở ra, đàn em đáng tin của Phùng Thiên Long đi đến trước mặt anh ta, áp sát tai thấp giọng nói: "Anh Phùng không ổn rồi!
Xảy ra chuyện lớn!" Sau khi nghe rõ đàn em nói đã xảy ra chuyện lớn, ý cười trên mặt Phùng Thiên Long, lập tức biến mất, ly rượu trong tay nặng nề đặt lên
bàn Mạc Lâm Kiêu dặn dò bác Trần chuẩn bị cho Lâm Khiết Vy bữa tối thịnh soạn, vì cô tham ăn, khẩu vị lại tốt, đêm nay do chuyện bỏ độc, hoàn toàn không ăn được bao nhiêu, đừng để cô bị đói. Bác Trần dẫn theo một người giúp việc bung khay lớn đến gõ cửa phòng Lâm Khiết Vy, gõ một lúc lâu cũng không có động tĩnh, bác Trần buồn bực mở cửa, vừa bước vào, đã bị dọa thốt lên một tiếng ấy da, lập tức hoảng hốt đến phòng sách lầu một báo với Mạc Lâm Kiêu.
Lâm Khiết Vy ngã trên thảm, bất tỉnh nhân sự
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net