Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Chắc chắn lúc này chiếc váy đẹp đẽ trên người Lâm Khiết Vy đã bị ông ba nhà họ Tạ xé rách rồi, đáng đời, ai bảo hôm nay cô mặc đẹp như vậy, chói mắt, lộng lẫy như kia! Nhưng kể từ giờ phút này, cô đã hoàn toàn không thể ngóc đầu dậy, cô đã hoàn toàn bị vùi dập!
Nếu như Lâm Khiết Vy bị ông ba nhà họ Tạ lây nhiễm căn bệnh nan y nhục nhã đó, liệu sau đó không lâu, có thể đi dự đám tang của Lâm Khiết Vy không? Nghĩ đến điều đó, trong lòng cô ti vô cùng thích thú, nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo của Tạ Nguyên Thần cũng cảm thấy vô cùng vừa mắt.
Lâm Khiết Vy và ông ba nhà họ Tạ đi loanh quanh trong phòng như đang chơi trò đuổi bắt. Lâm Khiết Vy mệt đến mức thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán. Mấy hộp quà mừng ở trong phòng đều bị họ làm rối tung rối mù lên, mỗi thứ một nơi. Đôi mắt của ông ba nhà họ Tạ ngày càng đỏ, cánh mũi cao hơi đỏ, giống như một con dã thú đánh hơi thấy con mồi thơm ngon, nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy với vẻ mặt thèm khát.
Lâm Khiết Vy giật mình! Hình như ánh mắt ông ta có gì đó không đúng? Trong đầu Lâm Khiết Vy lóe lên, chẳng lẽ trên người cô có thứ gì hấp dẫn ông ba nhà họ Tạ ư? Chiếc váy của cô đang mặc là đặt may chỗ Đồng Hải Mai nên chắc là không có vấn đề gì. Cô vội nhìn lại bản thân từ đầu đến chân... Lâm Khiết Vy cúi đầu quan sát chính mình, đột nhiên phát hiện trên người mình có thêm một thứ sau khi đi vào khách sạn Hải Châu.
Hoa cài trên lễ phục phù dâu!
Lúc đó, người thân và bạn bè đều tụ tập đông đủ, Trần Xuân Liễu tặng hoa cài cho tất cả mọi người, hoa cài của cô và cả Lâm Phi Diệp giống nhau, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều nên cài nó trước ngực. Chẳng lẽ thứ này có vấn đề?
Lâm Khiết Vy đang định tháo hoa cài xuống, nhưng vừa thất thần một lúc, ông ba nhà họ Tạ đã xô cô ngã xuống, nặng nề đè lên người cô. Trong phút chốc, mùi hôi thối trên người của ông ba nhà họ Tạ xộc lên mặt cô, Lâm Khiết Vy gần như muốn nôn ra.
Ông ba nhà họ Tạ giống như dã thú đỏ mắt, cúi đầu tấn công vào ngực cô, ngay lúc đó Lâm Khiết Vy không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cắn răng nâng đầu gối lên, đá vào đũng quần của ông ta.
Cả người ông ba nhà họ Tạ cứng đờ, rên lên một tiếng rồi cuộn tròn bên cạnh. May mắn thay, mặc dù ông ta không có thính giác và ý thức, nhưng vẫn còn cảm thấy đau đón, Lâm Khiết Vy chật vật đứng dậy, đầu tóc rối bù, cô nhanh chóng gỡ hoa cài trên ngực xuống, đặt ở dưới mũi ngửi thử, quả nhiên có thể ngửi được một mùi thuốc thoang thoảng.
Bên trong gồm những loại thuốc gì? Đột nhiên hồn cô như thoát ra khỏi thể xác, cô như nhìn thấy bộ não sâu thẳm của mình, trong não dường như có một thư viện rộng lớn vô bờ, một cuốn sách nhảy ra khỏi tường bay đến trước mặt cô, tự động mở ra cho cô nhìn, hình ảnh không gian ba chiều của các cây thuốc bắc hiện lên, cuối cùng dừng lại ở một trang. Quán diệp lâm kiều, mạn đà la, hạt vải thiều dại...
(Tên các loại thuốc trong đông y.) Dường như còn có một dòng chữ: vị vừa tên vừa cay đắng, người ốm yếu nhiều bệnh uống vào, thật
khiến người ta phát điên, giống như ma quỷ. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, như thể trong não cô luôn có một lượng kiến thức khổng lồ mà cô vẫn chưa phát hiện ra.
Sau đó, những cảnh tượng kỳ lạ này biến mất ngay lập tức, Lâm Khiết Vy sửng sốt một chút, không kịp nghĩ ngợi, nhanh chóng đặt bông hoa cài trước ngực lên người ông ba nhà họ Tạ. Ông ba nhà họ Tạ cầm đóa hoa kia, ngửi nó một cách say sưa, xoay người đung đưa trên mặt đất, nhìn vô cùng khó coi.
Lâm Khiết Vy loạng choạng đi tới cửa, cô dơ tay ra định mở cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa cửa đã nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch, khóa cửa đã mở ra. Cô đang thầm mừng rỡ thì đột nhiên có một mùi thuốc phun vào từ kẽ hở của ổ khóa cửa, Lâm Khiết Vy còn chưa kịp chuẩn bị đã hít vào, cô lập tức nhận ra không ổn, vội vàng nín thở, khi vừa mở cửa, ra, một cảm giác mệt mỏi xông đến, hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững, cả người yếu ớt vô lực, suy yếu tựa vào khung cửa, rồi cô cứ thế ngã ra đất.
Quay mặt nhìn vào bên trong, ông ba nhà họ Tạ đã đứng dậy, mắt đỏ bừng bừng nhìn cô, nhìn vào ánh mắt của ông ba nhà họ Tạ thì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra ông ta sắp bộc phát sắc tâm. Có thể đoán được rằng trước đó ông ba nhà họ Tạ đã bị cho uống một loại thuốc khác nên ông ta mới trở nên điên cuồng và trở thành bộ dạng như bây giờ..
Trong lòng của Lâm Khiết Vy vô cùng lo lắng. Cái bẫy này có thể nói là cực kỳ kỹ càng, hết chiêu này đến chiêu khác, thật sự thâm độc, dù thoát được lần này nhưng cũng khó có thể thoát được những lần tiếp theo. Thấy ông ba nhà họ Tạ từng bước đến gần cô, Lâm Khiết Vy cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng âm thầm bội phục kẻ đã hao tâm tổn trí để giăng cái bẫy này. Có phải là cô không Lâm Thúy Lan? Cô thực sự rất giỏi đấy!
Tâm trạng Hạ Dịch Sâm u ám quay lại xe, mở cốp xe, lấy quần áo trước đó ra, ngồi vào trong xe, chuẩn bị cởi quần áo bẩn trên người để mặc đồ mới vào. Không ngờ anh ta vừa mới cởi quần áo ra, cửa xe đang đóng chặt đột nhiên mở ra, khuôn mặt trắng như tuyết của Kim Ngọc hiện ra: "Bác sĩ Sâm.. Ôi! Bác sĩ Hạ, anh có body thật đẹp! Có cả cơ ngực và
múi nữa, quá hoàn hảo!” Cô ta đi theo Hạ Dịch Sâm ra ngoài, chuẩn bị mạnh dạn tỏ tình với anh, cô ta còn nghĩ sẽ kéo váy xuống, thử một lần quyến rũ anh ta. Không ngờ hôm nay cô ta thật sự may mắn, khi vừa mở cửa xe đã nhìn thấy một khung cảnh tuyệt vời như vậy.
Hạ Dịch Sâm đang để trần lập tức giận dữ, nhanh chóng khoác một chiếc áo sơ mi sạch lên người rồi hét lên: "Đi ra ngoài!”
Đáng lẽ phải đóng cửa xe lại, nhưng Kim Ngọc N lại đang rất sốt ruột, cô ta đang tìm cơ hội để có chuyện gì đó với Hạ Dịch Sâm, cô ta chen lên xe, chui vào đằng sau xe, ngay cạnh Hạ Dịch Sâm.
“Ôi chao, bác sĩ Sâm, em sẽ giúp anh, anh không cần phải ngại đầu, chúng ta đều là đồng nghiệp, lại đây nào, để em giúp anh thay quần áo”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay cô ta lại sờ vào cơ bắp trên cơ thể của Hạ Dịch Sâm, trong mắt cô ta hiện lên sự thèm khát.
Hạ Dịch Sâm lạnh lẽo, lập tức một luồng sát khí đáng sợ tỏa ra, anh ta lập tức nắm lấy cổ tay Kim Ngọc, vặn mạnh, một tiếng “răng rắc" trầm thấp vang lên, cổ tay của Kim Ngọc đã gãy, Kim Ngọc hét lên một tiếng chói tai, cả người run rẩy, nước mắt tràn lan.
Tay cô ta gãy rồi, chắc chắn đã gãy.
"Tôi bảo cô đi ra ngoài!" Hạ Dịch Sâm đang định đá Kim Ngọc ra khỏi xe, nhưng tiếng thở dài ngán ngẩm của Trần Kiệt lại vọng vào từ bên ngoài xe.
“Ôi chao, anh Sâm, anh còn có sở thích chơi xe chấn cơ đấy. Thì ra bác sĩ nổi tiếng cũng có nhiều mặt mà người khác không biết như vậy! Vở kịch hay hôm nay thật sự là hết cái này tới cái khác, đúng là khiến cho người ta bất ngờ!”
Trần Kiệt nở nụ cười xấu xa, ánh mắt sắc bén của Hạ Dịch Sâm nhìn qua, mang theo sự lạnh lẽo vô tận: “Nếu như anh dám tung tin đồn thất thiệt và gây rắc rối cho tôi, cho dù anh là người của anh Kiêu, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu!"
Trần Kiệt hơi sững sờ. Chưa kể, vẻ ngoài nghiêm nghị của Hạ Dịch Sâm thực sự khiến người ta phải sợ hãi. "Anh Sâm đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Trần Kiệt tôi không phải là loại người như vậy.” Nói xong, Trần Kiệt lùi sang một bên, đột nhiên một đám phóng viên xông tới. Đám phóng viên này được mời đến để quay lễ đính hôn, không ngờ bị Trần Kiệt gọi đến nhìn cảnh tượng máu chó như vậy, nhộn nhịp như ruồi thấy máu, bu lại chiếc xe, không cần biết thực hư ra sao, chỉ biết giơ máy ảnh lên chụp liên tục đôi nam nữ trong xe.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net