Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Nói xong, Lâm Hồng Đức lập tức cảm thấy bản thân đã lỡ miệng, vội vàng đạp xe vào bên trong. Tốc độ vô cùng nhanh, giống như phía sau có ai đó đang đuổi theo anh ta, bộ dáng bỏ chạy trối chết.
Lâm Khiết Vy đang nhìn chằm chằm bóng dáng của Lâm Hồng Đức, trong lòng không tránh khỏi mà có chút suy tư.
Anh ta hôm nay rõ ràng có chút kỳ quái, nhất là đôi mắt thâm đen
kia, dường như là mấy ngày rồi không ngủ. Tạm thời áp chế sự hoài nghi trong lòng, Lâm Khiết Vy cũng nhanh bước chân, đi thẳng về phía nhà cũ.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô dừng lại nhìn, trên màn hình hiển thị người gọi đến là Hạ Dịch Sâm. Từ khi cô nhận ra Hạ Dịch Sâm đối với mình có chút tâm tư, mỗi khi gặp mặt anh ta, cô liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, luôn suy nghĩ phải đối với anh ta như thế nào mới tốt. Chuông điện thoại vang khá lâu cô mới thở dài, nhấn nút nghe.
"Chào anh."
"Khiết Vy, sao lâu như vậy em mới nghe điện thoại?"
Em không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Thực ra cô không muốn trả lời chút nào.
"Khiết Vy, buổi chiều em không đi làm sao? Anh đã hỏi những y tá khác, bọn họ nói sau bữa trưa thì không gặp em nữa, em đã đi đâu vậy?"
Hạ Dịch Sâm có một ưu điểm, đó là luôn có thể cho người ta cảm giác thân thiết, chỉ cần là người mà anh ta muốn tiếp cận, anh ta sẽ khiến cho người đó đối với anh ta không hề có phòng bị. Nghe ngữ khí hiện tại của anh ta thì chính là sự quan tâm dành cho bạn bè.
Không xa không gần, vừa phải.
Lâm Khiết Vy thật cảm thấy hoài nghi với suy nghĩ lúc trước của bản thân, đàn anh đối với tất cả mọi người đều thân thiết như vậy, có
phải bản thân cô đã suy nghĩ nhiều rồi không. "Đàn anh, thật xin lỗi, nhà của em có chút chuyện nên buổi chiều không đi làm được, anh có thể giúp em xin phép một chút được không?" "Có việc gì thì cứ đi, bên này hôm nay cũng không tính là bận, cũng không cần xin phép."
Lâm Khiết Vy chính là để ý tới lương thưởng chuyên cần, phần tâm tư này, Hạ Dịch Sâm như thế nào lại không biết? Quả nhiên, khi anh ta vừa mới nói xong, Lâm Khiết Vy âm thầm thở phào một hơi.
"Haha, cảm ơn đàn anh."
Khi Lâm Khiết Vy cảm thấy mọi chuyện đã nói hết, chuẩn bị cúp điện thoại, Hạ Dịch Sâm bên kia lại lên tiếng.
"Khiết Vy, em có thể nói cho anh biết, hiện tại em đang đi đầu không?"
"Chuyện này..."
"Em cũng đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác, anh chỉ sợ em bên ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm."
"Nhà em có chút chuyện, em về nhà"
"Nếu như cần giúp đỡ, em cứ việc nói đừng khách khí với anh. Khiết Vy, em hiểu không?"
"Ừm, em hiểu rồi, cảm ơn đàn anh."
Một ý niệm đột nhiên xẹt qua trong đầu Lâm Khiết Vy, cô nhanh chóng nhìn về phía cửa lớn của nhà cũ, phát hiện không có ai, lập tức cảm thấy có chút bối rồi, nhỏ giọng nói: "Đàn anh, hiện tại em có chút việc gấp, anh có thể giúp em không?"
Hạ Dịch Sâm thoáng chút sửng sốt, lập tức vui vẻ cao giọng nói: "Em nói đi! Cứ việc nói! Cho dù là việc gì, gấp như thế nào anh đều có thể giúp em."
Giọng điệu tràn đầy chờ mong không thể che giấu, Lâm Khiết Vy
đang suy tính chuyện trong lòng nên không chú ý tới điểm này. Lâm Khiết Vy suy nghĩ xong, cần môi khẽ nói: "Nếu như có ai đó hói, anh có thể làm chứng giúp em, nói hai chúng ta ăn cơm trưa cùng nhau. Được không?"
"Được, không thành vấn đề! Khiết Vy, có phải ở đó em gặp phiền phức gì không?"
Lâm Khiết Vy chỉ biết khẽ thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không có gì, chỉ là trong nhà có chút chuyện rắc rối, thời gian ăn cơm trưa không có người làm chứng."
"Chuyện này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ làm chứng cho em, bữa trưa hôm nay hai chúng ta ở cùng nhau."
"Được, trước cứ như vậy, em vào nhà trước
Nhanh chóng cúp điện thoại, khi Lâm Khiết Vy quay người nhìn lại, liền nhìn thấy Lâm Thúy Lan đang đứng ở ngay trước cửa nhà cũ, cô ta đang nhìn cô, nở một nụ cười nhạt. Thoạt nhìn, nụ cười kia của cô ta vô cùng dịu dàng đoan trang, chỉ có người quen thuộc như Lâm Khiết Vy mới có thể nhìn ra được trong nụ cười kia của cô ta có chứa bao nhiêu đắc ý cùng âm độc.
"Khiết Vy, nếu đã về đến nhà, sao em lại không vào?” Lâm Thúy Lan đối với Lâm Khiết Vy chính là bộ dạng của một người chị tốt, hiền lành dịu dàng.
Lâm Khiết Vy nhíu chặt mày, sau đó giả bộ tỏ vẻ ngây thơ, khẽ cười: "Chị họ tự mình ra đón em đó sao? Đúng là lần đầu mới thấy. Vô cùng long trọng."
Nụ cười của Lâm Thúy Lan vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt của cô ta đã có chút sắc lạnh, nói bằng giọng dịu dàng: "Ông nội biết lần này em về nên bảo chị ra đón em, nếu như em thật sự không đến, ông nội cũng sẽ nói chị đi tìm em."
Lâm Khiết Vy bước đến cổng lớn của nhà cũ điềm nhiên bước vào: "Ông nội lại nhớ tôi như vậy sao? Hiếm thấy."
Lâm Thúy Lan cùng cô bước vào trong, hơi lớn tiếng nói: "Em ca ngày đều ở bên ngoài, không sợ gây thêm phiền phức cho người khác à?"
Lâm Khiết Vy thiếu chút nữa đáp lại "không phiền phức", lời nói
vừa đến môi, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, trực tiếp đổi thành: "Nhà tôi
bỏ tiền ra thuê, ai dám nói tôi phiền phức" Lâm Thúy Lan nhìn chằm chằm về phía Lâm Khiết Vy, chỉ cần cô để lộ ra một chút bối rối, cô ta có thể bám lấy chuyện đó mà ra vẻ với cô, đáng tiếc, vẻ mặt của Lâm Khiết Vy lại vô cùng tự nhiên, nhìn
không ra một chút sơ hở.
Lâm Khiết Vy nở một nụ cười đắc thắng, hướng tầm mắt về phía Lâm Thúy Lan, chậm rãi nói: "Ngược lại chị họ thường ngày là người coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mới đính hôn đã dọn ngay đến nhà anh rể, xem ra chị họ với anh rể tình cảm rất tốt, khẳng định ông lão nhà họ Tạ rất muốn được ôm cháu rồi"
Ngay cả một người giỏi che giấu cảm xúc của mình như Lâm
Thúy Lan cũng nhanh chóng trở nên tức giận. Lâm Khiết Vy đây là muốn ám chỉ cô ta không biết xấu hổ, chưa bàn đến chuyện cưới xin đã sống chung với Tạ Nguyên Thần. Trong lúc nhất thời cũng không thể nào phản bác lại, cô ta nghiến răng tức giận, một chữ cũng nói không nên lời.
Mãi cho đến khi hai người bước vào sâu bên trong, Lâm Thúy Lan đem cơn giận nuốt xuống, trên mặt khôi phục lại nụ cười trầm ổn ban đầu.
"Ông nội, Khiết Vy đến rồi."
Nói xong, Lâm Thúy Lan liền ngồi xuống ngay bên cạnh ông nội. Bên trong phòng họp mặt gia đình đã có rất nhiều người ngồi đó, ngay cả Lâm Phi Diệp cùng Tạ Nguyên Thần đều có mặt ở đây. Nhìn mặt Tạ Nguyên Thần vô cùng khó coi, đoán chừng tác dụng phụ của thuốc không nhe, ngay cả Lâm Hồng Đức cũng có mặt, còn có không ít họ hàng thân thích. Đoán chừng cũng phải hơn hai mươi người, khiến phòng họp mặt gia đình có chút chật chội.
Đây rõ ràng giống như một phiên hội đồng xét xử!
Lòng Lâm Khiết Vy thoáng trầm xuống, âm thầm đánh giá mọi người xung quang, hôm nay bày trận lớn như vậy, không khỏi vượt ngoài dự đoán của cô. Ngoài mặt, cô vẫn duy trì bình tĩnh, đứng ở giữa phòng lên tiếng chào hỏi mọi người: "Ông nội, ông nội hai. Nhận được điện thoại, con một chút cũng không dám chậm trễ liền chạy đến đây."
Sau đó, cô đảo mắt, tìm một cái ghế, tự nhiên ngồi xuống tỏ vẻ đơn thuần như chuyện gì cô cũng không biết.
Mí mắt Lâm Thúy Lan liền giật giật.
Sắc mặt Trần Xuân Liễu trở nên rất khó coi, nếu như không phải chồng bà ta nằm chặt tay bà ta ngăn cản, không chừng bà ta đã nhảy dựng lên mà chửi bới.
Con tiện nhân Lâm Khiết Vy này, từ nhỏ đến lớn chỉ biết giả vờ giả vịt. Hôm nay phạm phải chuyện dọa người như vậy, cô ta còn mặt mũi
mà coi như không phải chuyện của mình sao. Ông cụ vừa ho khan hai tiếng, phòng họp mặt gia đình liền trở nên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta, chỉ có Tạ Nguyên Thần trộm nhìn Lâm Khiết Vy vài lần, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người như vậy, nhịn không được mà
nghiến răng. Anh ta đối với Lâm Khiết Vy vừa yêu vừa hận, ở chỗ sâu nhất trong lòng suy nghĩ muốn có được cô lại không ngừng sinh sôi nảy nở.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter